Lâm Tuyết tỉnh dậy ở trong bệnh viện. Thời gian này cô liên tục lao lực, tinh thần lại suy sụp, vì thế mà ngất đi. Ngôn Giai Tuệ đưa Lâm Tuyết đến bệnh viện xong thì túc trực bên giường cô cả ngày liền. Thấy Lâm Tuyết tỉnh lại, Ngôn Giai tuệ vui mừng tiến tới nắm lấy tay cô.

“Lâm Tuyết, cậu tỉnh rồi, thật sự dọa chết mình rồi.”

Ngôn Giai Tuệ đỡ cô ngồi dậy. Trần Huy đến thăm cô lúc này cũng đẩy cửa bước vào, học bộ dạng của Giai Tuệ nói.

“Dọa chết anh rồi, vừa nhận được điện thoại của Giai Tuệ, anh liền lập tức đến thăm em.”

Lâm Tuyết cúi đầu cảm ơn bọn họ, Ngôn Giai Tuệ nói.

“Bác sĩ nói tình hình của cậu không tốt, còn phải ở lại bệnh viện theo dõi thêm, cậu ngoan ngoãn ở lại đây cho mình.”

“Giai Tuệ, lại phiền đến cậu rồi.”

Ngôn Giai Tuệ nghe vậy liền gõ vào đầu cô. Bọn họ đều rất biết ý mà không nhắc đến Từ Thanh Phong, không muốn để Lâm Tuyết đau lòng. Mặc dù khuyên nhủ như vậy, nhưng ngày thứ hai Lâm Tuyết đã nhất quyết đòi xuất viện. Tình trạng cơ thể mình như thế nào, Lâm Tuyết hiểu rõ nhất. Chỉ sợ đây không phải là do mệt mỏi quá độ, mà là do căn bệnh của Lâm Tuyết không thể duy trì được nữa. Thuốc cô uống cũng sắp hết rồi, nằm viện mãi cũng vô dụng, Lâm Tuyết dứt khoát đòi về nhà.

Dưới sự cương quyết của cô, Ngôn Giai Tuệ chỉ đành chịu thua, nhưng bọn họ không dám để Lâm Tuyết ở nhà một mình, bèn đề nghị để Lâm Tuyết chuyển đến chỗ Ngôn Giai Tuệ, cũng tiện cho cô chăm sóc Lâm Tuyết hơn.

“Rốt cuộc phải làm thế nào đây? Em sợ cậu ấy không chịu được.”

Ngoài phòng khách, Ngôn Giai Tuệ lúc này mới ảo não nói. Trước mặt Lâm Tuyết, cô vẫn duy trì vẻ thản nhiên, muốn trấn an cô, nhưng sau lưng lại thở dài phiền muộn. Lâm Tuyết thật sự là số khổ mà.

“Anh đã hỏi bác sĩ trị liệu cho cậu ta rồi, viên đạn ghim vào não ảnh hưởng tới trí nhớ. Việc có nhớ lại hay không bác sĩ cũng không thể chắc chắn, phải phụ thuộc vào Thanh Phong.”

Ngôn Giai Tuệ thở hắt một hơi.

“Nếu như cả đời anh Từ cũng không nhớ ra, vậy Lâm Tuyết phải là thế nào?”

Trần Huy trấn an cô.

“Em nghĩ đi đâu thế, nhất định sẽ có cách mà.”

Mặc dù nói vậy, nhưng chính bản thân Trần Huy cũng cảm thấy khả năng đó quá mơ hồ. Bọn họ đã thử tìm đến Từ Thanh Phong hai lần, may mắn Từ Thanh Phong vẫn nhớ bọn họ, nhưng khi hỏi đến Lâm Tuyết, sắc mặt hắn liền đen lại.

“Cô Lâm và tôi có quan hệ gì sao?”

“Thanh Phong, cậu thật sự không nhớ Lâm Tuyết chút nào sao? Cô ấy…”

Bọn họ chưa kịp nói, Dương Thục Trinh đã tiến đến bên cạnh. Dương Thục Trinh tiến ra từ phòng ngủ, trên người mặc một chiếc váy lụa trông cực kỳ thoải mái, thật sự không coi mình là người ngoài mà giống như nữ chủ nhân của Từ gia. Từ Thanh Phong giới thiệu cô với hai người.

“Đây là hôn thê của tôi, Thục Trinh.”

