Lâm Tuyết hai ngày không về nhà đã khiến cho Ngôn Giai Tuệ lo lắng đến phát điên. Tình trạng của Lâm Tuyết giờ không có chỗ nào tốt cả, Ngôn Giai Tuệ sợ cô nghĩ quẩn, hoặc là gặp chuyện gì rồi. Đương lúc Ngôn Giai Tuệ định phát thông báo tìm người thì Lâm Tuyết đã một mình trở về nhà. Nhìn thấy bộ dạng thất thểu của cô, Ngôn Giai Tuệ sợ tái cả mặt, vội vàng truy hỏi.

“Lâm Tuyết, mấy ngày qua cậu đi đâu vậy, có biết mình lo lắng lắm không?”

Lâm Tuyết lắc đầu không đáp, sau đó đi thẳng lên phòng. Nhìn cô mệt mỏi như thế, Ngôn Giai Tuệ cũng không bức ép Lâm Tuyết, chỉ dặn dò cô nghỉ ngơi cho thật tốt.

Lâm Tuyết nằm trên giường, nước mắt lại tràn ra.

“Thanh Phong, rốt cuộc là vì sao? Vì sao chúng ta lại đi đến bước đường này?”

***

“Anh, anh xem em mặc bộ đồ này có đẹp không?”

Triệu Mỹ An ướm thử chiếc váy màu ngọc bích, cô xoay người trước gương, sau đó vẻ mặt hớn hở nhìn Tuấn Kiệt. Đáp lại cô là giọng nói qua loa có lệ.

“Đẹp lắm.”

Dứt lời, hắn lại chúi đầu tập trung vào xấp tài liệu ở trên tay. Nét tươi cười trên mặt Triệu Mỹ An cũng biến mất. Mấy ngày gần đây, Triệu Mỹ An cảm nhận được rõ sự thay đổi của Tuấn Kiệt. Anh dường như luôn lơ đãng, không còn chủ động với cô như trước. Giác quan của phụ nữ luôn rất nhạy bén, bởi vậy Triệu Mỹ An tiến tới, ngồi vào trong lòng hắn, dùng cánh tay khiêu khích Tuấn Kiệt.

“Làm gì mà bận rộn thế? Ngay cả em cũng không để ý.”

Cô nũng nịu vít lấy cổ hắn, muốn tìm chút an ủi, nhưng nụ hôn còn chưa kịp đặt lên môi Tuấn Kiệt, anh đã nghiêng đầu tránh đi.

“Đừng làm bậy.”

Triệu Mỹ An cho dù là thánh hiền cũng không thể nhịn được thái độ này, cô cau mày.

“Anh sao vậy?”

Tuấn Kiệt dạo gần đây rất phiền muộn, anh ta vẫn tưởng rằng chỉ cần mình tỏ tình với Lâm Tuyết, cô sẽ đồng ý quay lại với anh, mọi việc sẽ có thể vãn hồi. Chính Lâm Tuyết là người làm sai, phản bội anh, anh thậm chí còn không màng mà tha thứ cho cô, vì cái gì Lâm Tuyết vẫn từ chối anh? Bởi vì tâm trạng không vui, đối mặt với Triệu Mỹ An, Tuấn Kiệt cũng không còn kiên nhẫn như trước.

“Anh mệt mỏi, em đừng gây sự nữa.”

“Em gây sự?” - Triệu Mỹ An cười nhạt - “Không phải là anh có người nào khác ở bên ngoài, bắt đầu chán ghét em rồi chứ?”

Lời này đã đụng đến vảy ngược của Tuấn Kiệt, anh lập tức nổi nóng.

“Em nói linh tinh cái gì thế?”

Triệu Mỹ An cười lạnh. Anh cứ tiếp tục diễn đi. Đối với Tuấn Kiệt, Triệu Mỹ An hoàn toàn không có một chút tin tưởng nào, đặc biệt là sau khi biết hắn từng có dây dưa tình cảm với cô em gái hờ Lâm Tuyết. Triệu Mỹ An tuy rằng là một người phụ nữ thông minh, lí trí, nhưng khi yêu vào thì cũng bắt đầu điên cuồng, lo được lo mất. Cô ta luôn muốn thời khắc kiểm soát Tuấn Kiệt. Sau sự việc lần trước, Triệu Mỹ An vẫn không yên tâm, bởi vậy đã bí mật thuê thám tử theo dõi anh.

