Lâm Tuyết thiếp đi bên giường. Cô dường như mơ thấy quá khứ trước kia, từ khi Lâm Tuyết còn là một đứa trẻ, được ông Quân nhận nuôi. Những khoảng thời gian ngọt ngào chẳng có mấy khí, hầu hết là Lâm Tuyết bị Diệu Hoa và Thanh Trúc bắt nạt, chỉ có Tuấn Kiệt nhân lúc bọn họ vắng nhà chia sẻ đồ ăn với Lâm Tuyết, khi cô bị mắng thì đứng ra bảo vệ cô. Có lẽ Lâm Tuyết đã lầm tưởng tình cảm bao bọc thời thơ ấu mà Tuấn Kiệt dành cho mình là tình yêu. Bởi vì tiếp xúc với quá ít người, nên khi nhận được sự đãi ngộ khác biệt liền khiến Lâm Tuyết ngộ nhận. Cho đến sau này, khi Lâm Tuyết gặp Từ Thanh Phong. Dáng vẻ của hắn, mị lực của hắn dần dần thu hút cô. Chỉ là Lâm Tuyết vẫn không dám thừa nhận.

Lúc bị Tuấn Kiệt ghét bỏ, Lâm Tuyết tưởng chừng thế giới đã sụp đổ, chỉ còn lại bóng đêm, cô không nghĩ sẽ mở cửa trái tim thêm lần nào nữa. Nhưng cũng chính lúc này, Từ Thanh Phong lại mạnh mẽ kéo cô ra khỏi bóng tối, giúp Lâm Tuyết nhìn rõ rốt cuộc trong lòng cô là ai.

Lâm Tuyết ngủ đến mê man, đến khi tỉnh lại thì đã gần trưa mất rồi. Cô xoa xoa đôi mắt nhức mỏi, thắt lưng vì nằm không đúng tư thế mà đang kêu gào không thôi. Tiếng động ở ngoài sân vườn đánh thức Lâm Tuyết, cô hướng mắt về phía giường, theo bản năng muốn nhìn Từ Thanh Phong, thế nhưng phút chốc Lâm Tuyết sững lại.

Trên giường trống không.

Lâm Tuyết có chút hốt hoảng. Người trên giường đâu mất rồi?

Ngay sau đó, một niềm vui len lỏi trong trái tim Lâm Tuyết. Từ Thanh Phong, có khi nào là tỉnh lại rồi không? Không kịp suy nghĩ, Lâm Tuyết lảo đảo đứng dậy, cô vội vàng chạy xuống nhà.

Bên ngoài biệt thự, quản gia khẽ khàng cúi người xuống. Sân vườn vắng lặng hôm nay đột nhiên bày thêm mấy bộ bàn ghế, thấp thoáng có một người đang ngồi ở ngoài sân sưởi nắng. Qua khung cửa sổ, Lâm Tuyết chỉ nhìn thấy mờ mờ, nhưng cũng đủ để trái tim cô nảy lên điên cuồng. Cái bóng lưng kia còn có thể là ai vào đây được nữa.

Lâm Tuyết hấp tấp chạy ra ngoài. “Thanh Phong!”

Tiếng nói của cô chưa kịp cất lên thì đã bị chặn lại. Bởi lẽ bên cạnh Từ Thanh Phong lúc này không chỉ có quản gia mà còn đứng cùng hai người khác nữa. Nghe thấy tiếng động, bọn họ đều ngoảnh về phía bên này. Từ phu nhân hơi nhíu mày, Dương Thục Trinh lại cong môi cười.

“Lâm tiểu thư tỉnh rồi à?”

Lâm Tuyết nhận thấy bản thân có hơi thất thố, thậm chí lúc chạy xuống dưới nhà còn không kịp đi dép. Dưới ánh nhìn của mọi người, bàn chân trần trụi của Lâm Tuyết trông có vẻ đặc biệt gai mắt. Từ phu nhân mắng một tiếng.

“Không biết phép tắc.”

Lâm Tuyết xấu hổ cúi đầu.

“Cháu chào phu nhân. Dương Tiểu thư.”

Lúc này, Lâm Tuyết cũng không để ý đến điều bất thường. Niềm vui khi thấy Từ Thanh

Phong tỉnh lại đã khiến cô không kịp suy nghĩ gì nữa. Lâm Tuyết tiến lên một bước, lại thấy Từ Thanh Phong như cũ ngồi im lặng ở trên ghế. Ánh mắt nhìn về phía Lâm Tuyết, không hiểu sao, Lâm Tuyết cảm thấy một tia lạnh nhạt xoẹt ngang qua đáy mắt của hắn.

Từ Thanh Phong đã tỉnh từ lúc nào?

