Nơi bọn họ đứng cực kỳ khuất, tất cả mọi người đều đang tập trung ở buổi tiệc trong nhà cho nên không ai chú ý đến. Gã đàn ông kia cực kỳ khỏe, hắn khóa chặt lấy cô, Lâm Tuyết hít phải thuốc mê thì cả người mềm nhũn. Cô ngã xuống sàn, được người kia nâng lên. Dương Thục Trinh lạnh mắt nói.
“Giờ cô ta thuộc về anh.”
Nói dứt lời, gã đàn ông kia liền bế thốc Lâm Tuyết lên, tiến về phía gian phòng trống gần đó.
Đúng vậy, đây là kế hoạch của Dương Thục Trinh. Cô ta hoàn toàn không tin tưởng Từ Thanh Phong hay Lâm Tuyết. Thái độ của Từ Thanh Phong khiến cho cô ta rất bất an, rõ ràng đã mất trí nhớ nhưng vẫn không quên Lâm Tuyết, cũng không chịu phát sinh quan hệ với cô. Dương Thục Trinh rất sợ hãi, chỉ cần Từ Thanh Phong tiếp xúc với Lâm Tuyết lâu hơn, không biết chừng… Không, cô không cho phép. Từ Thanh Phong nhất định chỉ có thể là của cô mà thôi.
Ở bên kia, Lâm Tuyết đã bị người ta ném lên giường. Tiếng vải vóc loẹt xoẹt vang lên, gã đàn ông giống như con hổ đói rình mồi, không nhịn được dùng ngón tay vẽ theo đường cong của Lâm Tuyết. Từ ngực, cho đến eo, cho đến vòng ba rắn chắc. Váy dạ hội là loại chất liệu mỏng manh, hôm nay Ngôn Giai Tuệ đưa cho Lâm Tuyết. Ngoài tác dụng làm đẹp thì thật sự chẳng có chỗ nào dùng được, bởi vậy gã đàn ông mới kéo nhẹ hai cái, nó liền đứt thành mấy mảnh. Bờ vai trần trụi lộ ra, gã đàn ông tham lam cúi xuống, hít hà thân thể thiếu nữ ở trước mặt. Đúng lúc này, Lâm Tuyết run run tỉnh dậy, lượng thuốc mê kia không nhiều lắm, gã đàn ông này nhìn ra cũng không phải loại chuyên nghiệp gì, có lẽ là được Dương Thục Trinh thuê đại ở nơi nào đó mà thôi.
Lúc cô mơ màng mở mắt, liền nhìn thấy một cái đầu trọc lốc, gã đàn ông đang cúi xuống, ngửi ngửi thân dưới của cô. Sợ hãi và khiếp đảm khiến trái tim Lâm Tuyết suýt nữa nhảy vọt lên cổ họng. Cô vội vàng chồm dậy, dùng một chân đá vào mặt gã đàn ông kia.
Gã đàn ông bị tấn công bất ngờ, hắn ngã ra giường. Lâm Tuyết nhân cơ hội này muốn chạy ra ngoài, nhưng căn phòng chật hẹp, tác dụng của thuốc mê chưa hết hẳn nên phản ứng của cô cực kỳ chậm chạp, chưa chạy được mấy bước Lâm Tuyết đã cảm thấy chân mình mềm nhũn.
“Con khốn này.”
Gã đàn ông chửi một tiếng, ngay lập tức giơ tay tóm lấy cô. Tay của hắn rất lớn, cơ bắp cuồn cuộn, xăm trổ kín nửa bên cánh tay. Lâm Tuyết cảm thấy một trận đau đớn, ngay sau đó đã bị gã kéo ngã trên mặt đất. Lâm Tuyết đập đầu xuống sàn, đầu cô ong ong, suýt nữa thì bất tỉnh lần nữa.
“Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt hả.”
Đối với sự kháng cự của Lâm Tuyết, càng khiến cho dục vọng của gã bị kích động. Lâu lắm rồi gã mới được thưởng thức hàng ngon như thế này. Lâm Tuyết tuyệt vọng, cô hét lên.
“Cút ra, anh cút ra.”