Trần Huy ngỡ ngàng, biểu hiện giống hệt Ngôn Giai Tuệ khi nghe đến hôn thê của Từ Thanh Phong. Ngôn Giai Tuệ thì ngược lại không ngạc nhiên, chỉ là nghiến răng nghiến lợi nhìn Dương Thục Trinh. Cô gái này hoàn toàn không đơn giản, cứ nhìn thái độ của Từ Thanh Phong khi tỉnh dậy đối với cô ta là biết. Rõ ràng đều là mất trí nhớ, nhưng khi nhắc đến Lâm Tuyết, biểu cảm của hắn cực kỳ lạnh lùng, nhắc đến Dương Thục Trinh liền lộ ra nét dịu dàng hiếm thấy.

Phải biết, Từ Thanh Phong trước giờ kháng cự tiếp xúc với phái nữ, Dương Thục Trinh trong thời gian ngắn có thể lấy được tin tưởng của hắn, đủ thấy bản lĩnh không tệ.

“Thục Trinh là hôn thê của tôi, tình cảm cũng rất tốt, tôi hy vọng hai người không ở trước mặt cô ấy nói gì đó khiến Thục Trinh không vui.”

Trước khi Ngôn Giai Tuệ và Trần Huy ra về, Từ Thanh Phong còn cẩn thận cảnh báo bọn họ như vậy.

“Còn nữa, tôi hy vọng hai người không nhắc đến cô Lâm trước mặt Thục Trinh.”

Sự bảo vệ này, sự yêu chiều này khiến Ngôn Giai Tuệ và Trần Huy trố mắt. Xem ra Từ Thanh Phong tỉnh dậy đã hoàn toàn bị Dương Thục Trinh tẩy não rồi. Ngôn Giai Tuệ nhớ đến buổi gặp gỡ hôm đó vẫn còn hậm hực, lầm bầm chửi Dương Thục Trinh một tiếng hồ ly tinh.

“Hừ, không ngờ anh Từ lại là kẻ phụ tình như thế, tức chết em mất.”

Trần Huy xoa xoa tóc cô, dỗ dành.

“Được rồi, trước mắt việc quan trọng là phải giúp cậu ấy mau chóng nhớ ra Lâm Tuyết. Bà xã, đừng tức giận nữa, anh làm cơm cho em ăn được không?”

Ngôn Giai Tuệ hài lòng gật đầu, Trần Huy liền biết ý đứng dậy đeo tạp dề đi vào bếp. Có thể nói, đây là đặc quyền chưa từng có cô gái nào nhận được. Ngôn Giai Tuệ cắn móng tay, suy nghĩ.

“Nếu như để hai bọn họ tiếp xúc với nhau nhiều, không biết chừng anh Từ sẽ nhớ lại nhỉ?”

“Có thể.”

“Vậy hay em với anh sắp xếp một vài buổi gặp mặt, để bọn họ gặp nhau? Thế nào?”

“Bà xã à, em thấy thái độ của Thanh Phong đó, nếu như hiện tại cưỡng ép, không chừng lại tạo nên hiệu quả ngược ấy chứ.”

Ngôn Giai Tuệ “Hừ” một tiếng.

Cô có thể thấy rõ, thái độ của Từ Thanh Phong với Lâm Tuyết thay đổi rõ rệt, thậm chí còn có chút ghét bỏ Lâm Tuyết. Ngôn Giai Tuệ tin chắc mấy thứ này đều là Dương Thục Trinh giở trò, cô ta cả ngày ở bên cạnh Từ Thanh Phong, thổi gió vào tai hắn, muốn hắn chán ghét Lâm Tuyết để rước cô ta vào nhà đây mà.

“Thật đúng là hồ ly tinh, anh xem cái gương mặt đắc chí của cô ta lúc chúng ta về kìa.”

“Được rồi tiểu tổ tông của tôi ơi, xem em tức giận chưa kìa, chiều nay anh sẽ dẫn cậu ta đi khám, thử xem có cách nào không. Nóng giận là ma quỷ, đừng giận nữa, nha.”

Tiếng của Trần Huy vọng ra từ trong bếp mang theo đầy cưng chiều. Ngôn Giai Tuệ vẫn không nguôi ngoai chút nào.

Hai bọn họ không muốn để Lâm Tuyết đau lòng, nên mấy ngày này luôn cố gắng tìm việc cho Lâm Tuyết làm, giúp cô không còn suy nghĩ nữa.

