Lâm Tuyết chưa kịp đáp đã bị Từ Thanh Phong kéo ra khỏi xe. Nơi đây đồng không mông quạnh, chỉ có căn biệt thự này phát ra ánh sáng duy nhất. Cho dù Lâm Tuyết có kêu đến khản cổ cũng không ai nghe thấy. Cô vùng khỏi cánh tay của hắn, hét lên.

“Anh buông tôi ra.”

Lâm Tuyết càng kháng cự, Từ Thanh Phong càng tức giận. Hắn đè cô lên mui xe, nói.

“Sao thế, lúc ôm người đàn ông đó không phải rất vui vẻ sao, đổi lại là tôi liền không vui rồi.”

Trái tim Lâm Tuyết đau đớn, mọi hành động, lời nói của Từ Thanh Phong hiện tại đều giống như con dao xoáy vào tâm can cô. Lâm Tuyết ngước mắt, nhìn thẳng vào Từ Thanh Phong.

“Anh Từ, anh xem tôi là cái gì?”

Từ Thanh Phong nhìn thấy sự vụn vỡ trong đôi mắt cô, nhưng hắn chỉ lạnh nhạt đáp.

"Bạn giường." - Ánh mắt thâm thúy nhìn Lâm Tuyết - "Không phải chúng ta trước giờ vẫn là thế sao?"

Lâm Tuyết hoàn toàn tuyệt vọng. Từ Thanh Phong cũng không quan tâm đến biểu tình của cô, muốn kéo Lâm Tuyết vào trong nhà. Nhưng Lâm Tuyết vẫn phản kháng quyết liệt. Cô không muốn như thế này. Ánh mắt của hắn, lời nói của hắn hiện tại giống như coi Lâm Tuyết là một món hàng để phát tiết. Hắn không còn là Từ Thanh Phong mà Lâm Tuyết biết nữa.

“Lâm Tuyết, nếu em còn chống cự, tôi cũng không ngại làm em ngay tại đây đâu.”

Mặc dù nơi này tương đối hẻo lánh, nhưng vẫn có người qua lại, Lâm Tuyết nghe vậy thì sợ hãi, mặt cắt không còn một giọt máu. Từ Thanh Phong thấy cô im lặng thì cười cười, ghé vào tai Lâm Tuyết nói nhỏ.

“Hợp đồng vẫn chưa hết hiệu lực, Lâm Tuyết, em không thể thoát khỏi tôi đâu.”

***

Lâm Tuyết bị hắn đẩy lên chiếc giường lớn. Ngôi biệt thự này hoàn toàn không có lấy một bóng người, ngay cả người giúp việc cũng không. Từ Thanh Phong cởi áo khoác, ngồi ở bên giường châm một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ trước mặt hắn, tâm trạng của Từ Thanh Phong cũng dường như bình tĩnh lại chút ít.

Lúc nhìn thấy Lâm Tuyết thân mật với người đàn ông khác, Từ Thanh Phong cơ hồ phát điên. Hắn không lý giải được cảm xúc đó từ đâu mà tới, hắn chỉ biết hắn phải mau chóng đưa cô đi, bắt lấy cô, để trong mắt cô chỉ nhìn thấy hắn, để Lâm Tuyết biết cô chỉ có thể là của hắn mà thôi.

Từ Thanh Phong mang theo hợp đồng, đưa Lâm Tuyết đến nơi này, nhìn thấy sự chống cự của cô thì trong lòng càng không vui. Hắn cũng không vội vàng mà từ tốn bắt chuyện với cô.

“Những lần trước thì sao? Tôi cho em có đủ không?”

Lâm Tuyết nghiêng đầu không đáp. Giờ đây thâm và tâm cô đều mệt mỏi. Trong mắt Từ Thanh Phong, cô chẳng khác nào một con đi.ếm. Vì tiền của hắn, bò lên giường hắn.

Thấy cô im lặng, Từ Thanh Phong lại tự trả lời.

“Gã đó thì sao? Hắn không cho em à?”

Hắn vừa nói vừa nắm lấy cằm Lâm Tuyết, ép cô nhìn thẳng vào mình. Lúc này đây tầm mắt cô đã tan rã, trong đó chỉ có bi thương đến tận cùng. Không hiểu sao khi nhìn thấy ánh mắt này, trái tim Từ Thanh Phong liền khó chịu.

“Trả lời tôi, em muốn ở bên tôi, hay là ở bên hắn?”

Từ Thanh Phong nhíu mày. Lâm Tuyết cười nhạt một tiếng.

“Không quan trọng.”