“Anh đừng quên, tất cả mọi thứ anh có được ngày hôm nay là do ai ban tặng.”

Tuấn Kiệt nheo mắt nhìn cô.

“Em cảnh cáo anh?”

Triệu Mỹ An biết hắn là người ăn mềm không ăn cứng, lúc này liền tiến lên, xoa dịu Tuấn Kiệt.

“Em chưa đủ tốt sao? Em đã móc tim móc phổi cho anh rồi, anh còn gì mà không hài lòng nữa. Em có chỗ nào không bằng cô ta, có chỗ nào không bằng Lâm Tuyết?”

Nhắc đến Lâm Tuyết, ngay cả Tuấn Kiệt cũng nhảy dựng. Anh ta tránh né tầm mắt của Triệu Mỹ An.

“Em nghĩ đi đâu thế, Lâm Tuyết chỉ là em gái của anh.”

“Thế ư?”

Triệu Mỹ An cười nhạt, nhưng biểu tình trên mặt vẫn không thay đổi. Mà lúc này, Tuấn Kiệt cũng biết mình chưa thể trở mặt với cô. Triệu Mỹ An là chỗ dựa lớn của anh, hiện tại hai người đang xúc tiến một dự án cá nhân, nếu Triệu Mỹ An buông tay, Tuấn Kiệt nhất định sẽ như những lần trước thất bại, gánh theo khoản nợ khổng lồ. Chỉ có thể trở thành con giun ở dưới chân để mặc cho người ta dẫm đạp. Anh ta nhớ đến Từ Thanh Phong, nhớ đến Lâm Tuyết. Đúng vậy, thế giới này cần có tiền, chỉ có như vậy mới đạt được thứ mình muốn. Giọng nói của Tuấn Kiệt phút chốc hòa hoãn lại.

“Em lại suy nghĩ rồi ghen linh tinh đúng không? Anh không hề có ai khác, anh chỉ có một mình em.”

Triệu Mỹ An nghe vậy thì bổ nhào vào người hắn, vòng tay ôm lấy cổ Tuấn Kiệt.

“Em rất sợ. Em rất sợ anh sẽ bỏ em đi mất.”

Cảm nhận được cơ thể của cô hơi run run, Tuấn Kiệt vuốt tóc cô, an ủi.

“Em ngốc. Anh có thể đi đâu được chứ.”

Một cánh tay của Triệu Mỹ An đã lần xuống bên dưới, xoa niết bộ vị khó nói kia. Buổi sáng dễ bốc hỏa, chẳng mấy chốc Tuấn Kiệt hơi thở đã hỗn loạn, khàn giọng gọi.

“Mỹ An…”

Cánh tay của Triệu Mỹ An không ngừng, một bên kéo xuống khóa quần hắn, cánh tay chui vào sâu hơn, bắt đầu có tiết tấu mà nắn bóp. Tuấn Kiệt ngửa đầu thở dốc, thân thể hai người dính sát vào nhau, dưới sự khiêu khích của Triệu Mỹ An liền châm lên lửa nóng. Cô rời khỏi người anh, hơi cúi xuống, đối diện với thứ căng trướng đang không ngừng giật giật kia.

“Để em giúp anh nhé?”

Từ góc độ của Tuấn Kiệt, chỉ nhìn thấy khóe mắt xinh đẹp mê người của Triệu Mỹ An, gò má cô đỏ hồng. Triệu Mỹ An một tay vén tóc, sau đó bắt đầu cúi xuống. Vật dưới thân lập tức được bao phủ toàn bộ, Tuấn Kiệt kêu một tiếng đầy thoải mái. Triệu Mỹ An là một người phụ nữ rất thông minh, cũng rất biết cách nắm bắt tâm lý của người khác. Đã một thời gian Tuấn Kiệt không chạm vào cô, cho nên, Triệu Mỹ An giả vờ như giận dỗi, thành công lôi kéo được sự chú ý của anh ta, cũng thành công phá băng mối quan hệ giữa hai người.

Tình yêu luôn đi kèm với tình dục.

