Không chỉ Lâm Tuyết, ngay đến cả Trần Huy và Ngôn Giai Tuệ cũng bất ngờ. Bọn họ chơi cùng với Từ Thanh Phong từ nhỏ, đã bao giờ nghe thấy hắn có hôn thê đâu. Ngôn Giai Tuệ cẩn thận nhớ lại, lúc đó Dương Thục Trinh chỉ là con nhóc lẽo đẽo bám theo anh Từ, cũng có đôi lần hồ ngôn loạn ngữ nói muốn gả cho hắn, nhưng không ai xem là thật cả.
Bọn họ lại không biết, chấp niệm của Dương Thục Trinh với Từ Thanh Phong rất lớn, mà Bạch Mị Kiều cũng rất ưng đứa con dâu này, trong lòng của bà cũng định sẵn con dâu Từ gia chỉ có thể là Dương Thục Trinh chứ không thể là ai khác.
Trong giới thượng lưu bọn họ, con đường ngắn nhất để thành công chính là liên hôn. Không đâu xa, chính Bách Mị Kiều và Từ Văn Bác năm xưa cũng là liên hôn gia tộc, giúp Từ gia củng cố không ít thế lực.
Hiện tại, ngoại trừ Ngôn gia và Trần gia, Dương gia đúng là lựa chọn tốt nhất, cũng là người phù hợp nhất với Từ Thanh Phong.
Hai bên gia tộc đều rất vừa lòng, Từ phu nhân đã vài lần đánh tiếng với Từ Thanh Phong. Có điều, mỗi lần bà đả động đến vấn đề này, Từ Thanh Phong đều gạt đi, nhưng Từ phu nhân vẫn không chịu bỏ cuộc. Từ Thanh Phong lại không muốn Lâm Tuyết phiền lòng nên cũng không nói với cô, hắn tự tin mình có thể giải quyết được, không nghĩ tới lại dẫn đến cục diện này.
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt và bộ dạng khó xử của Lâm Tuyết, Ngôn Giai Tuệ lập tức nói.
“Mấy cái chào hỏi làm quen này để khi khác đi. Hiện tại anh Từ cần nhất là nghỉ ngơi để hồi phục.”
Cô nói xong, lại quay về phía Lâm Tuyết.
“Lâm Tuyết, mấy ngày nay cậu ở bệnh viện cũng mệt rồi, tranh thủ về nhà nghỉ ngơi chút đi.”
Hiện tại Từ phu nhân mang địch ý và hôn thê của Từ Thanh Phong đều ở chỗ này, Ngôn Giai Tuệ sợ hắn chưa tỉnh, Lâm Tuyết sẽ bị bắt nạt, bèn chủ động tìm cho cô một đường lui. Lâm Tuyết cúi đầu nói.
“Được, vậy mình về trước.”
Dứt lời, cô chào Từ phu nhân và Dương Thục Trinh.
“Phu nhân, cháu xin phép về trước ạ.”
Từ phu nhân lúc này mới ừm một tiếng. Sau đó quay đầu tiến về phía giường bệnh của Từ Thanh Phong, điệu bộ không muốn cùng cô tiếp chuyện. Ngôn Giai Tuệ nháy mắt với Trần Huy, hắn cũng biết ý mà hộ tống Lâm Tuyết trở về.
Lúc này đây, Ngôn Giai Tuệ chỉ mong Từ Thanh Phong có thể sớm tỉnh lại.
***
Mấy ngày liên tiếp, Lâm Tuyết vẫn đến nhà hàng, thế nhưng tâm trí của cô đều không đặt tại nơi đó nữa. Lâm Tuyết muốn đến bệnh viện thăm Từ Thanh Phong, lại e ngại sẽ đụng phải Từ phu nhân và hôn thê của hắn.
Trong lòng Lâm Tuyết hiện tại rất rối bời, cô không truy cầu gì cả, chỉ muốn ở bên cạnh chăm sóc cho hắn, đợi Từ Thanh Phong chậm rãi tỉnh lại. Nhưng nghĩ đến hôn thê của Từ Thanh Phong, lòng Lâm Tuyết bất giác chùng xuống.
Bởi vì không tập trung, Lâm Tuyết suýt chút nữa làm đổ canh vào tay, nhân viên Tiểu Liên bên cạnh liền nhắc nhở cô.
“Chị Lâm Tuyết, chị vẫn ổn đấy chứ?”
Lâm Tuyết gật đầu, nói mình không sao. Thế nhưng Tiểu Liên vẫn không tin.
“Chị, hay là chị về nghỉ đi, ở đây có bọn em rồi.”
Đúng thực là cô ở đây cũng không thể giúp thêm gì được, chỉ càng khiến mọi việc loạn hơn. Dưới sự khuyên bảo hết mực của mấy nhân viên, cuối cùng Lâm Tuyết cũng chịu về nhà. Cô bắt xe về biệt thự, mà lúc này, Lâm Tuyết không ngờ tới Từ phu nhân cũng đang ở trong nhà. Từ gia có bốn căn biệt thự khác nhau, chỗ này vốn là Từ Thanh Phong mua riêng, nhưng Từ phu nhân xa con trai một thời gian, giờ trở về nước cũng muốn tìm đến chỗ con mình ở. Lúc nhìn thấy Lâm Tuyết bước vào, cả hai người đều kinh ngạc.