Giờ phút này, là ai cũng không quan trọng. Trái tim cô đã chịu tổn thương đủ rồi, cô không cần phải lắng nghe lời sỉ nhục của hắn hơn nữa. Thế nhưng, biểu tình và lời nói này vào tai Từ Thanh Phong, lại khiến hắn cảm thấy cô đang khiêu khích hắn. Với Lâm Tuyết, gã đàn ông nào cũng có thể, đây là câu trả lời của cô.

Lời nói này hiển nhiên đã chọc giận Từ Thanh Phong, hắn hung hăng túm lấy tay cô, đưa lên đỉnh đầu, sau đó chầm chậm cúi xuống. Môi của Lâm Tuyết bị người ta chiếm lấy, Từ Thanh Phong hằn học.

“Đáng tiếc, người làm em đêm nay chỉ có thể là tôi mà thôi.”

Dứt lời, Lâm Tuyết lập tức cảm thấy khóe môi đau đớn, là Từ Thanh Phong đã cắn mạnh lên môi cô, ép Lâm Tuyết phải mở miệng, đầu lưỡi thuận lợi đi vào, càn quét trong khoang miệng cô. Đây là một nụ hôn chiếm giữ mang theo đầy sự trừng phạt. Lâm Tuyết run rẩy, cô nhắm mắt, mặc kệ cho hắn không ngừng khiêu khích bản thân mình.

Từ Thanh Phong thật sự phát điên rồi, hắn chỉ biết hắn phải chiếm được cô, phải giữ Lâm Tuyết trong lòng bàn tay mình, nếu không, hắn sẽ phát điên mất.

Y phục của Lâm Tuyết mau chóng bị thoát đến ngang hông, trong phòng trang bị máy sưởi ấm áp nhưng vẫn như cũ khiến cô run rẩy. Dưới ánh đèn mờ mờ, thân thể thiếu nữ tựa như đóa sen thuần khiết, làn da trắng nõn mịn mang, dưới ánh đèn giống như mĩ vị mời gọi người ta gặm cắn. Từ Thanh Phong hôn một đường từ cổ đến ngực Lâm Tuyết.

“Lâm Tuyết.”

Từ Thanh Phong gọi tên cô, tiếng gọi xa xăm như từ nơi nào truyền về. Lâm Tuyết không nghĩ tới, bọn họ ở bên nhau bao nhiêu lâu, cuối cùng lại trở về con đường này. Mong đợi mòn mỏi suốt mấy tháng, đổi lại là giày vò, sỉ nhục.

“Lâm Tuyết, nhìn tôi.”

Từ Thanh Phong tha thiết gọi tên cô, Lâm Tuyết hoàn toàn bỏ mặc hắn. Cánh tay kia rong ruổi trên thân thể Lâm Tuyết, lần tìm đến địa phương bí hiểm kia. Từ Thanh Phong đã không nhịn nổi nữa rồi, phía dưới của hắn căng trướng, khao khát được an ủi. Hắn cảm thấy vô cùng kì lạ, chưa bao giờ, chưa lúc nào hắn nổi lên dục vọng lớn như thế đối với một cô gái. Cho dù là Dương Thục Trinh ngày ngày ở bên cạnh hắn, hắn cũng chưa từng có suy nghĩ muốn đụng chạm vào cô. Nhưng Lâm Tuyết thì khác, chỉ cần một ánh mắt, một cái chạm của cô cũng có thể khơi lên bản năng nguyên thủy của hắn.

Vật căng trướng kia mau chóng bật ra, nó đã sưng một vòng, biểu tình khao khát muốn được khám phá nơi sâu kín nhất của Lâm Tuyết. Cô hoàn toàn từ bỏ giãy dụa, mặc cho hắn chà nắn thân thể mình. Từ Thanh Phong tức giận, hắn cảm thấy Lâm Tuyết đang muốn đối nghịch với hắn.

Ở trước mặt gã đàn ông kia, cô rõ ràng không như vậy.

Cô vui vẻ, cô ôm lấy hắn, cô thích hắn.

“Ưm…”

Một tiếng rên bật thốt ra khỏi cổ họng. Từ Thanh Phong hoàn toàn không giống như trong quá khứ nhẹ nhàng ve vuốt, hắn không nới rộng mà đã cấp tốc đâm vào. Lâm Tuyết đau đến nhăn mày, nhưng tiếng rên ngắn ngủi nhanh chóng bị cô chặn lại. Lâm Tuyết nghiêng đầu, chịu đựng toàn bộ đau đớn mà Từ Thanh Phong mang đến.

“Lâm Tuyết, nhìn tôi.”

