Lâm Tuyết dừng bước. Từ Thanh Phong cũng không hiểu mình đột nhiên bị làm sao? Chỉ là khi nhìn thấy Lâm Tuyết bước đi, trong lòng hắn có gì giống như không nỡ. Thậm chí, Từ Thanh Phong còn ẩn ẩn cảm thấy đau lòng.

Đau lòng?

Từ Thanh Phong bị chính hình dung của mình dọa sợ. Hắn trước giờ trên thương trường quyết đoán, từ sau khi tiếp nhận DC thì đã một lòng gây dựng sự nghiệp, chưa từng động tâm với cô gái nào. Vậy nên, cảm xúc này từ đâu mà ra. Cô gái này là ai mà lại khiến hắn như vậy?

Thấy Lâm Tuyết quay đầu lại, Từ Thanh Phong cũng tìm cái cớ cho mình.

“Lâm tiểu thư nếu đã là bạn của tôi, lại chăm sóc tôi mấy ngày này, tôi cũng nên hảo hảo cảm ơn cô một phen. Nếu Lâm tiểu thư không chê thì có thể ở lại nơi này, dùng bữa cơm cùng với gia đình chúng tôi.”

Hắn vừa dứt lời, Từ phu nhân và Dương Thục Trinh đều nhíu mày. Đây là gì đây? Từ Thanh Phong mất trí rồi vẫn không nỡ đuổi cô đi, đủ thấy Lâm Tuyết trong lòng hắn quan trọng đến nhường nào. Hồ ly tinh này tuyệt đối không thể giữ lại.

Từ phu nhân kéo tay hắn, giải thích.

“Thanh Phong, báo ân có nhiều cách, cũng đâu nhất thiết phải giữ người ta lại. Hơn nữa, cô Lâm đây cũng đâu phải không có nhà để về.”

Bà ta vừa nói, vừa liếc Lâm Tuyết, ánh mắt và giọng nói đều lộ rõ sự chán ghét. Từ Thanh Phong lại đáp.

“Mẹ, con chỉ là cảm thấy cô Lâm đã có ơn, con lại không nhớ ra người ta thì cũng không phải. Ít nhất cũng phải làm gì đó bù đắp cho cô Lâm mới được.”

Từ phu nhân còn định tiếp tục phản đối, Dương Thục Trinh đã tươi cười góp lời.

“Đúng vậy, dù sao cô Lâm cũng là ân nhân của chúng ta, anh Phong sắp xếp như vậy cũng đúng.”

Từ phu nhân không hiểu Dương Thục Trinh muốn gì, nhưng ánh mắt của cô đã trấn an bà. Từ phu nhân lúc này mới không lên tiếng nữa. Có điều vẫn hằn học nhìn Lâm Tuyết. Từ Thanh Phong nói.

“Lâm tiểu thư, cô không phiền nếu ở lại đây ít hôm nữa chứ?”

Lâm Tuyết nắm vạt áo, trái tim Lâm Tuyết rõ ràng kêu gào cô nên ở lại, cho dù chỉ gần hắn một chút thôi cũng được, cho dù hắn không nhớ ra cô cũng không sao. Nhưng lí trí một mặt lại nhắc nhở Lâm Tuyết mình không thuộc về nơi này. Cô nói.

“Cảm ơn thiện ý của anh, nhưng tôi không thể ở lại đây được. Tôi còn có công việc và căn nhà ở bên ngoài. Nếu anh đã tỉnh rồi, vậy tôi cũng có thể yên tâm.”

Nói dứt lời, cô lại cúi chào ba người, sau đó kiên quyết xoay người bước đi.

Từ Thanh Phong biết không thể giữ cô được. Nhưng hắn cũng không vội vàng, hắn nhất định phải điều tra, người phụ nữ này rốt cuộc là ai, rốt cuộc có ảnh hưởng gì đối với Từ Thanh Phong hắn.

