Lâm Tuyết trở về nhà trong trạng thái còn chưa hết hoảng loạn, cô cảm giác như tất cả mọi người đều đang nhìn mình, bước chân Lâm Tuyết lảo đảo, tựa như chim sợ cành cong không dám nhìn bất kỳ ai, Lâm Tuyết cảm thấy những khuôn mặt ngày thường hiện tại đều giống như ác thú giơ nanh nhe vuốt hướng về phía cô.
Khó khăn lắm mới trở về được đến nhà, Lâm Tuyết mới phát hiện ra điện thoại của cô đã không cánh mà bay. Có lẽ là đã bị rơi ở trong quán bar hoặc là trên đường. Lâm Tuyết cũng không có tâm tình nghĩ đến điện thoại nữa. Cô thoạt tiên là chạy vào trong nhà tắm, thay quần áo, dùng nước để gột sạch dấu vết trên người.
–
Chuyện hôm đó đã trở thành cơn ác mộng với Lâm Tuyết, hôm sau khi đến cửa hàng tiện lợi, Lâm Tuyết còn bị Quách Giang trách mắng một phen.
“Cậu làm ăn kiểu gì thế hả, tôi giới thiệu việc cho cậu, cậu không đồng ý thì thôi còn quậy tung chỗ người ta lên, giờ thì hay rồi, người ta mắng vốn lên đầu tôi đây này. Đúng là làm ơn mắc oán mà!”
Sau khi trút hết tất cả phẫn nộ lên đầu Lâm Tuyết, Quách Giang phẫn nộ bỏ đi. Sự việc hôm qua có chút rùm beng, nghe nói sau đó gã quản lý bị đuổi việc, Quách Giang giới thiệu Lâm Tuyết làm gã gặp phải trái đắng liền bị hắn ghi thù. Mất đi công việc ngon nghẻ, Quách Giang không biết oán trách ai chỉ có thể mắng chửi Lâm Tuyết cho hả giận.
Lâm Tuyết lúc này cực kỳ mệt mỏi, cũng không muốn đôi co với Quách Giang. Chiều hôm đó Tuấn Kiệt đến tìm cô, vừa nhìn thấy Lâm Tuyết ở cửa hàng tiện lợi, Tuấn Kiệt vẻ mặt lo lắng mới thở phào.
“Dọa chết anh rồi, sao từ qua đến nay em không nghe máy, anh còn tưởng là em xảy ra chuyện!”
Đối diện với gương mặt lo lắng của Tuấn Kiệt, Lâm Tuyết chỉ lắc lắc đầu, cô vạn lần không muốn nhớ đến ký ức ngày hôm qua nữa, chỉ nói qua loa cho xong.
“Em không cẩn thận làm rơi điện thoại.”
“Thật là! Thôi được rồi, anh dẫn em đi mua cái mới!”
Tuấn Kiệt nhìn thấy vẻ mặt Lâm Tuyết sau một đêm liền có chút hốc hác tiều tụy thì không khỏi lo lắng. Lâm Tuyết lúc này tâm tình rối bời, trong tim lại cảm thấy có lỗi với Tuấn Kiệt.
Hai người cứ thế không nói câu nào mà đi tới cửa hàng tiện lợi. Quãng đường này, điện thoại của Tuấn Kiệt kêu mấy hồi, anh đều không nhìn số mà lập tức tắt đi. Lâm Tuyết biết đây nhất định là những kẻ đòi nợ gọi điện đến. Có lẽ vì không muốn để cho Lâm Tuyết lo lắng nên Tuấn Kiệt vẫn luôn giữ trong lòng.
“Anh..có phải anh đang gặp khó khăn không?”
Lâm Tuyết rốt cuộc không nhịn được mà hỏi. Tuấn Kiệt đang chọn điện thoại cho cô thì hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức lảng tránh: “Vấn đề gì chứ, sao em lại hỏi như vậy?”
“Em..”
Lâm Tuyết còn chưa kịp nói hết câu, ngoài cửa đã hiện lên bóng dáng một người phụ nữ cực kỳ hung dữ đẩy cửa bước vào. Bà ta vừa nhìn thấy Lâm Tuyết và Tuấn Kiệt thì đã chạy thẳng về bên này, tức giận chỉ tay vào mặt Lâm Tuyết: “Tao còn đang tự hỏi mày làm cái gì mà ngắt điện thoại, cũng không chịu chuyển tiền, thì ra là ở chỗ này vòi tiền con trai của tao.”
Diệu Hoa mấy hôm nay thua bạc nên không thể đến sòng bài, nhưng bà ta chơi bạc thành con nghiện, chỉ hai ngày đã bứt rứt không chịu nổi. Thấy Lâm Tuyết vẫn chưa chuyển tiền, Diệu Hoa bèn gọi điện giục cô, lại phát hiện Lâm Tuyết không bắt máy, nghĩ rằng Lâm Tuyết dám chống lại bà, liền tức giận đến tìm cô. Không ngờ Diệu Hoa thấy Lâm Tuyết đang đi mua sắm cùng với Tuấn Kiệt, máu nóng nổi lên, chỉ muốn cho cô một cái bạt tai.