Từ Thanh Phong vẫn khẩn thiết gọi, hắn khổ sở kiềm chế dục vọng đói khát đang mách bảo hắn hung hăng xỏ xuyên cô, đánh dấu chủ quyền của mình. Hắn hôn lên ngực cô, hôn lên mắt cô, nhưng Lâm Tuyết vẫn không nhìn hắn. Cô tựa như một con búp bê bị rút hết sinh lực, rũ người nằm yên. Từ Thanh Phong hoàn toàn không chịu được một Lâm Tuyết thế này, hắn lập tức tiến tới, đem thứ căng trướng kia thúc mạnh vào hạ thân Lâm Tuyết.

Ngoài biểu tình rất nhỏ trên giương mặt, Lâm Tuyết vẫn không phản ứng gì. Cô im lặng chịu đựng, hoàn toàn phó mặc cơ thể mình cho Từ Thanh Phong.

Từ Thanh Phong dày vò Lâm Tuyết, hắn chỉ muốn khiến cô thừa nhận hắn, nhưng Lâm Tuyết hoàn toàn chẳng phản ứng gì. Điều này khiến Từ Thanh Phong phát điên, lí trí và dục vọng giằng co dữ dội. Từ Thanh Phong khóa chặt lấy tay Lâm Tuyết, bắt đầu ra vào một cách không khoan nhượng. Lỗ nhỏ bên dưới dường như không thể chịu được dày vò, kịch liệt co rút, bao bọc lấy Từ Thanh Phong. Lí trí của hắn đứt lìa, giờ phút này Từ Thanh Phong chỉ muốn nuốt trọn cô vào bụng, để mỗi tấc thịt, mỗi địa phương trên người cô đều thuộc về hắn.

Bên dưới không ngừng luật động, Từ Thanh Phong cắn lên ngực cô, cắn lên eo cô, để lại vô vàn dấu hôn đỏ thắm, giống như đóa hoa tươi nở rộ trong màn đêm.

Lâm Tuyết như sa vào trong sương mù, mặc dù tinh thần đã chết lặng nhưng bên dưới vẫn phối hợp với hắn, thừa nhận đâm chọc của Từ Thanh Phong.

“Lâm Tuyết, là ai đang làm em? Trả lời tôi? Lâm Tuyết?”

Hắn nâng mặt cô lên, hôn lên gò má tái nhợt không còn chút huyết sắc. Sau đó, Từ Thanh Phong cảm nhận được vị mằn mặn. Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện nước mắt lấp lánh như trân châu đã bao phủ gương mặt cô.

Hắn thoáng chốc như bị điểm huyệt, Từ Thanh Phong dừng lại, nhìn Lâm Tuyết, chỉ thấy trong đôi con ngươi cô tràn đầy bi thương khiến cho hắn chết lặng.

***

Khói thuốc lượn lờ trước mặt hắn, tàn thuốc rơi xuống, Từ Thanh Phong chẳng hề để tâm. Hắn ngồi bên giường, nhìn người con gái đang suy ngủ trước mặt. Gương mặt Lâm Tuyết tái nhợt như cũ, dường như trong giấc mơ vẫn không yên lòng, đôi lông mày nhíu chặt lại vô cùng khó chịu.

Từ Thanh Phong rảo bước đi đến bên cạnh, định đưa tay vuốt tóc cô, sau đó nghĩ như thế nào lại chầm chậm rút về. Hắn nhớ tới gương mặt của cô tối hôm trước, khi cô bi phẫn dùng ánh mắt nhìn hắn.

"Từ Thanh Phong, tôi ghét anh."

Lúc đó, lí trí của Từ Thanh Phong dường như đã bị ma quỷ cắn nuốt, hắn hành động hoàn toàn theo bản năng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Lâm Tuyết, hắn chợt cảm thấy đau lòng và khó chịu đến lạ.

"Cứ tiếp tục ghét tôi đi, nhưng em đừng mong thoát khỏi tôi."

Hắn đáp như thế, sau khi bỏ lại cô với đống hỗn độn ở trên giường. Dục vọng không được giải phóng vẫn đang gào thét. Từ Thanh Phong đi vào trong nhà tắm, xả nước từ đầu đến chân. Cái lạnh khiến hắn tỉnh táo hơn một chút. Hắn cảm thấy mình điên rồi, nhưng một mặt hắn vẫn không muốn thả Lâm Tuyết đi. Có giọng nói âm vang trong đầu nhắc nhở hắn, hắn phải trói chặt lấy cô, phải giữ cô trong lòng bàn tay mình.

Từ Thanh Phong nhìn người đàn ông ở trong gương, nước theo thái dương chảy xuống cằm, đôi mắt lộ ra lạnh lùng cực độ. Đúng vậy, cho dù là dày vò, cho dù là dùng cách nào. Từ Thanh Phong cũng quyết không để Lâm Tuyết vào tay người khác.