Phương diện này, Triệu Mỹ An hiểu rõ nhất. Cô ta biết đâu là điểm yếu của Tuấn Kiệt, cũng biết làm thế nào để anh thỏa mãn. Bộ vị kia giật giật hai cái, sau đó trút toàn bộ vào trong miệng Triệu Mỹ An. Cô hơi ngẩng đầu, nuốt xuống, từ khóe môi vẫn còn vương chút dịch thể chưa lau, khiến cho Triệu Mỹ An hiện tại cực kỳ giống tiểu yêu tinh dụ hoặc.

Nhìn thấy ánh mắt hắn đã nhuốm đầy tình dục, Triệu Mỹ An lại cười cười lui về phía sau.

“Em đi thay đồ.”

“Chậm đã.” Như dự đoán, Tuấn Kiệt đột nhiên nắm lấy cánh tay cô, Triệu Mỹ An mất đà bổ nhào lên giường, ngã vào vòng tay hắn. Thứ ở dưới thân nảy lên, chọc vào bụng của Triệu Mỹ An. Cô nhất thời xấu hổ, đánh nhẹ lên vai Tuấn Kiệt.

“Sáng nay còn có công việc, anh đừng làm loạn.”

Tuấn Kiệt hửm một tiếng. Cứ như thể người vừa mấy phút trước khiêu khích hắn không phải là cô. Tuấn Kiệt ghé vào tai Triệu Mỹ An thì thầm.

“Trêu chọc anh rồi còn muốn bỏ trốn sao..” Nói chưa dứt lời, bờ môi đã lần tìm đến Triệu Mỹ An. Cô “Ưm” một tiếng thỏa mãn. Hai người đồng thời ngã ra giường. Bộ váy mới thay cũng nhanh chóng bị cởi ra, vứt xuống đất. Giống như nắng hạn sau những ngày mưa rầm, hai thân thể không ngừng quấn lấy nhau, ván giường vang lên tiếng kẽo kẹt không ngừng. Một trận này, lăn lộn tới tận khi tối mịt.

***

Hơn tám giờ, biệt thự nhà họ Ngôn đã tấp nập người ra vào. Hôm nay Ngôn gia tổ chức một bữa tiệc kỉ niệm, tất cả những người có máu mặt trong thành phố đều nhận được thiệp mời. Sáng nay Triệu Mỹ An tất bật lựa chọn cũng là để cho một màn tối nay.

Biệt thự của Ngôn gia đã được gia nhân trang trí xong xuôi, từ ngoài cổng dẫn vào tiền sảnh được trải thảm đỏ. Xe ô tô liên tục dừng ở bên ngoài biệt thự được đội bảo vệ chỉ huy điều phối về chỗ đỗ. Các quý phu nhân mặc áo lông chồn bước ra khỏi xe.

Trong đại sảnh, đèn trần ngoại cỡ tỏa ra ánh sáng lấp lánh, bên dưới là các loại mĩ vị và đồ uống đắt tiền, chỉ một món nhỏ thôi người bình thường cũng ít khi nhìn thấy. Gia nhân đứng chỉnh tề thành hai hàng, phục vụ cũng luôn chân luôn tay chạy đến tiếp rượu. Ngôn gia còn mời hẳn đầu bếp nổi tiếng của khách sạn năm sao đến nấu ăn cho bọn họ. Tiếng cười nói và ly rượu vang va chạm vang lên tiếng leng keng nho nhỏ. Trong không khí tấp nập này, chỉ có Lâm Tuyết là có chút lạc lõng. Cô đứng ở một bên nhìn đoàn người không ngừng ra vào, tiến lên bắt chuyện, cười đùa hớn hở.

Sáng sớm Ngôn Giai Tuệ đã nói với cô về bữa tiệc này, bảo cô không cần phải miễn cưỡng, nếu cảm thấy không khỏe thì không tham gia cũng được. Nhưng bởi vì ăn nhờ ở đậu nhà người ta, Lâm Tuyết biết phép tắc nên cũng xuống chào Ngôn phu nhân và Ngôn lão gia một vài câu. Giai Tuệ giới thiệu Lâm Tuyết với ba mẹ mình.

“Ba, mẹ, đây là bạn thân nhất của con, Lâm Tuyết.”