“Mày giỏi lắm, còn dám mê hoặc con trai tao nữa!”
Lời nói tục tĩu khó nghe tuôn ra từ miệng người phụ nữ khiến những người xung quanh đều không biết phản ứng ra sao. Tuấn Kiệt nhìn thấy mẹ chửi mắng Lâm Tuyết thì cản lại. “Mẹ!”
Thế nhưng tiếng gọi này hoàn toàn vô dụng. Diệu Hoa không những không dừng lại mà vẫn tiếp tục dùng lời nói khó nghe hơn để thóa mạ Lâm Tuyết.
“Con khốn này, mày không nhìn xem nhà tao nuôi mày bao nhiêu năm, mới đi làm liền muốn cắt đứt quan hệ với nhà này sao. Hừ, đồ vong ơn bội nghĩa, mày chỉ giỏi moi tiền con trai tao mà thôi!”
Người phụ nữ đay nghiến Lâm Tuyết, hai nhân viên sợ xảy ra chuyện nên cũng tiến tới khuyên giải.
Lâm Tuyết ở phía sau cảm thấy đau đầu cực kỳ, tầm mắt cô mờ mờ, mọi âm thanh đều bị khuếch đại lên, sau đó trước mặt hiện lên ba bốn hình ảnh của Tuấn Kiệt. Cô cảm thấy choáng váng, hai mắt tối dần. Trước khi ngã xuống, Lâm Tuyết nghe thấy tiếng gọi thất thanh của Tuấn Kiệt: “Em làm sao vậy? Lâm Tuyết, tỉnh lại, Lâm Tuyết!”
–
Cao ốc DC
Người đàn ông cầm ly rượu vang trong tay lẳng lặng ngắm nhìn thành phố hoa lệ ở bên dưới. Toàn bộ vẻ đẹp của thành phố A đều bị thu vào tầm mắt. Bên dưới vẻ hào nhoáng này, có biết bao nhiêu người vẫn đang cố gắng dẫm đạp lên nhau để sinh tồn, còn với Thanh Phong, hắn sinh ra để đạp lên tất cả. Giống như vị vua được ban phước lành, khi Thanh Phong vừa chào đời đã định sẵn sẽ trở thành người kế thừa, nắm trong tay vận mệnh của nơi này.
Hắn nhấp một ngụm rượu vang, hương vị nồng nàn thấm vào cổ họng, lâu lắm rồi Thanh Phong mới cảm thấy hưng phấn và vui vẻ như vậy. Quản gia Triệu đứng một bên nhìn hắn như con sư tử đang thong thả nhìn ngắm chiến lợi phẩm của mình với thái độ cung kính. Ông đặt xấp tài liệu lên bàn, cúi người đáp. “Boss, đây là những thông tin mà ngài cần.”
Thanh Phong hờ hững đón lấy tập tài liệu, đôi con ngươi chăm chú nhìn vào những thông tin trước mắt.
“Nữ, 26 tuổi, đang làm thêm trong một cửa hàng tiện lợi ở đường XX.”
Ngay trên đầu của tập tài liệu có ảnh của một cô gái trẻ, nụ cười tươi tắn rạng rỡ. Cô gái này là kiểu người nếu như gặp một lần, nhất định sẽ để lại ấn tượng rất sâu đậm. Thanh Phong dùng ngón tay lật giở từng trang tài liệu, tất cả các thông tin của cô gái đều được ghi chép lại rất rõ ràng. Giọng nói trầm khàn của anh đánh vỡ sự yên lặng của căn phòng. “Được rồi, ông ra ngoài đi!”
Quản gia cúi người đi ra ngoài. Lúc này đây, Thanh Phong vẫn còn đang tỉ mỉ xem xét các thông tin, đôi mắt hờ hững lướt qua chiếc điện thoại di động bể nát ở trên bàn. Màn hình sáng lên, cô gái ở hình nền với tập tài liệu này giống hệt nhau.
Thanh Phong là người tự chủ, từ trước đến nay hắn ta chưa bao giờ hứng thú với phụ nữ. Nhưng ở cô gái kia có một thứ cảm xúc lạ khiến hắn không thể gọi tên. Lúc đó dù trong bóng tối mơ hồ, Thanh Phong vẫn cảm giác hơi thở quen thuộc ở trên người cô. Việc Thanh Phong cứu Lâm Tuyết ngày hôm đó không ai có thể lý giải, thậm chí là chính hắn. Thanh Phong cho rằng mình đã ăn nhầm thứ gì đó, nhưng ở Lâm Tuyết tồn tại một cảm giác mà Thanh Phong không nắm rõ. Còn có mùi hương ngọt ngào không hề giống với bất kì ai mà hắn từng gặp.
Ngón tay của Thanh Phong miết lấy gương mặt tươi cười ở trên tập tài liệu, trong bóng đêm, khóe môi hắn nở nụ cười bí ẩn: “Tôi muốn em!”