Sao hắn lại không gọi cô dậy? Từ Thanh Phong không muốn đánh thức cô ư?

Lâm Tuyết vô cùng bối rối, đây là lần đầu tiên Từ Thanh Phong dùng ánh mắt như thế nhìn cô, Lâm Tuyết nhẹ giọng gọi.

“Thanh Phong.”

Tiếng gọi kia như dòng nước trong trẻo chảy vào tai người nghe. Từ Thanh Phong vẫn bất động, không tiến lên ôm lấy cô, cũng không có vui mừng hội ngộ như trong tưởng tượng. Thời gian chậm rãi trôi qua, lâu đến mức Lâm Tuyết nghĩ hắn sẽ cứ ngồi nhìn cô như vậy, Từ Thanh Phong đột nhiên lên tiếng.

“Cô là ai?”

Một tiếng “ầm” vang lên trong đầu Lâm Tuyết. Cô suýt nữa thì đứng không vững, đôi mắt Lâm Tuyết kinh ngạc. Chưa kịp để cô đáp, Từ Thanh Phong đã đưa mắt nhìn Dương Thục Trinh. Cô ta rất hiểu ý hắn, liền mỉm cười đáp lời.

“Anh…anh không nhận ra Lâm tiểu thư sao?”

Từ Thanh Phong nhíu mày. Dĩ nhiên hắn không cần phải đóng kịch. Từ ánh mắt xa lạ kia Lâm Tuyết đã cảm nhận được sự thật đau đớn này, Từ Thanh Phong hoàn toàn không nhận ra cô. Hắn mất trí nhớ. Từ Thanh Phong nhìn về phía cô, nói.

“Xin hỏi, tôi và cô Lâm đây có quan hệ gì vậy?”

Sáng nay khi Từ Thanh Phong tỉnh lại, hắn nhìn thấy Lâm Tuyết ở bên cạnh giường. Lúc đó, Từ Thanh Phong đã rất khó hiểu. Bởi vì viên đạn ghim vào đầu, trí nhớ của Từ Thanh Phong bây giờ cực kỳ mơ hồ, hắn có thể nhớ được phần lớn sự kiện, thậm chí biết mình là ai, nhưng riêng người phụ nữ ngủ gục trên giường này là Từ Thanh Phong không hề có tí ấn tượng nào. Phải biết, Từ chủ tịch trước giờ luôn là người cực kỳ nghiêm khắc. Không gian riêng tư của hắn không phải ai cũng có thể động vào.

Cô gái này là ai?

Từ Thanh Phong tự đặt câu hỏi với chính mình. Nếu như là người làm thì cũng không phải, bởi người làm không thể tự ý vào phòng hắn. Người chăm sóc thì cùng lắm chăm lo cho hắn xong sẽ ra bên ngoài, chỉ có người quan tâm đến hắn mới thức cả đêm canh giữ bên cạnh, thậm chí không chịu nổi mà ngủ gục.

Nhưng Từ Thanh Phong dám chắc mình không hề quen biết người con gái trước mặt. Đầu hắn ong lên, kí ức ngang dọc khiến cho thái dương của Từ Thanh Phong nảy lên kịch liệt, sau đó, Dương Thục Trinh đến thăm hắn vừa vặn nhìn thấy Từ Thanh Phong tỉnh lại.

Câu đầu tiên hắn hỏi Dương Thục Trinh cũng là: “Cô là ai?”

Lúc đó, Dương Thục Trinh sững người mất một lúc. Ai trong số bọn họ cũng không lường trước được là Từ Thanh Phong mất trí nhớ. Thế nhưng cô ta không lúng túng như Lâm Tuyết, Dương Thục Trinh rất nhanh đã mỉm cười đáp.

“Anh, anh không nhớ em sao? Em là Thục Trinh, hôn thê của anh.”

Từ Thanh Phong bán tín bán nghi, thế nhưng khi hắn lục lọi trong kí ức một hồi, dường như đúng là Từ Thanh Phong đã từng có hôn ước với ai đó. Sau nữa, mẹ hắn Từ phu nhân cũng chạy vào, thấy con trai đã tỉnh liền mừng mừng tủi tủi ôm lấy hắn.

Dưới sự khẳng định của Bách Mị Kiều, Từ Thanh Phong mới thực sự tin Dương Thục Trinh là hôn thê của mình. Hắn cũng nhớ bản thân là tổng tài của tập đoàn đứng đầu thành phố A. Hắn đi công tác, xử lý sự cố ở Châu Phi, sau đó nữa, Từ Thanh Phong bị bắn. Tất cả những sự kiện đột nhiên ập vào trong đầu hắn. Từ Thanh Phong lập tức ôm lấy đầu, đau đớn khiến vầng trán của hắn nhăn tít lại. Dương Thục Trinh vội ôm lấy hắn, an ủi.

