Sự thay đổi đột ngột của Từ phu nhân khiến Lâm Tuyết cực kỳ bối rối. Có điều, so với phải chuyển ra ngoài, không rõ tình hình của Từ Thanh Phong, Lâm Tuyết vẫn nguyện ý ở lại đây chăm sóc hắn. Nắn bóp, massage, thậm chí tất cả những việc nặng nhọc khi chăm sóc người bệnh Lâm Tuyết đều không ngại. Lâm Tuyết có niềm tin mãnh liệt hắn sẽ tỉnh lại, sẽ có ngày nghe thấy tiếng cô mà trở về.

Đối với biểu hiện của Lâm Tuyết, Từ phu nhân vẫn không vừa lòng. Nếu không phải Dương Thục Trinh quá thiện lương, luôn nói đỡ cho Lâm Tuyết, bà đã đuổi cô ra khỏi nhà từ lâu rồi.

Suốt mấy tháng này, Lâm Tuyết vừa phải chạy qua chạy lại cửa hàng, vừa phải chăm sóc Từ Thanh Phong nên rất vất vả. Có mấy lần cô suýt thì quỵ xuống, lại mau chóng lấy lại sức lực mà đứng lên.

Người ngoài nhìn thấy mà đau lòng. Ngôn Giai Tuệ nhìn thấy sắc mặt trắng bệch như tuyết của cô, gấp đến dậm cả chân.

“Lâm Tuyết, nhìn cậu bây giờ còn giống người nằm trên giường bệnh hơn cả anh Từ đấy.”

Hôm nay, Lâm Tuyết ở trong cửa hàng té xỉu một lần, đúng lúc Ngôn Giai Tuệ tới thăm cô. Hai bọn họ dù bận rộn với lễ đính hôn sắp tới, nhưng vẫn dành thời gian ghé qua chỗ Lâm Tuyết. Từ Thanh Phong bất tỉnh, hiện tại chỉ có hai người bọn họ là chỗ dựa cho cô.

Nhìn thấy Lâm Tuyết ngất xỉu, Ngôn Giai Tuệ đau lòng muốn chết.

“Mình thật sự không sao mà, có lẽ là chưa kịp ăn tối nên tụt huyết áp thôi.”

Ngôn Giai Tuệ nhìn cô lấp liếm, một bụng tức giận không thể xả ra được.

“Lâm Tuyết, cậu làm ơn yêu thương bản thân mình một chút đi có được không? Cứ tiếp tục thế này, không chờ anh Từ tỉnh lại, cậu đã ngã xuống trước rồi.”

“Đúng đó, chị Giai Tuệ, chị phải khuyên nhủ bà chủ của bọn em đi. Chị ấy làm việc như không cần mạng vậy.”

“Huhu, đúng đó, chúng em khuyên mãi mà chị Lâm Tuyết đâu có nghe.”

Mấy nhân viên ở trong cửa hàng được Ngôn Giai Tuệ chống lưng, lập tức nhao nhao kể tội Lâm Tuyết. Ngôn Giai Tuệ dí vào trán cô, vừa tức giận vừa đau lòng nói.

“Cậu xem cậu kìa.”

Lâm Tuyết rất bất lực, quả thật mấy ngày nay liên tục chạy qua chạy lại, cho dù là người bình thường cũng khó mà chịu nổi. Huống chi, căn bệnh của Lâm Tuyết cũng đang dần ăn mòn sinh mệnh của cô. Thế nhưng Lâm Tuyết không thể làm gì khác được, chỉ cần cô dừng lại, nghỉ ngơi một chút thôi liền nghĩ tới dáng vẻ của Từ Thanh Phong. Thậm chí là trong mơ, Lâm Tuyết cũng nhìn hắn đứng ở bên kia đường, vẫy tay với Lâm Tuyết. Sau đó một tiếng “đoàng” rạch nát không trung. Từ Thanh Phong cả người nhiễm đầy máu ngã xuống trước mắt cô.

Đã bao nhiêu lần, Lâm Tuyết bị ác mộng này gọi cho tỉnh lại. Đợi khi cô nhìn thấy khuôn mặt hắn, nghe được nhịp thở đều đều của Từ Thanh Phong mới có thể an lòng.

Nếu không khiến bản thân mình bận rộn, Lâm Tuyết sẽ phát điên mất.