Sau khi Lâm Tuyết khỏi bệnh thì cũng chủ động quay về nhà hàng, chuyên tâm làm việc. Hôm nay nhà hàng không quá đông khách, Lâm Tuyết nhàm chán nên lấy bát đĩa ra lau, chẳng biết vì sơ sẩy hay không tập trung mà đạp đổ một cái chén. Chiếc chén kia liền rơi xuống sàn đánh choang một tiếng. Lâm Tuyết hốt hoảng, vội vàng cúi xuống thu dọn.

Một mảnh vỡ cắt vào cánh tay Lâm Tuyết. Cô “A” lên một tiếng. Chưa kịp thu dọn thì đã có một người nâng tay Lâm Tuyết lên.

Lâm Tuyết ngẩng đầu, không ngờ lại bắt gặp một người cô trăm triệu lần cũng không nghĩ tới.

Tuấn Kiệt, anh trai đã mấy tháng không gặp cô đột nhiên xuất hiện ở chỗ này. Thấy tay Lâm Tuyết rướm máu, anh vội tìm đồ giúp Lâm Tuyết băng bó lại, đoạn phân phó.

“Em ra kia ngồi nghỉ đi, để anh thu dọn cho.”

Trong lòng Lâm Tuyết có chút hỗn loạn. Cô chưa từng nghĩ Tuấn Kiệt sẽ xuất hiện ở chỗ này. Lúc nãy, có một khoảng khắc Lâm Tuyết còn nghĩ người đến là Từ Thanh Phong, cô cố gắng đè xuống nỗi thất vọng, cất tiếng.

“Sao…sao anh lại ở chỗ này?”

Cánh tay của Tuấn Kiệt mau chóng thu dọn hết các mảnh vỡ dưới sàn. Nghe thấy câu hỏi của Lâm Tuyết, bóng lưng Tuấn Kiệt có hơi khựng lại.

“Em không muốn gặp anh sao?”

Anh đáp lại cô bằng một câu hỏi khác. Lâm Tuyết cúi đầu.

“Em không…”

Sao có thể chứ? Cho dù chuyện gì xảy ra, đối với Lâm Tuyết, Tuấn Kiệt vẫn luôn là người anh duy nhất của mình. Nhìn thấy cô im lặng, Tuấn Kiệt không biết cô nghĩ gì, chỉ có thể để cô ngồi trên ghế, bắt đầu giúp Lâm Tuyết băng vết thương.

“Em tưởng rằng anh sẽ không bao giờ đến gặp em nữa.”

Tuấn Kiệt nhìn cô, hồi lâu mới đáp lời.

“Anh cũng từng nghĩ như vậy.”

Khi biết Lâm Tuyết quen với Từ Thanh Phong, Tuấn Kiệt gần như phát điên. Anh quá tức giận, quá thất vọng, hoàn toàn suy sụp, cũng không muốn nghe Lâm Tuyết giải thích gì cả. Bởi thế, anh đã lựa chọn rời xa cô, rơi vào mối tình với Triệu Mỹ An để mong được giải thoát. Anh tưởng rằng mình có thể mau chóng quên đi Lâm Tuyết, thế nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại. Cho dù đã ở bên Mỹ An, không một giây một phút nào anh quên đi được. Tuấn Kiệt tựa như sắp phát điên rồi, chỉ cần nhắm mắt anh sẽ hồi tưởng đến dáng vẻ của cô, nhớ đến những ngày tháng hạnh phúc của bọn họ. Tuấn Kiệt nói.

“Anh từng rất hận em, nhưng anh phát hiện ra anh không làm được. Cho dù anh có tự lừa dối bản thân mình, thì anh vẫn không thể quên được em.”

Nghe lời bộc bạch của hắn, ngay cả Lâm Tuyết cũng sững sờ. Cô mím môi.

“Em xin lỗi.”

Tuấn Kiệt nhìn thấy nụ cười của cô thì đặc biệt cảm thấy chói mắt, Lâm Tuyết lúc nào cũng như vậy, luôn tỏ ra không có việc gì, luôn âm thầm, không nói với hắn. Rõ ràng khi còn nhỏ, có bất kể chuyện gì Lâm Tuyết cũng tâm sự với Tuấn Kiệt, thế nhưng từ lúc nào đã khiến cho hai bọn họ xa cách tới vậy?