***

Rời khỏi biệt thự, Lâm Tuyết không kịp mang theo đồ đạc gì, cô ngã quỵ bên đường. Nước mắt không kiềm chế nổi lúc này tràn ra khỏi khóe mi. Lâm Tuyết trượt xuống dưới đất, ôm lấy bờ vai của mình mà khóc nức nở. Từ Thanh Phong thật sự quên mất cô rồi. Khi ánh mắt bình thản không mang chút độ ấm kia liếc nhìn cô, Lâm Tuyết cảm thấy đau đớn hơn cả bị người ta cầm dao khoét vào trái tim. Cô đau đến không thở nổi.

Ông trời thật sự biết trêu ngươi.

Tại sao cứ đến khi Lâm Tuyết tưởng rằng hạnh phúc sắp đến với mình, thì ông trời lại phũ phàng chặt đứt toàn bộ hy vọng của Lâm Tuyết. Tại sao đến khi cô nhận ra tình cảm của mình, thì người kia lại quay đầu không quen biết cô? Đây là cái giá mà Lâm Tuyết phải trả ư?

Lâm Tuyết khóc không thành tiếng. Đúng lúc này, một giọng nói gọi giật cô lại.

“Lâm Tuyết.”

Chiếc xe Maybach dừng ở bên vệ đường. Ngôn Giai Tuệ đeo kính râm từ trên xe bước xuống. Hôm nay cô định đi tìm Lâm Tuyết, tiện thể ghé qua Từ gia hỏi thăm tình hình của Từ Thanh Phong, ai ngờ giữa đường nhìn thấy một cái bóng rất quen thuộc. Ngôn Giai Tuệ bán tín bán nghi, dừng xe lại thử gọi một tiếng, thế mà lại là Lâm Tuyết thật.

“Giai Tuệ.”

Lâm Tuyết ngước đôi mắt sưng mọng của mình lên, Ngôn Giai Tuệ cả kinh, vội vã chạy đến ôm lấy cô, không ngừng hỏi.

“Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì? Sao cậu lại ngồi ở đây?”

Lâm Tuyết lắc lắc đầu, Ngôn Giai Tuệ chỉ có thể vòng tay ôm lấy cô, không ngừng vỗ về an ủi Lâm Tuyết.

“Đừng sợ, có việc gì cứ nói với mình. Cậu đừng khóc nữa.”

Ngôn Giai Tuệ đỡ Lâm Tuyết lên xe, phát hiện ra cánh tay của cô đã lạnh buốt. Ăn mặc phong phanh lại ngồi bên vệ đường cả ngày liền, thân thể Lâm Tuyết hiện tại lạnh như khối băng. Nếu không phải Ngôn Giai Tuệ đến kịp lúc, e rằng cô đã bị đông cứng rồi.

Ngôn Giai Tuệ bật máy sưởi ở trên xe, đưa khăn giấy cho Lâm Tuyết lau nước mắt, sau đó lái xe về biệt thự nhà mình.

“Sao cơ? Anh Từ mất trí nhớ?”

Nghe Lâm Tuyết kể về tình hình của hắn và sự việc sáng nay, Ngôn Giai Tuệ suýt nữa thì tông vào chiếc xe ở đằng trước. Cô lấy lại bình tĩnh, thắng xe bên đường rồi hỏi.

“Sao lại có thể? Mất trí nhớ là thế nào? Sao đột nhiên lại thế?”

Lâm Tuyết lắc lắc đầu, chỉ nói việc Từ Thanh Phong tỉnh lại đã không quen biết Lâm Tuyết, hỏi cô là ai. Ngôn Giai Tuệ thở dài một tiếng, hèn chi Lâm Tuyết lại ngồi khóc đến thương tâm như vậy. Ôm theo hy vọng chờ đợi người yêu tỉnh dậy, đến lúc hắn tỉnh thì quên mất mình, ai có thể chịu nổi chứ. Ngôn Giai Tuệ nói.

“Lâm Tuyết, cậu đừng vội lo, hiện tại y học rất tiên tiến, nhất định có cách mà. Nhất định anh Từ sẽ nhớ lại thôi.”

Lâm Tuyết gật đầu. Cả một đêm thức trông hắn, rồi lại nhiễm lạnh, cả người cô giờ đây mệt mỏi vô cùng. Thấy Lâm Tuyết không còn chỗ nào để đi, Ngôn Giai Tuệ đành lái xe đưa cô về biệt thự.

***

“Cái gì? Mất trí nhớ?”