“Được rồi, được rồi, mình dọn xong sẽ về nghỉ ngay đây.”

Trước áp lực của Ngôn Giai Tuệ và mấy nhân viên trong cửa hàng, Lâm Tuyết chỉ đành thỏa hiệp. Ngôn Giai Tuệ nói.

“Không được, một phút cũng không chậm trễ, cậu lập tức về nhà nghỉ ngơi cho mình.”

Lâm Tuyết bị Ngôn Giai Tuệ đẩy vào trong xe. Hôm nay Trần Huy có việc bận nên không tới, Ngôn Giai Tuệ tự lái xe đến đón cô. Lâm Tuyết ngồi ở ghế phó lái, thơ thẩn nhìn dòng người xuôi ngược ở bên ngoài. Thành phố đã sớm lên đèn, Lâm Tuyết nhớ đến không biết bao nhiêu lần mình ngồi ở vị trí này, bên cạnh là Từ Thanh Phong. Hắn sẽ ân cần hỏi han cô hôm nay làm việc thế nào, tuy không nói quá nhiều nhưng sẽ luôn đáp lại cô, mỉm cười dịu dàng nhìn Lâm Tuyết. Cả quãng đường dài về biệt thự cũng vì thế mà ngắn lại.

“Lâm Tuyết, anh ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi.”

Nhìn Lâm Tuyết thẫn thờ quan sát đường phố bên ngoài, Ngôn Giai Tuệ không nhịn được mà an ủi. Lâm Tuyết nói.

“Ừ, mình biết. Cảm ơn cậu, Giai Tuệ.”

Không muốn để Ngôn Giai Tuệ quá lo lắng buồn phiền vì mình, Lâm Tuyết chủ động chuyển chủ đề.

“Buổi gặp mặt của cậu với gia đình bên kia thế nào, có thuận lợi không?”

Vài ngày trước, các vị trưởng bối của Ngôn gia và Trần gia đã có một bữa cơm thân mật cùng với nhau. Dĩ nhiên cũng đã nhắc lại chuyện hôn sự từ trước. Hai bên nói chuyện rất hòa hợp, hiện tại Ngôn Giai Tuệ và Trần Huy đều đã lớn rồi, cũng không còn gì để mà trì hoãn nữa. Cuộc hôn nhân vừa khéo tăng thêm tình cảm thân thiết của hai gia tộc, cũng giúp cho việc làm ăn phát triển không tồi. Ngôn Giai Tuệ nói.

“Cũng xem như là thuận lợi. Nhưng mà…”

Lâm Tuyết mau chóng bắt được trọng điểm trong lời nói của Ngôn Giai Tuệ.

“Sao thế?”

Ngôn Giai Tuệ thở dài một tiếng.

“Trần Huy đó, anh ta đúng là tên đầu heo.”

Không nói thì thôi, vừa nói ra Ngôn Giai Tuệ liền cảm thấy tức giận. Trần Huy kia cứ nghĩ rằng hai gia đình gặp mặt là được rồi. Thế nhưng Ngôn Giai Tuệ là mẫu phụ nữ hiện đại, đâu có giống như tiểu thư khuê các cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Cô tức giận nói.

“Trần Huy còn chưa chịu cầu hôn với mình, chưa-nói-một-lời.”

Dù chỉ là một loại thủ tục, nhưng Ngôn Giai Tuệ vẫn rất để tâm. Việc trưởng bối có lời và việc hắn cầu hôn Ngôn Giai Tuệ là hai phạm trù khác nhau. Điều này biểu thị trong lòng Trần Huy có cô, muốn thành hôn với cô, chứ không phải là hôn sự do hai gia tộc sắp xếp. Lâm Tuyết đột nhiên cười cười.

“Cậu là đang lo cái này đấy à?”

“Anh ta không cầu hôn mình, còn lâu mình mới gả.”

Lâm Tuyết rất hiểu tâm trạng của Ngôn Giai Tuệ. Xem ra, cô phải tìm lúc thích hợp nhắc nhở Trần Huy một phen. Tuy rằng anh Trần có vẻ phong lưu, kinh qua ngàn bụi hoa, nhưng kinh nghiệm yêu đương thực chiến lại chẳng khác nào trang giấy trắng. Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Ngôn Giai Tuệ, Lâm Tuyết thế mà bất giác bật cười, căng thẳng mệt mỏi mấy ngày này cũng tan biến hết.