“Lâm Tuyết, anh đã nghĩ rất lâu, anh không muốn mất đi khoảng thời gian quý giá trước kia. Anh biết em chỉ là nhất thời sai lầm.” - Nói đoạn, ánh mắt của Tuấn Kiệt hướng về phía cô, khẩn thiết nói. - “Lâm Tuyết, anh có thể tha thứ cho em. Anh không thể ép buộc bản thân mình quên em. Chúng ta làm lại từ đầu, được không, Lâm Tuyết?”

Lâm Tuyết không biết, những ngày tháng không có cô, đối với Tuấn Kiệt tựa như nơi địa ngục. Cho dù ai ở bên cạnh cũng không thể lấp đầy. Lâm Tuyết nghe thấy anh nói thì sửng sốt, giữa bọn họ còn có thể bắt đầu lại hay sao?

“Em…em không thể.”

Tuấn Kiệt thấy cô hơi rụt tay lại, dường như cảm nhận được điều gì, anh vội nói.

“Lâm Tuyết, em thích anh mà, đúng không?”

Tâm tư bao nhiêu năm đột nhiên bị vạch trần, Lâm Tuyết có chút khiếp đảm. Tuấn Kiệt đột nhiên bắt lấy tay cô, sau đó ôm chầm lấy Lâm Tuyết. Anh đã xác định được tâm ý của mình rồi, anh không thể bỏ lỡ cô một lần nữa. Giọng nói của Tuấn Kiệt truyền đến tai Lâm Tuyết cực kỳ rõ ràng.

“Lâm Tuyết, đừng chối bỏ, anh biết em thích anh. Chúng ta không phải là anh em ruột, chúng ta hoàn toàn có khả năng.” - Anh nâng cằm cô lên, để Lâm Tuyết nhìn thẳng vào mắt mình.

“Lâm Tuyết, anh cũng thích em.”

Thích em từ rất lâu, rất lâu rồi. Lời tỏ tình đến muộn nhưng cuối cùng vẫn có thể cất thành lời. Anh biết bản thân đã không thể sống thiếu cô, cho dù bất cứ giá nào cũng phải giữ được Lâm Tuyết ở bên cạnh. Đúng lúc này, cánh cửa vang lên tiếng chuông gió, thế nhưng hai người trong cửa hàng không ai phát hiện ra.

Mà từ bên ngoài cửa kính, Từ Thanh Phong nhìn rõ một màn ôm ấp này. Hắn đã nghe Trần Huy và Ngôn Giai Tuệ kể về Lâm Tuyết, bởi vậy, Từ Thanh Phong muốn đến tìm cô một phen. Sau khi biết địa chỉ nhà hàng của Lâm Tuyết liền lái xe đến chỗ này, chẳng ngờ, bắt gặp chính là cô đang tay trong tay với một gã đàn ông khác, ôm nhau thắm thiết giữa nơi thanh thiên bạch nhật.

Lâm Tuyết đứng quay lưng với cửa ra vào nên cô hoàn toàn không biết một màn này đã bị Từ Thanh Phong nhìn thấy. Tuấn Kiệt vẫn ôm chặt cô không buông, chờ đợi Lâm Tuyết đáp lại mình. Thế nhưng trái với suy nghĩ của Tuấn Kiệt, Lâm Tuyết đột nhiên đẩy anh ra. Cô dùng hết sức lực vùng ra khỏi cái ôm của anh. Tuấn Kiệt sững sờ, chỉ thấy trong mắt Lâm Tuyết tràn đầy hoang mang.

“Em…em xin lỗi.”

“Lâm Tuyết…”

“Em không thể.”

Cô lùi về phía sau, trên gương mặt tràn đầy bi thương. Nếu như là vài năm trước, khi nhận được lời tỏ tình này, có lẽ Lâm Tuyết sẽ tưởng mình nằm mơ. Tình cảm bao nhiêu năm rốt cuộc được hồi đáp, nhưng hiện tại, cô chỉ cảm thấy bất lực vô cùng. Chung quy là đã đến trễ mất rồi, hiện tại, trái tim của Lâm Tuyết không thể chứa thêm bất kì ai nữa.

“Em thực sự thích gã đó?”

Tuấn Kiệt đau lòng hỏi. Lâm Tuyết mím môi không đáp, nhưng từ ánh mắt Tuấn Kiệt đã nhận ra câu trả lời.