Ngôn phu nhân năm nay đã ngoài năm mươi nhưng trên khuôn mặt không hề có dấu hiệu tuổi tác, giống như bị thời gian bỏ quên vậy. Bà mặc sườn xám bó sát, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng lông cáo, vòng cổ và khuyên tai là ngọc trai cùng một bộ, tôn lên khí chất cao quý nhã nhạn mà tuyệt không kệch cỡm. Ngôn phu nhân nhìn thấy Lâm Tuyết thì mỉm cười, ôn hòa nói.

“Chào cháu, Giai Tuệ nhà bác cũng nhắc đến cháu nhiều lần, cảm ơn cháu đã chăm sóc cho nó lúc bác không có ở đây.”

Lâm Tuyết nhẹ nhàng đáp.

“Phu nhân quá lời rồi, đều là Giai Tuệ giúp đỡ cháu thôi ạ.”

Trước khi gặp mặt, Ngôn phu nhân cũng có ấn tượng rất tốt về cô gái này, nay nhìn thấy Lâm Tuyết xinh đẹp, bộ dạng nhu thuận thì càng hài lòng. Ngôn phu nhân nói.

“Con nhỏ nhà bác từ bé đã ngang ngược, không có mấy bạn bè nên nó kết thân với cháu bác rất vui.”

Ngôn Giai Tuệ nghe thấy mẹ nói xấu mình liền bĩu môi, nũng nịu.

“Mẹ…”

Ngôn phu nhân chẳng quản nơi đông người, dí vào trán Ngôn Giai Tuệ. Nhìn thấy khung cảnh ấm áp yêu thương này, Lâm Tuyết chợt có chút chạnh lòng. Từ khi cô còn nhỏ, mẹ cô đã qua đời, chỉ có ba cô một mình nuôi lớn Lâm Tuyết, thiếu vắng đi tình cảm của mẹ nên Lâm Tuyết vẫn luôn khao khát tình mẫu tử thiêng liêng này.

“Hai đứa đứng ở đây nhé, mẹ với ba con phải ra ngoài tiếp khách rồi.”

Lâm Tuyết và Ngôn Giai Tuệ đều đồng thanh “dạ” một tiếng. Ngôn phu nhân kéo váy áo, yêu kiều bước ra, chẳng mấy chốc đã hòa vào nhóm quan khách mới tới. Ngôn Giai Tuệ lại xua tay, ực một cái uống hết ly rượu trong tay.

“Lâm Tuyết, nếu cậu mệt thì cứ lên phòng nghỉ trước đi, bên ba mẹ mình không có vấn đề gì đâu.”

Ngôn Giai Tuệ thấy sắc mặt Lâm Tuyết nhợt nhạt thì có ý tốt khuyên bảo cô. Lâm Tuyết cũng không muốn nán lại thêm nữa, những nơi như thế này đúng là vẫn không phù hợp với Lâm Tuyết. Chẳng ngờ, cô vừa đặt ly rượu lên bàn thì đã có hai bóng người nối nhau tiến vào. Tầm mắt của Lâm Tuyết chợt khựng lại, cánh tay cũng hơi run rẩy. Bước vào đầu tiên là Từ Thanh Phong. Hôm nay hắn mặc âu phục lịch lãm, mái tóc không cần chải vuốt cầu kỳ nhưng cũng khiến bao nhiêu ánh mắt trong phòng tiệc đổ dồn lại. Đây có lẽ là khí chất bẩm sinh toát ra từ trên người hắn, thậm chí bọn họ còn có suy nghĩ hơi buồn cười, cho dù Từ Thanh Phong có mặc một miếng giẻ rách thì vẫn cứ khí chất ngời ngời như vậy.

Đương nhiên, Từ gia có khi nào lại phải mặc miếng giẻ rách đâu. Thực lực của hắn, người trong giới đều âm thầm kính sợ. Thanh niên mới qua ba mươi này lại có thể lèo lái cả một tập đoàn, có sức ảnh hưởng sâu rộng đến cả thành phố A. Nhiều thiếu nữ vốn đã ái mộ hắn từ lâu, lúc này đều không nhịn được muốn tiến lên bắt chuyện.