"Anh, anh đừng vội, anh mới tỉnh lại thôi. Có gì từ từ nói."

Bọn họ đưa Từ Thanh Phong đi dạo một phen, bởi vì vẫn còn yếu, hắn chỉ đi được mấy bước thì đã phải ngồi lại bên vườn. Bác sĩ riêng cũng đã đến khám cho hắn, sau khi xác nhận Từ Thanh Phong không có vấn đề gì, tỉnh lại là tốt thì người trong nhà mới thở phào. Mấy tiếng ngắn ngủi đã giúp Từ Thanh Phong sắp xếp lại kí ức, hồi tưởng từng việc trước đây và cả người đã hại hắn nữa. Có điều, dường như hắn đã quên mất một điều gì đó. Từ Thanh Phong cảm thấy não của mình tựa như bị khuyết một mảng. Mỗi khi hắn nhắm mắt, đều nhìn thấy một cô gái đứng trong lớp sương mù, hắn muốn tiến lên, vạch lớp sương mù kia mà nhìn rõ cô, nhưng làm cách nào cũng không được.

Người này là ai?

Là người rất quan trọng với Từ Thanh Phong hắn ư?

Từ Thanh Phong suy nghĩ đến miên man, cho tới khi tiếng động ở trong nhà thức tỉnh hắn.

Nhìn thấy Lâm Tuyết bước ra, Từ Thanh Phong nhíu mày khó hiểu. Cô gái này rốt cuộc là ai?

“Em…em là…”

Hai chữ “bạn gái” không cách nào thoát ra khỏi miệng Lâm Tuyết. Cô làm sao nói cho hắn biết, hai người từng có một khoảng thời gian bên nhau. Khi ấy, chính cô là người phủ nhận hai chữ bạn gái này, vậy thì hiện tại Lâm Tuyết làm sao có tư cách nhắc đến. Hơn thế nữa, vẻ mặt của Từ Thanh Phong cũng không hề tin tưởng.

Lâm Tuyết nhìn thấy cánh tay hắn nắm lấy Dương Thục Trinh, mười ngón tay đan khít không rời liền cảm thấy khó thở.

Đúng rồi, Từ Thanh Phong đã có hôn thê. Người kia là Dương Thục Trinh. Cô có tư cách gì để xen vào giữa bọn họ chứ.

“Tôi là…bạn cũ.”

Nói hết hai chữ, Lâm Tuyết cảm thấy khí lực của mình đã cạn, lồng ngực cô nhói lên từng hồi. Đau đớn. Từ Thanh Phong liếc mắt nhìn cô nhưng không đáp.

Dương Thục Trinh lại nói.

“Lâm tiểu thư biết anh bị thương nên cố ý đến đây chăm sóc cho anh, trong thời gian anh hôn mê cũng giúp đỡ gia đình mình rất nhiều.”

Một câu nói vu vơ đơn giản nhưng đã vạch rõ quan hệ của hai bọn họ. Dương Thục Trinh, Từ phu nhân và Từ Thanh Phong đứng ở một phía, phía còn lại là Lâm Tuyết. Bọn họ là một gia đình, cô là người ngoài. Cô bấu lấy vạt áo, khó nhọc nói.

“Đúng vậy.”

Từ Thanh Phong lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Vậy sao, vậy cảm ơn cô. Đáng tiếc, hiện tại trí nhớ của tôi không tốt, nhất thời chưa thể nhớ ra cô Lâm.”

Xưng hô xa lạ này khiến trái tim Lâm Tuyết quặn thắt. Cô không dám nhìn vào ánh mắt lạnh lùng bình thản của hắn nữa.

Rời khỏi đây thôi, cô còn ở lại làm gì nữa. Từ Thanh Phong tỉnh rồi, không còn nguy kịch.

Bên cạnh hắn cũng có bao nhiêu người quan tâm, hoàn toàn không cần đến Lâm Tuyết nữa. Cô không nên tiếp tục mặt dày ở lại nơi này, tự khiến cho bản thân mình trở nên hèn kém nực cười.

“Nếu như anh đã tỉnh, vậy tôi cũng đã xong việc của mình rồi. Tôi xin phép đi trước.” Lâm Tuyết cúi đầu chào bọn họ, cô cố gắng dằn nỗi đau ở nơi ngực trái mà xoay người bước đi. Nhìn thấy bóng dáng cô đơn của Lâm Tuyết, không hiểu sao Từ Thanh Phong liền cảm thấy khó chịu vô cớ. Thấy đôi bàn chân của Lâm Tuyết đã đỏ ửng, chân trần bước vào nhà, Từ Thanh Phong chợt nói.

“Chậm đã.”