“Cháu…cháu chào phu nhân.”
Lâm Tuyết chưa hề có chuẩn bị nào hết, vốn là thói quen của cô nên mới về nơi này. Hơn nữa, tất cả đồ đạc của Lâm Tuyết đều ở đây, trong vô thức cô đã xem nơi này là nhà của mình mất rồi.
“Cô Lâm, không biết nửa đêm con trai tôi không có nhà, cô lại đến chỗ này là sao?”
Lâm Tuyết bối rối, nếu như cô nói hai bọn họ đang sống chung, Từ phu nhân sẽ phản ứng như thế nào. Có hay không lại dùng ánh mắt khinh bỉ như trong bệnh viện liếc cô. Lâm Tuyết nói.
“Cháu…cháu đến lấy đồ của mình ạ.”
Lâm Tuyết vẫn chọn không nói thật. Trước kia Từ Thanh Phong đưa cô về đây, vốn là vì sợ cô ở một mình sẽ làm bậy. Hiện tại cô đã khỏi bệnh rồi, cũng không thể mặt dày ở lại nhà hắn nữa.
Lâm Tuyết nghe thấy Từ phu nhân hừ lạnh một tiếng.
“Cô Lâm, cô chớ vội đi, nếu không ngại thì ngồi xuống nói chuyện với tôi một chút.”
Lâm Tuyết dù không hiểu gì nhưng cũng dạ một tiếng, sau đó ngồi xuống sofa ở phía đối diện.
Quản gia rót trà cho hai người, những người làm xung quanh cũng chỉ dám ai làm việc nấy, không dám thêm lời. Đúng thật là thế sự xoay vần, cô gái kia mấy ngày trước thôi còn giống như nữ chủ nhân của nơi này, hiện tại vai vế đã hoàn toàn đảo ngược.
“Cô Lâm, nghe nói cô đã ở đây được một thời gian.”
Lâm Tuyết như cũ cúi đầu. “Vâng” một tiếng.
“Thời gian trước cháu gặp chút khó khăn, Thanh…Từ.. chủ tịch đã giúp đỡ cháu.”
Từ phu nhân nhấp một ngụm trà, lời nói so với nhiệt độ trong phòng còn lạnh hơn mấy phần.
“Nếu đã là giúp đỡ, Từ gia chúng tôi cũng không yêu cầu cô Lâm phải hồi đáp gì. Chỉ có điều hiện tại Thục Trinh cũng về nước để lo chuyện đại sự, tôi không hy vọng con bé nhìn thấy thứ gì chướng tai gai mắt ở trong nhà.”
Hàm ý chính là không cần biết trước kia Lâm Tuyết và Từ Thanh Phong dây dưa thế nào, hiện tại chính thất về rồi, cô mau mau ôm đồ mà cuốn xéo khỏi nơi này.
Từ phu nhân mặc dù duy trì gương mặt bình thản nhưng lời nói ra giống như lưỡi đao không ngừng khoét vào tim Lâm Tuyết. Bà đã tra hỏi quản gia và người giúp việc trong nhà, xác thực Lâm Tuyết và Từ Thanh Phong có quan hệ.
Bách Mị Kiều thoạt tiên là tức giận. Không nghĩ tới đứa con ngoan ngoãn tài giỏi của bà lại không biết phải trái như vậy, còn ngang nhiên dẫn theo một đứa con gái hèn kém về nhà chung đụng. Tức giận xong, bà lại nghĩ tới Từ Thanh Phong trước nay không gần nữ sắc, nếu không phải Lâm Tuyết này thủ đoạn cao siêu, làm sao lại có thể bò lên giường hắn. Bởi vậy, tức giận liền trút ngược lên đầu Lâm Tuyết.
Bị người ta công khai sỉ nhục, Lâm Tuyết siết chặt lấy vạt áo.
“Cháu cũng chỉ muốn quay về lấy đồ thôi, phu nhân không cần lo lắng đâu ạ.”
Lâm Tuyết cho dù ngây thơ, cũng không ngu ngốc đến mức không hiểu địch ý của Từ phu nhân từ đâu mà ra. Cách biệt thân phận là thứ không thể nào dễ dàng xóa bỏ. Hơn nữa, Từ Thanh Phong và Lâm Tuyết cũng chưa chính thức quen nhau. Bà ta không chấp nhận Lâm Tuyết cũng là điều dễ hiểu. Cô ngược lại không muốn tranh cãi, cũng không muốn chứng minh vị thế của mình. Lâm Tuyết chủ động lùi một bước.
“Nếu phu nhân không phiền, cháu xin phép lên phòng dọn đồ.”