Ngay lúc đó, ánh mắt của Từ Thanh Phong đảo qua, cũng vừa vặn nhìn thấy Lâm Tuyết đang đứng cạnh Ngôn Giai Tuệ.

Cái nhìn lướt qua rất khẽ, rồi lại nhanh chóng tránh đi. Lâm Tuyết cảm thấy bản thân run rẩy, chưa kịp xoay người thì đã thấy Dương Thục Trinh bước vào. Cô ta khoác tay Từ Thanh Phong, trước mặt rất nhiều người thể hiện chủ quyền của mình. Bên sau lập tức vang lên tiếng bàn tán.

“Ô, kia là ai vậy?”

“Không biết nữa, nhưng trông có vẻ rất thân thiết với chủ tịch của DC.”

“Có phải là em gái không?”

“Nhà họ Từ chỉ có một đích tôn, lấy đâu ra em gái?”

Tiếng xì xầm khiến Dương Thục Trinh cực kỳ hài lòng. Nhìn thấy Lâm Tuyết ở phía đối diện đang định xoay lưng bỏ đi, Dương Thục Trinh nhếch khóe môi cười nhẹ.

“A, Lâm tiểu thư cũng ở chỗ này sao? Thật trùng hợp quá.”

Dứt lời liền nâng váy tiến về phía cô.

Ở phía xa, Triệu Mỹ An và Tuấn Kiệt cũng đã đến nơi này. Nhìn thấy Lâm Tuyết, Tuấn Kiệt theo bản năng cũng muốn tiến đến chỗ cô, nhưng Triệu Mỹ An còn đang nắm chặt tay anh, anh chỉ có thể dằn lòng xuống, thản nhiên nhìn đi hướng khác.

Lúc này, Dương Thục Trinh đã đứng trước mặt Lâm Tuyết. Cô mặc một bộ váy dài hở lưng màu kem, tóc dài uốn lượn cầu kì xõa nhẹ bên vai. Dương Thục Trinh trang điểm rất nhẹ, nhưng trông vẫn xinh đẹp tuyệt trần, trông giống mấy minh tinh vẫn thường xuyên xuất hiện trên tạp chí.

“Chào cô.”

Lâm Tuyết máy móc chào hỏi Dương Thục Trinh. Hiện tại cô chỉ muốn rời khỏi nơi này, hoàn toàn không muốn gặp bất cứ ai, dù là Từ Thanh Phong hay là Tuấn Kiệt. Mấy ngày trước Từ Thanh Phong đột nhiên biến mất, Dương Thục Trinh gọi cho hắn mấy cuộc đều không được. Lúc đó trong lòng cô ta đã không yên. Dương Thục Trinh đoán sự mất tích của hắn có tám chín phần liên quan đến Lâm Tuyết. Nhưng cô ta không nổi nóng cũng không làm loạn, giả vờ như không biết gì hết.

Cô ta mỉm cười.

“Lần trước tôi và Thanh Phong vẫn chưa cẩn thận cảm ơn cô, lần này đã đến, Lâm tiểu thư nhất định phải nhận lấy thành ý của chúng tôi.”

Ly rượu vang sóng sánh đưa đến trước mặt. Lâm Tuyết chần chừ không nhận lấy, cô không quen uống rượu, hơn nữa, cô cũng không muốn dây dưa với Dương Thục Trinh một phút nào.

“Cảm ơn cô, có điều những việc tôi làm đều là vì tình nghĩa bạn bè, cũng không cần phải cảm ơn gì cả.”

Lâm Tuyết nói xong, ý tứ muốn lui về, Dương Thục Trinh lại không dễ dàng để cô chạy. Như trước chắn đường Lâm Tuyết.

“Lâm tiểu thư dường như không vui khi nhìn thấy tôi thì phải.”

Lâm Tuyết nói.

“Cô nghĩ nhiều rồi.”

“Nếu tôi không nghĩ nhiều, vậy Lâm tiểu thư bằng lòng nói chuyện riêng với tôi chút không?”

Giống như sợ Lâm Tuyết từ chối, Dương Thục Trinh cố ý nhấn mạnh. “Là chuyện liên quan đến Thanh Phong.”