***

Sau khi đưa Lâm Tuyết về biệt thự, Ngôn Giai Tuệ lái xe vòng về tiểu khu nhà mình. Hôm nay Từ phu nhân có việc bận nên đã ra ngoài, biệt thự chỉ còn một mình Lâm Tuyết và Từ Thanh Phong vẫn luôn bất động nằm trên giường. Từ lão gia với Từ Thanh Phong quan hệ không quá tốt, ngoại trừ một lần bay về nước xem tình hình của hắn, xác định không vấn đề gì thì lại vội vã bay qua nước ngoài. Nghe nói bên đó Từ gia đang làm một dự án rất lớn, không thể xảy ra chút sai sót nào.

“Cô Lâm, cô đã ăn gì chưa? Hay để tôi nấu chút đồ cho cô nhé.”

Chị giúp việc thấy sắc mặt Lâm Tuyết tiều tụy thì liền hỏi han cô. Lâm Tuyết mặc dù chưa ăn gì mấy nhưng cũng không thấy quá đói, cô lắc đầu.

“Không cần đâu ạ, nãy em có ăn ở bên ngoài rồi.”

“Cô phải chú ý sức khỏe đấy.”

Không như những người khác, chị giúp việc đã ở đây một thời gian, dĩ nhiên cũng có hảo cảm với Lâm Tuyết hơn Từ phu nhân mặt lạnh như tiền và Dương Thục Trinh kiêu ngạo lúc nào cũng chỉ tay năm ngón. Chị càng hy vọng Từ Thanh Phong tỉnh lại sẽ đối tốt với Lâm Tuyết như trước kia, tốt nhất là đá luôn Dương Thục Trinh ra khỏi nhà. Cô ta lúc có Từ phu nhân ở đây thì luôn làm ra bộ dạng quan tâm săn sóc với Từ Thanh Phong, lúc không ở đây liền vứt hết tất cả cho người giúp việc.

So với Lâm Tuyết rõ là cách biệt một trời một vực.

Kỳ thực, Dương Thục Trinh thích Từ Thanh Phong thật, nhưng cái thích của cô ta chỉ dừng ở mức si mến vẻ ngoài của hắn. Dương Thục Trinh thích là một Từ Thanh Phong hào hoa phong nhã, quyết liệt sát phạt ở trên thương trường, chứ không phải cái người bệnh tật khô héo ở trên giường bệnh.

Từ yêu thích đến có thể hết lòng vì một người, không ngại khó ngăn vất vả ở bên người đó, không rời không bỏ quả thực cách nhau rất xa. Dương Thục Trinh từ nhỏ đã là cành vàng lá ngọc, cho nên càng không thể ủy khuất chính mình.

Lâm Tuyết nhìn ra được chị giúp việc đối với Dương Thục Trinh có bất mãn, nhưng chỉ nhắm mắt làm ngơ.

“Em biết rồi, chị cũng nghỉ sớm đi ạ.”

Lâm Tuyết thay phục đi làm, tẩy rửa qua rồi mới mở cửa phòng Từ Thanh Phong.

Từ khi xuất viện đến nay đã là ba tháng rồi, Từ Thanh Phong vẫn không có biến chuyển gì, tựa như rơi vào giấc ngủ say mộng mị. Lâm Tuyết xoa bóp đôi tay khô gầy của hắn, giúp hắn làm vài động tác thư giãn gân cốt. Người nằm lâu sẽ khiến cho khí huyết không thông, chân tay teo dần. Dưới sự chỉ đạo của bác sĩ, Lâm Tuyết chẳng mấy chốc đã học thành thục, có thể tự mình giúp Từ Thanh Phong giãn cơ, massage thân thể.

“Thanh Phong, hôm nay cửa hàng kinh doanh rất ổn. Món mới em nghĩ ra cũng được đón nhận nồng nhiệt.”

Trước đây, mỗi khi có món mới, đều là Từ Thanh Phong tới thử giúp cô. Lâm Tuyết cười.

“Đợi đến khi anh tỉnh lại, phải giúp em thử món mới đấy.”

Không có tiếng hồi đáp.