Lúc nghe tin, Trần Huy cũng thiếu điều nhảy dựng lên. Hắn cũng mới nhận được tin tức Từ Thanh Phong tỉnh lại buổi sáng nay thôi, không nghĩ đến chưa kịp đến Từ gia thăm hỏi thì đã nghe được tin này. Ngôn Giai Tuệ nói.

“Hiện tại Lâm Tuyết đang ở chỗ em, tâm trạng vô cùng suy sụp, em đang khuyên nhủ cô ấy, anh đến thăm anh Từ trước đi, em sẽ tới sau.”

“Ừ, anh biết rồi.”

Cúp máy, Ngôn Giai Tuệ đi nấu cho Lâm Tuyết một chén cháo. Lúc này Lâm Tuyết đang ngủ say trong phòng ngủ của cô.

Khác với Từ Thanh Phong, biệt thự nhà họ Ngôn được xây dựng theo kiến trúc Châu Âu, đèn chùm, nội thất 100% đều là đồ nhập ngoại. Mấy năm trước ba mẹ Ngôn Giai Tuệ còn ở trong nước nên thuê rất nhiều người giúp việc, nhưng sau này bọn họ ra nước ngoài, chỉ còn một mình Ngôn Giai Tuệ nên cô chỉ để lại hai người làm vườn, một phụ nữ lớn tuổi phụ trách nấu ăn và hai người dọn dẹp. Ngôn Giai Tuệ không thích có quá nhiều người trong không gian riêng của mình, hôm nay người giúp việc vừa vặn xin nghỉ, bởi vậy cô bèn tự tay vào bếp nấu cho Lâm Tuyết một bát cháo.

Cháo tôm nóng hổi chẳng mấy chốc đã xong, mùi thơm bay khắp căn phòng. Ngôn Giai Tuệ trút ra một cái bát rồi bưng lên phòng Lâm Tuyết. Lúc cô gõ cửa, bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Ngôn Giai Tuệ khẽ khàng mở cửa, nhìn thấy Lâm Tuyết đã ngủ say ở trên giường.

Cô thở dài một tiếng, nhẹ nhàng đặt cháo lên tủ đầu giường, gọi.

“Lâm Tuyết, cậu ăn một chút đã.”

Thấy Lâm Tuyết không phản ứng gì, Ngôn Giai Tuệ lại nói.

“Lâm Tuyết, cho dù cậu có buồn cũng phải ăn mấy miếng, không có sức thì không làm gì được. Từ sáng giờ cậu ở bên đó, chắc chưa ăn gì đúng không? Mình nấu cháo cho cậu rồi.”

Ngôn Giai Tuệ vừa nói vừa lay Lâm Tuyết, nhưng lúc chạm đến cánh tay của cô, Ngôn Giai Tuệ đột nhiên nhận thấy có gì bất thường. Cả người Lâm Tuyết mềm nhũn. Ngôn Giai Tuệ hốt hoảng, vội vàng lay mạnh cô nhưng Lâm Tuyết vẫn không phản ứng gì.

Lâm Tuyết không phải say ngủ, cô là bất tỉnh mất rồi.

Ngôn Giai Tuệ vội vội vàng vàng gọi xe cấp cứu, giọng nói gấp gáp hốt hoảng.

Sau đó, cô cúp điện thoại, Lâm Tuyết vẫn như cũ không nhúc nhích. Lúc này, Ngôn Giai Tuệ mới để ý sắc mặt của cô tái nhợt như người chết đuối. Hơi thở yếu ớt, hai mắt nhắm nghiền hoàn toàn mất đi ý thức.

“Lâm Tuyết! Lâm Tuyết!”

***

Sau khi Từ Thanh Phong tỉnh lại, hắn rất nhanh đã tiến vào trạng thái bình thường. Ngoại trừ thân thể nằm quá lâu nên có chút hư nhược thì đầu óc Từ Thanh Phong vô cùng tỉnh táo. Vốn là người cuồng công việc, ngày thứ hai Từ Thanh Phong đã bắt đầu tiếp nhận xử lý những thứ tồn đọng ở DC. Từ phu nhân không muốn hắn lao lực, nhưng khuyên nhủ thế nào cũng không được.