Lúc này, Bách Mị Kiều mới rời ánh mắt khỏi Lâm Tuyết. Ra hiệu cho quản gia phía sau lên giúp đỡ Lâm Tuyết. Hôm nay Từ Thanh Phong được xuất viện. Tình trạng của hắn đã ổn định, chỉ là vẫn chưa tỉnh. Nằm viện mãi cũng vô ích, cho nên bác sĩ cho phép để hắn về, người nhà cũng tiện bề chăm sóc. Đương nhiên, vẫn có những bác sĩ túc trực, chỉ cần có vấn đề sẽ lập tức chạy đến.
Từ Thanh Phong sắc mặt trắng bệch, trên người gắn đủ loại dây dợ được đẩy vào. Đi cùng là Dương Thục Trinh. Nhìn thấy hắn, trái tim Lâm Tuyết nảy lên một cái, rất muốn quay lại hỏi thăm Từ Thanh Phong một câu, lại sợ ánh mắt của Bách Mị Kiều.
Mẹ và hôn thê hắn đều ở đây, làm gì còn chỗ cho Lâm Tuyết chen vào nữa.
Bách Mị Kiều tiến lên đỡ lấy Từ Thanh Phong, Dương Thục Trinh cũng vừa vặn nhìn thấy Lâm Tuyết. Trong phút chốc, cô ta liền hiện lên một chút toan tính. So với Từ phu nhân là mẹ của Từ Thanh Phong nhưng lại chẳng hiểu con trai mình chút nào, Dương Thục Trinh lại hiểu rõ.
Từ Thanh Phong là người như thế nào, loại con gái ất ơ từ đâu đến sao có thể đứng bên cạnh hắn, càng không thể có khả năng bước nửa chân vào nhà Từ Thanh Phong. Cho nên, Lâm Tuyết này dĩ nhiên chiếm giữ một vị trí rất đặc biệt. Trước khi Từ Thanh Phong tỉnh lại, Dương Thục Trinh phải tính toán thật kĩ, nếu như nhân lúc hắn bất tỉnh tùy tiện đuổi Lâm Tuyết đi, Từ Thanh Phong tỉnh lại sẽ rất tức giận. Đương nhiên, ấn tượng với Dương Thục Trinh sẽ xấu đi vài phần, không chừng còn nghĩ là cô ta xúi giục Từ phu nhân.
Thấy ánh mắt của Dương Thục Trinh nhìn về phía Lâm Tuyết, Từ phu nhân không nhịn được nói.
“Thục Trinh, con yên tâm, bác đã bảo nó dọn khỏi đây rồi. Sau này Thanh Phong tỉnh lại, bác sẽ nói rõ ràng với nó.”
Dương Thục Trinh mỉm cười không đáp. Từ phu nhân lại nói thêm.
“Con yên tâm, con dâu của Từ gia, chỉ có thể là một mình con mà thôi.”
“Bác, bác nói lời này là con yên tâm rồi. Có điều…”
Dương Thục Trinh vừa nói vừa đánh mắt về phía Lâm Tuyết. “Con thấy Lâm tiểu thư cũng rất đáng thương, cô ấy gặp khó khăn nên anh Phong mới giúp đỡ. Hiện tại nếu để cô ấy đi như vậy cũng có chút không phải. Hay là chờ anh Phong tỉnh lại rồi tính.”
“Nhưng mà…”
Dương Thục Trinh thoáng chốc nắm lấy tay bà, an ủi.
“Bác Từ, cũng không thể để người ngoài nói Từ gia chúng ta bạc tình bạc nghĩa được. Chi bằng chuyện của Lâm tiểu thư, cứ để anh Phong giải quyết đi.”
“Con đó, lòng dạ sao lại cứ thiện lương như vậy.” - Từ phu nhân thở dài một tiếng, trong mắt lại đong đầy thương yêu. Con mắt chọn con dâu của bà quả thật không nhìn lầm chút nào.
“Con đâu có, đều là con muốn tôn trọng ý kiến của anh Phong mà thôi, cũng không muốn người nào đó nhân cơ hội rèm pha Từ gia.”
“Được, vậy nghe con.”
Lúc này, Từ phu nhân mới nguôi ngoai. Dĩ nhiên, bọn họ cũng không biết chắc chắn đến khi nào Từ Thanh Phong mới tỉnh, nên tạm thời để Lâm Tuyết ở lại. Cô đã chịu ơn Từ Thanh Phong và Từ gia, bởi vậy cũng nên ra sức chăm sóc hắn.
Dương Thục Trinh nheo mắt cười cười.
Đúng vậy, Lâm Tuyết này so với đuổi đi, giữ lại càng có lợi ích hơn.
Tình địch nguy hiểm như thế, tuyệt đối phải để ở dưới mắt mình quan sát mới có thể bắt được điểm yếu của cô ta. Không phải vẫn nói biết địch biết ta trăm trận trăm thắng đó sao?
Dương Thục Trinh ngoài cười mà trong không cười, nếu như để ý kĩ, sẽ thấy ánh mắt vẫn đang híp lại kia chỉ còn sót một tia rét lạnh.
Tôi nhất định sẽ khiến anh Phong tự tay đuổi cô ra ngoài đường, khiến cô phải dùng cách bẽ mặt nhất mà biến khỏi nơi này.
Lâm Tuyết, nữ chủ nhân của Từ gia chỉ có thể là tôi.