Lâm Tuyết cũng không nản lòng, cô vừa xoa bóp cho hắn vừa tỉ tê kể chuyện.

“Ngôn Giai Tuệ và Trần Huy cũng sắp đính hôn rồi. Thật may mắn quá, em nhìn ra được anh Trần đối xử với cậu ấy rất tốt, cuối cùng tình cảm của Giai Tuệ cũng được hồi báo rồi. Có lẽ không lâu nữa bọn họ sẽ đính hôn.”

“Cậu ấy còn nói nếu kết hôn sẽ mời em làm phù dâu. Haha, anh có muốn xem dáng vẻ em làm phù dâu hay không?”

Trong phòng ngoại trừ tiếng nói của Lâm Tuyết thì chỉ có tiếng máy móc tít tít từng hồi. Lâm Tuyết rũ mắt, nụ cười trên môi cũng không thể duy trì được nữa.

Cô áp bàn tay của anh lên má mình.

“Thanh Phong, tỉnh lại đi có được không? Tỉnh lại rồi anh có thể cùng em tới lễ cưới của Giai Tuệ. Anh không muốn dắt tay em đến đó sao?”

“Đồ ngon đều chuẩn bị cho anh hết rồi, chỉ còn chờ anh tỉnh lại, Thanh Phong, đừng ngủ nữa, tỉnh lại có được không?”

Vẫn là một khoảng im lặng.

Lâm Tuyết cúi đầu, đặt lên trán người đang ngủ say kia một nụ hôn.

“Thanh Phong, em nhớ anh lắm.”

Bóng tối bao phủ toàn bộ căn phòng, biệt thự cũng chìm vào yên lặng. Lâm Tuyết không nhận được hồi đáp, cô như cũ không thất vọng, đặt tay hắn vào lại trong chăn, chỉnh cho nhiệt độ của căn phòng ở mức vừa phải, sau đó cầm lấy khăn lau người cho Từ Thanh Phong đi ra ngoài.

Cũng không biết có phải ngồi lâu hay không, Lâm Tuyết vừa đứng dậy liền cảm thấy một trận choáng váng đánh úp cô. Lâm Tuyết loạng choạng suýt thì ngã ra đất, may mà bám lại được vào bức tường gần đó. Thau và khăn lau người rơi xuống dưới sàn. Lâm Tuyết cảm thấy trong đầu ong ong, trời đất quay cuồng, mất thật lâu mới có thể tìm lại được thăng bằng. Lâm Tuyết nương theo ánh sáng ít ỏi từ khung cửa sổ truyền lại mà đứng lên. Ngay sau đó, chất lỏng lạnh lẽo tí tách chảy xuống từ trong mũi, rơi lên cánh tay cô.

Lâm Tuyết hoảng hồn, cô vội vàng chạy vào trong nhà tắm. Trong gương lập tức phản chiếu khuôn mặt trắng bệch không chút sức sống. Máu tươi từ trong mũi tí tách nhỏ xuống, một giọt rơi vào trong bồn rửa mặt, sau đó loang ra, khiến cho mặt nước cũng bị nhiễm đỏ.

Lâm Tuyết thấy mà kinh sợ.

Đã lâu lắm rồi, lâu lắm rồi Lâm Tuyết không nhận thấy bất thường của cơ thể, cô thế mà lại quên đi, thân thể này không còn bao nhiêu thời gian. Lâm Tuyết xả nước, nước lạnh ào ào tạt lên mặt. Cô lau đi vệt máu nơi cánh mũi, toàn bộ sức lực lúc này đều đã rời bỏ Lâm Tuyết mà đi. Cô khuỵu xuống bên cạnh bồn rửa mặt, cuối cùng không nhịn được mà khóc nức nở.

“Thanh Phong, tỉnh lại đi.”

“Cầu xin anh tỉnh lại đi.”

Nếu anh còn không tỉnh lại, chỉ sợ…chỉ sợ lúc đó, anh sẽ không bao giờ có cơ hội nhìn thấy em nữa.

Trong phòng vẫn vang lên tiếng tít tít đều đều, cùng với tiếng nức nở bị Lâm Tuyết chặn lại, ứ nghẹn trong cổ họng.

Người ở trên giường vẫn chìm trong mê man, thế nhưng cánh tay đột nhiên giống như có cảm ứng, giật nhẹ một cái.