Sau khi hắn bất tỉnh, nội bộ DC xảy ra không ít vấn đề, đặc biệt là cái gã đã bắn hắn vẫn chưa bị bắt lại, bây giờ vẫn còn đang vất vưởng ở ngoài đường. Từ Thanh Phong bí mật cho người điều tra tin tức, cơ bản đã xác định người này là do giám đốc bên Châu Phi thuê để thủ tiêu hắn. Gã giám đốc kia làm ăn không đến nơi đến chốn, khiến cho cả dự án gặp họa, vì muốn phủi bỏ trách nhiệm mà đổ vấy lên giám đốc chi nhánh. Có điều âm mưu của lão bị Từ Thanh Phong phát hiện, bởi vậy lão căm hận hắn, dứt khoát muốn cùng Từ Thanh Phong đồng quy vu tận.

Sau khi nhận được tin tức, Từ Thanh Phong hồi lâu cũng không nói gì.

“Ngài Phong, gã giám đốc kia cũng bỏ trốn rồi, chúng tôi vẫn đang tích cực truy tìm, rất nhanh sẽ có kết quả.”

Từ Thanh Phong “ừ” một tiếng, mặc dù sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt, nhưng ánh mắt lại sắc bén dị thường. Kẻ dám động đến hắn, nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.

“Không còn việc gì nữa, anh lui ra đi.”

Người đàn ông cúi đầu lui ra ngoài. Chỉ còn một mình Từ Thanh Phong trong phòng làm việc, hắn dùng ngón tay xoa xoa huyệt thái dương. Trong lúc đó, ánh mắt Từ Thanh Phong vô tình liếc thấy một tập giấy tờ được nhét trong ngăn kéo.

Kia là bản hợp đồng giữa hắn và người khác. Từ Thanh Phong đã nhìn thấy từ sớm, trên đó các điều khoản dày đặc, nhưng nội dung chủ yếu là hợp đồng tình - tiền. Mà người phụ nữ ký tên ở cuối văn bản kia lại là Lâm Tuyết, cũng chính là cô gái đã chăm sóc hắn.

Lúc nhìn thấy hợp đồng, Từ Thanh Phong không khỏi ngẩn ra. Hắn không ham mê nữ sắc, vậy mà lại kí hợp đồng bạn giường với người khác ư? Điều này khiến Từ Thanh Phong rất kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng đại biểu quan hệ của hắn và Lâm Tuyết không tầm thường. Từ Thanh Phong nhìn chăm chăm vào bản hợp đồng, hắn vô thức mà nhớ tới gương mặt của Lâm Tuyết. Vẻ ngoài xinh đẹp động lòng người, quả thực ai thấy cũng yêu.

Cô ta rốt cuộc là kiểu người gì đây?

Một người phụ nữ chịu bán thân thể, trèo lên giường một gã đàn ông khác thì có thể có mục đích tốt đẹp được chăng?

Nháy mắt khi nhìn thấy bản hợp đồng này, hảo cảm của Từ Thanh Phong đối với cô tụt xuống phân nửa. Thế nhưng hắn vẫn muốn điều tra rõ quan hệ của hai người là gì. Từ Thanh Phong đóng lại hộc tủ, ngả ra ghế, nhắm mắt, dưỡng thần.

Đúng lúc này, một đôi tay nhẹ nhàng đặt lên thái dương hắn, nhẹ nhàng xoa niết, Từ Thanh Phong mở mắt.

“A! Em làm anh tỉnh sao?”

Đối diện với hắn, Dương Thục Trinh tươi cười hiền thục đang giúp hắn thư giãn. Từ Thanh Phong bắt lấy cánh tay của cô.

“Anh không sao, cảm ơn em.”

Dương Thục Trinh là hôn thê của hắn, lại từ nước ngoài trở về nên không có chỗ nào để đi, liền thuận lý thành chương ở lại biệt thự của Từ gia. Từ Thanh Phong cũng dần dần tiếp nhận mối quan hệ hôn thê này. Hắn không kháng cự, không đẩy Dương Thục Trinh ra, hắn vẫn đang cẩn thận truy tìm kí ức của mình.