Lâm Tuyết ngước nhìn Từ Thanh Phong ở phía xa, lại nhìn nụ cười của Dương Thục Trinh. Cuối cùng bấm bụng gật đầu.

Hai người rời khỏi phòng tiệc, Ngôn Giai Tuệ đi tiếp khách, lúc quay lại đã không còn thấy Lâm Tuyết đâu nữa, nhưng cô chỉ cho rằng Lâm Tuyết mệt mỏi nên đã bỏ về phòng trước, liền an tâm tiếp tục tiến đến trò chuyện với các vị quan khách.

Bên ngoài biệt thự, Lâm Tuyết không nhịn được cất lời.

“Rốt cuộc cô muốn nói với tôi chuyện gì?”

Dương Thục Trinh lúc này đã rũ bỏ hoàn toàn dáng vẻ cao quý hiền lành ban nãy, cô ta hạ ly rượu, đặt ở bên cạnh, cười nhẹ.

“Cô Lâm, chắc cô cũng đoán được đi.”

Ngay cả xưng hô cũng thay đổi. Lâm Tuyết ẩn ẩn cảm nhận được cô gái này đối với mình cũng không có thiện ý gì. Nói cũng đúng, một người là bạn gái cũ, một người là hôn thê, hòa hợp được với nhau mới là chuyện lạ. Lâm Tuyết nói.

“Chắc cô hiểu lầm gì rồi, tôi và Từ Thanh Phong thật sự không có gì. Trong quá khứ, đúng là anh ấy đã giúp đỡ tôi không ít, nhưng hiện tại cô mới là hôn thê của anh ấy, tôi và Từ Thanh Phong đã không còn gì nữa rồi.”

“Vậy sao?” Giọng nói của Dương Thục Trinh nhướng cao. Đừng tưởng cô ta không biết, ngay từ khi Từ Thanh Phong xuất hiện, ánh mắt Lâm Tuyết đã dán chặt lên người hắn. Mà Từ Thanh Phong cho dù giả vờ như không để ý, nhưng vẫn thời khắc chú ý đến Lâm Tuyết. Hai bọn họ tràn đầy gian tình như vậy, làm sao có thể khiến Dương Thục Trinh tin tưởng giữa hai người không có cái gì. Tưởng cô ta là đứa trẻ nít lên năm hay sao?

“Cô Lâm, tôi không biết rốt cuộc trước kia cô và hôn phu của tôi xảy ra việc gì, nhưng chúng tôi đã sắp đính hôn rồi. Mong cô hãy tự trọng, bảo trì khoảng cách với hôn phu của tôi.”

Nghe thấy đính hôn, vẻ mặt của Lâm Tuyết đột nhiên tối sầm, trái tim cũng quặn lên một cái. Cô gần như suýt thì không đứng vững, may mắn có bức tường mới không ngã khuỵu xuống. Lâm Tuyết cảm thấy không thở nổi, hồi lâu mới lắp bắp nói ra một câu.

“Cô yên tâm, tôi…tôi sẽ tuyệt không xuất hiện trước mặt hai người.”

Dương Thục Trinh nghe vậy chỉ nheo mắt cười, hiển nhiên cô ta không tin tưởng. Nếu như vài ngày trước Từ Thanh Phong không đột ngột mất tích, cô ta cũng không bất an như vậy. Cho nên, cô ta đã vạch ra một kế hoạch bất ngờ.

“Cô Lâm nói vậy tôi rất yên tâm, có điều, tôi cho rằng hành động thì vẫn thiết thực hơn.”

“Sao cơ?”

Lâm Tuyết chưa kịp hiểu hết ý nghĩa trong lời nói của cô ta, đột nhiên cảm nhận được một cánh tay vươn tới. Ngay sau đó, khoang mũi của cô bị một vật thể kì lạ ấn vào, hương thơm ngọt ngào mà có chút hăng hắc xông lên khiến thần kinh của Lâm Tuyết tê liệt. Cô lập tức giãy dụa, nhưng cánh tay kia vô cùng rắn chắc, thuốc mê khiến Lâm Tuyết đình chỉ hô hấp. Cô cảm thấy đầu óc quay cuồng, trước khi Lâm Tuyết mất đi ý thức, cô nhìn thấy Dương Thục Trinh đang cười cực kỳ mỹ lệ.