“Em…”

Tuấn Kiệt bất lực, anh đấm tay vào tường đánh rầm một cái. Sau đó mang theo vẻ mất mát rời đi.

Đêm về khuya, Lâm Tuyết một mình đóng cửa hàng, một mình thu dọn. Cô không khỏi nhớ tới trước đây không lâu, có một người luôn đến giúp cô, chỉ cần Lâm Tuyết mở cửa, sẽ nhìn thấy hắn đứng ở bên kia đường. Từ Thanh Phong tựa người vào xe hơi, hơi lộ ra ánh mắt nhu hòa nhìn Lâm Tuyết.

Cô nhanh chóng gạt suy nghĩ này ra khỏi đầu, sau đó khép cửa lại. Hôm nay Ngôn Giai Tuệ và Trần Huy đi chọn nhẫn đính hôn, Lâm Tuyết bảo bọn họ không cần đến đón mình, cô sẽ tự bắt xe về nhà.

Lúc đang đứng ở điểm chờ xe, đột nhiên Lâm Tuyết nhìn thấy một chiếc ô tô lướt qua. Ngay sau đó, chiếc xe này dừng lại trước mặt Lâm Tuyết, người ở trong xe hạ cửa kính xuống. Lâm Tuyết sững sờ. Cảnh tượng mà trong mơ Lâm Tuyết không dám nghĩ tới lại đột nhiên xuất hiện. Từ Thanh Phong đang ở trước mặt cô, giống như quá khứ đến đón Lâm Tuyết tan làm.

Có điều, rất nhanh Lâm Tuyết đã phát hiện ra đấy chỉ là do bản thân cô ảo tưởng, giọng nói lạnh lẽo không chút độ ấm của Từ Thanh Phong vang lên bên tai Lâm Tuyết.

“Lâm tiểu thư, tôi có vinh hạnh được mời cô nói chuyện một lát không?”

Ngôn từ khách khí, ngữ điệu xa lạ, cả cách xưng hô Lâm tiểu thư này nữa. Lâm Tuyết mau chóng cụp mắt, che đi nỗi thất vọng, cô gật đầu, bước lên xe của Từ Thanh Phong.

Hai người yên lặng, chiếc xe phóng nhanh trên đường. Lâm Tuyết lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng.

“Anh đã khỏe chưa?”

“Cảm ơn Lâm tiểu thư, tôi đã khỏe rồi. Thời gian qua đúng là làm phiền Lâm tiểu thư phải chăm sóc tôi rồi.”

Lâm Tuyết gượng gạo nói.

“Không có gì, đều là việc tôi nên làm thôi.”

Từ Thanh Phong cười nhạt, không đáp.

Khi gặp hắn, Lâm Tuyết theo bản năng ưu tiên đầu tiên là muốn hỏi xem tình hình của Từ Thanh Phong, lúc này thấy chiếc xe lao khỏi nội thành, đi vào một con đường xa lạ mới không khỏi thắc mắc. Không biết Từ Thanh Phong muốn đưa cô đi đâu, nói chuyện gì, Lâm Tuyết không nhịn được mà hỏi.

“Không biết anh tìm tôi là có chuyện gì?”

Từ Thanh Phong nói, ngữ khí vẫn xa lạ như cũ.

“Tôi chỉ là nhớ ra một vài chi tiết, cho nên muốn tìm cô Lâm để xác nhận.”

“Xác nhận…gì?”

Lâm Tuyết hơi thấp thỏm, hắn đây là….nhớ ra cô rồi sao? Thế nhưng trái với ánh mắt chờ mong của Lâm Tuyết, Từ Thanh Phong lạnh nhạt đáp.

“Người đàn ông trong cửa hàng hôm nay là người yêu của cô Lâm à?”

Nghe thấy hắn nhắc đến cửa hàng, Lâm Tuyết đột nhiên hơi chột dạ. Chẳng lẽ Từ Thanh Phong nhìn thấy cô và Tuấn Kiệt trong cửa hàng hôm nay rồi? Lâm Tuyết ấp úng đáp.

“Không phải…chúng tôi không có gì cả.”

Theo bản năng, Lâm Tuyết muốn giải thích với Từ Thanh Phong, nhưng hắn chỉ cười nhạt.

“Vậy sao, thế thì cũng lạ kỳ thật đấy. Không có quan hệ gì mà lại ôm nhau giữa thanh thiên bạch nhật. Tôi không biết nên nói cô Lâm quá quyến rũ, người gặp người yêu, hay là nên nói cô quá phóng túng, gặp ai cũng có thể ôm ấp đây?”