Khi Từ Thanh Phong hỏi han người trong nhà, tất cả đều nói hắn và Dương Thục Trinh có hôn ước từ nhỏ, hai người là thanh mai trúc mã, đã sớm hứa hẹn sẽ ở bên nhau cả đời. Từ Thanh Phong vô cùng yêu thích cô, thậm chí lần này đi Châu Phi đã hứa hẹn trở về sẽ cầu hôn Dương Thục Trinh.

Nghe người làm thuật lại, Từ Thanh Phong như cũ bán tín bán nghi. Nếu là mẹ hắn nói, Từ Thanh Phong sẽ không hoàn toàn tin tưởng, nhưng từ người làm, quản gia, tất cả những người hắn biết đều nói như thế, chỉ cần tùy tiện gọi một người hỏi chuyện, cũng có thể biết tình cảm của hắn với Dương Thục Trinh trước kia sâu đậm đến mức nào. Bởi vậy, Từ Thanh Phong bắt đầu nghi hoặc. Hắn không muốn tổn thương người phụ nữ mình từng yêu, bởi vậy hắn đối xử với cô rất dịu dàng, cũng không kháng cự trước sự vuốt ve của Dương Thục Trinh.

“Anh mệt thì đi nghỉ đi.”

Dương Thục Trinh vừa bóp vai cho hắn, vừa nhẹ giọng khuyên nhủ.

“Anh vẫn ổn, còn một số việc cần phải giải quyết. Mấy tháng anh bất tỉnh, công ty xảy ra không ít việc, hiện tại cổ phiếu cũng sụt giảm không ít.”

Nói đến vấn đề này, Từ Thanh Phong lại có chút đau đầu. Đám cổ đông kia không biết nghe được tin tức từ đâu, bắt đầu ầm ĩ đòi chia chác.

“Cũng không thể ngày một ngày hai là giải quyết được, sức khỏe của anh mới là quan trọng nhất.”

Từ Thanh Phong ngước mắt nhìn cô, ở vị trí này, Dương Thục Trinh trông cực kỳ xinh đẹp. Đôi mắt lấp lánh mang đầy nhu tình nhìn hắn, bờ môi mỏng khẽ cong lên, tựa chùm anh đào chín mọng mời gọi.

“Anh biết rồi. Em mệt thì nghỉ trước đi, anh làm xong sẽ ngủ luôn.”

Dương Thục Trinh cười cười.

“Vậy em ở lại bồi anh, chỉ cần anh không chê em phiền là được.”

Thấy cô buồn ngủ mà vẫn ráng ở lại, Từ Thanh Phong cảm thấy có chút phiền lòng.

“Thục Trinh, vất vả cho em rồi.”

“Không vất vả, chỉ cần ở bên cạnh anh, như thế nào cũng xứng đáng.”

Cô ta nói xong, những ngón tay vẫn không ngừng xoa nắn trên cơ thể hắn. Từ Thanh Phong thở hắt ra một hơi, nắm lấy tay cô kéo xuống.

“Anh không nhớ ra em, em không trách anh chứ?”

Dương Thục Trinh cười buồn.

“Em sao có thể trách anh? Chỉ cần anh bình an tỉnh lại, em đã mãn nguyện rồi, thật sự không dám mong cầu gì hơn nữa.”

Dương Thục Trinh vừa nói vừa hơi cúi xuống. Lúc này, khoảng cách giữa hai người bọn họ vô cùng gần, Từ Thanh Phong có thể ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên cơ thể cô. Dương Thục Trinh cố ý dựa sát vào hắn, ngón tay mơn trớn trên cổ Từ Thanh Phong. Không gian trong phòng trở nên ám muội vô cùng, sau khi cô im lặng thì chỉ nghe thấy tiếng thở của người đối diện. Dương Thục Trinh bắt lấy thời cơ, hơi cúi xuống, muốn hôn lên môi của Từ Thanh Phong.

Đây đúng là một khung cảnh lãng mạn, cũng rất thích hợp để làm một vài chuyện, nhưng trước khi môi cô chạm xuống, Từ Thanh Phong đã nghiêng đầu tránh sang một bên.

“A. Em…Em…”

Dương Thục Trinh bối rối, Từ Thanh Phong cũng biết mình không nên từ chối cô, Dương Thục Trinh đã đợi hắn quá lâu, giờ phút này hắn nên cho cô chút an ủi, nhưng không hiểu sao trước khi hắn kịp suy nghĩ thì thân thể hắn đã tự động phản ứng theo bản năng. Nhìn thấy Dương Thục Trinh ngượng ngùng, khóe mắt ủy khuất, Từ Thanh Phong nói.

“Anh xin lỗi, hiện tại anh có hơi mệt, em về nghỉ trước đi được không?”

Dương Thục Trinh “vâng” một tiếng, rời khỏi người hắn. Trước khi quay người còn cố nặn ra một nụ cười, nhưng cánh tay đã âm thầm siết chặt, móng tay bấu vào da thịt.

Đợi đến khi cánh cửa khép lại, khóe mắt Dương Thục Trinh lộ ra chút tàn nhẫn.

Kế hoạch của cô ta vậy mà vẫn không thành. Dương Thục Trinh có chút giận sắt không thành thép.

Kể từ sau khi Từ Thanh Phong tỉnh lại, tất cả người làm đều được thay mới, chỉ có quản gia là vẫn giữ lại. Dương Thục Trinh làm sao dám để đám người không biết giữ mồm miệng ở bên cạnh hắn, đã vậy, bọn họ còn biết chuyện của Lâm Tuyết và Từ Thanh Phong trước kia.

Nhờ sự đồng thuận của Từ phu nhân, đám người làm mau chóng được đổi thành một đám người khác. Bọn họ cũng được căn dặn kĩ càng, luôn ghi nhớ kịch bản Từ Thanh Phong và Dương Thục Trinh là một đôi tình nhân tình nồng ý đượm. Hắn bởi vì mất trí nhớ mà quên đi cô.

Dương Thục Trinh biết Từ Thanh Phong là người đa nghi, chỉ một mình lời nói của Từ phu nhân e sẽ không khiến hắn tin tưởng, do đó cô ta mới cất công diễn một màn kịch lớn, chỉ hy vọng có thể chiếm được trái tim của người này.

Sau đó, quả nhiên dưới sự tác động của nhiều người, một lời nói dối khi nói đi nói lại sẽ vô thức in vào tiềm thức, nữa là Từ Thanh Phong đã mất hoàn toàn kí ức về Lâm Tuyết, hắn bắt đầu thật sự tin tưởng Dương Thục Trinh mới là người yêu của mình.

Ngay cả quản gia trong nhà, người duy nhất biết chuyện cũng được dặn phải giữ kín mồm kín miệng. Từ phu nhân cảnh cáo lão.

“Từ gia này đến hiện tại do ai làm chủ, chắc lão cũng không quên.”

Lão quản gia chỉ có thể giữ kín miệng, không hé răng nửa lời về Lâm Tuyết, người từng sống cùng Từ Thanh Phong suốt mấy tháng.

Tất cả đồ dùng trong nhà của Lâm Tuyết, Dương Thục Trinh sai người ném hết đi, sau đó thay thế bằng đồ dùng của mình, ngụy tạo như cô và hắn đã chung sống cùng nhau rất lâu. Hiện tại, chỉ cần nắm được trái tim hắn, Dương Thục Trinh sẽ toàn thắng, chẳng sợ Từ Thanh Phong nhớ lại, cũng chẳng sợ một Lâm Tuyết nhỏ nhoi.

Đáng tiếc, kế hoạch câu dẫn Từ Thanh Phong vẫn bị hắn kháng cự, Dương Thục Trinh mỉm cười. Là do cô đã quá hấp tấp, vẫn nên từ từ tiến từng bước thì hơn.

Dương Thục Trinh không tin trong khoảng thời gian bọn họ chung sống, cô ta không lừa được hắn lên giường. Chỉ cần hai người phát sinh quan hệ, Từ Thanh Phong có nhớ lại cũng không thể rũ bỏ cô ta.

Dương Thục Trinh nhìn bóng lưng Từ Thanh Phong vẫn ngồi làm việc, nở nụ cười đắc ý. Lần này, cô nhất định sẽ chiếm được trái tim của người này.