Những từ cuối cùng mang theo âm vực sắc lạnh, Lâm Tuyết nghe thấy mà trái tim nhói lên. Hắn đây là…đang sỉ nhục cô?

Từ khi Từ Thanh Phong nhìn thấy một màn trong cửa hàng, hắn đã ẩn ẩn cảm thấy tức giận. Cũng không biết nguyên nhân đến từ đâu, nhưng cảm xúc này khiến hắn gần như phát điên. Người phụ nữ này quả nhiên không thể trông đợi gì được. Khi Trần Huy và Ngôn Giai Tuệ ra sức nói tốt cho cô, bảo hắn đến gặp cô một lần, Từ Thanh Phong đã hơi xiêu lòng, nhưng thứ hắn nhìn thấy lại khiến ấn tượng của Từ Thanh Phong với cô chạm đáy địa ngục.

Quả nhiên, cô ta có thể ôm ấp bất kì gã đàn ông nào.

Mà bản thân hắn, có lẽ cũng chỉ là bạn giường của Lâm Tuyết trước kia mà thôi.

Không hiểu sao khi nghĩ thế, Từ Thanh Phong cảm thấy một nỗi bực tức không thể đè nén được. Tựa như ngọn lửa bùng lên, cắn nuốt lí trí của hắn. Mà Lâm Tuyết bị hắn sỉ nhục, sắc mặt cũng tái nhợt. Cô siết chặt nắm tay, nói.

“Anh Từ, anh đây là có ý gì?”

Từ Thanh Phong đáp.

“Ý gì? Không phải cô Lâm hiểu rõ nhất sao? Hay là bởi vì tôi mất trí nhớ, cô Lâm đã hoàn toàn quên mất vị trí của mình?”

Ánh mắt sắc bén của Từ Thanh Phong chiếu về phía Lâm Tuyết.

“Gã đàn ông đó là gu của cô sao? Cô đã lên giường với gã chưa? So với tôi thì thế nào?”

Sắc mặt Lâm Tuyết tái nhợt, nơi ngực trái cũng ẩn ẩn đau.

“Từ Thanh Phong.”

Cô rốt cuộc biết hắn gọi cô đến làm gì. Là muốn sỉ nhục Lâm Tuyết, muốn chà đạp lên lòng tự trọng của cô. Ảo tưởng tươi đẹp ban đầu hoàn toàn bị đập vỡ, Lâm Tuyết hét lên.

“Anh thả tôi xuống.”

Từ Thanh Phong lí nào lại nghe lời cô, hắn cười cười.

“Sao thế? Cô Lâm muốn đi tìm gã kia sao? Đáng tiếc, hình như cô quên mất thỏa thuận giữa chúng ta rồi. Cho dù tôi có mất trí nhớ, cô Lâm cũng không thể bội tín bội ước như vậy chứ.”

“Anh…”

Lúc này Lâm Tuyết nhìn thấy bản hợp đồng ở trên xe của Từ Thanh Phong. Cũng chính là cái hợp đồng bạn giường cô đã ký với hắn. Thời hạn của hợp đồng là ba năm, chỉ là trong thời gian trước hai người tôi tình anh nguyện, hợp đồng này đã sớm bị Từ Thanh Phong quăng vào một góc, hai người cũng không ai nhắc đến nữa. Không ngờ tới Từ Thanh Phong lại muốn dùng thứ này để uy hiếp cô.

“Nhớ lại rồi sao? Tốt lắm, vậy chắc cô Lâm vẫn nhớ tới điều khoản không thể hẹn hò trong thời gian lên giường với tôi chứ?”

Hắn vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Lâm Tuyết. Mà cũng chính lúc này, xe cũng đến địa điểm cần đếm. Từ Thanh Phong dừng xe lại. Lâm Tuyết nhìn ra, liền thấy trước mặt bọn họ là một tòa nhà kiến trúc kiểu cũ, tuy nhiên, bốn bề vắng lặng không có một bóng người. Nghĩ đến mục đích hắn đưa mình đến đây, trái tim Lâm Tuyết nảy lên kịch liệt, Từ Thanh Phong bắt được biểu cảm thay đổi trên gương mặt cô, cười.

“Lâm tiểu thư, đến lúc thực hiện nghĩa vụ hợp đồng rồi.”