Chân cô không ngừng đấm đá, nhưng sức lực của Lâm Tuyết bây giờ giống như con kiến đối chọi với con voi, hoàn toàn không đau không ngứa. Gã đàn ông cười khả ố, hơi thở dơ bẩn tiến sát đến bên cổ Lâm Tuyết. Lâm Tuyết hoảng loạn vô cùng, cô giãy dụa bò về phía trước, nhưng cẳng chân bị hắn túm lấy. Giật một cái, Lâm Tuyết bị kéo tuột về phía hắn. Cánh tay kia cũng không nhàn rỗi, lập tức xé toạc chút y phục rách nát trên cơ thể cô.
Thân thể thiếu nữ không chút che đậy lập tức hiện ra trước mắt hắn.
Gã cảm thấy thân dưới của mình điên cuồng gào thét, con quái vật ngủ say lúc này đã thức giấc, lập tức túm lấy chân của Lâm Tuyết, tách ra.
“Không, cứu tôi, cứu tôi với, cứu tôi với.”
Lâm Tuyết la đến khản cả giọng. Nhưng bởi vì căn phòng được cách âm khá tốt nên không ai nghe thấy. Gã đàn ông lúc này tựa như con thú hoang, hắn nhe cái miệng đầy răng trắng lởm chởm, hơi thở khả ố bổ nhào lên người Lâm Tuyết.
***
Nơi phòng tiệc vẫn rất ồn ào náo nhiệt, tiếng nhạc violin du dương từ các nhạc công át đi tiếng động từ nơi khác. Từ Thanh Phong nhìn thấy Dương Thục Trinh quay trở lại bữa tiệc, tiến đến bên cạnh hắn.
“Em đi đâu vậy?”
Dương Thục Trinh mỉm cười.
“Lúc nãy có vị khách vô ý đánh đổ rượu lên váy của em, em vừa mới đi vào nhà vệ sinh gột rửa.”
Để chứng minh cho lời nói của mình, Dương Thục Trinh còn cố ý chìa ra một góc váy, quả nhiên đúng là ướt đẫm một mảng, vết rượu được gột nhưng vẫn để lại màu đỏ nhàn nhạt. Từ Thanh Phong cũng không truy hỏi nữa, lại nghe thấy Dương Thục Trinh nói.
“A, ban nãy em đi qua một căn phòng, phát hiện ra tiếng động lạ. Có điều, đây là biệt thự nhà họ Ngôn, em cũng không dám tùy tiện đi loạn.”
Cô ta nói xong, biểu tình có chút khó xử, Từ Thanh Phong hơi nhíu mày.
Mà lúc này, quản gia cũng tiến tới ghé vào tai Ngôn phu nhân và Ngôn lão gia nói gì đó. Ngôn Giai Tuệ đứng gần sắc mặt cũng thay đổi. Dường như lúc bọn họ đi ngang qua căn phòng bên cạnh phòng tiệc, cũng nghe thấy tiếng động gì đó. Lúc này ba người đều không có tâm trạng vui vẻ nữa. Ngôn lão gia ở lại tiếp đãi quan khách, Ngôn phu nhân và Ngôn Giai Tuệ thì tìm cớ lui khỏi bữa tiệc.
Dương Thục Trinh thấy bọn họ vội vã rời đi, đắc ý cười cười, xem ra là đã phát hiện ra trò vui của cô ta rồi. Dương Thục Trinh hướng mắt về phía Từ Thanh Phong nói.
“Lâm tiểu thư đâu rồi? Sao em không thấy cô ấy?”
Từ Thanh Phong nghe thấy cô nói, lại nhìn thấy biểu hiện kì lạ của Ngôn Giai Tuệ, thầm nghĩ không lẽ là Lâm Tuyết xảy ra việc gì. Anh nói.
“Để anh qua hỏi thăm.”
Dương Thục Trinh đắc ý, níu tay hắn.
“Em đi cùng anh.”
Hai người vội nối bước theo Ngôn phu nhân và Ngôn Giai Tuệ rời khỏi phòng tiệc. Ánh mắt Dương Thục Trinh lóe lên chút tàn nhẫn. Không biết khi mở cửa phòng nhìn thấy cảnh kia, nét mặc của bọn họ sẽ đặc sắc tới mức nào.
Quản gia dẫn đường, bốn người bọn họ theo sau. Lúc nãy khi ông đi qua phòng ngủ thì nghe thấy tiếng động, nhưng cửa khóa trái từ bên trong, ông không dám tùy tiện mở cửa, chỉ có thể báo lại cho lão gia và phu nhân.
“Mở ra.”
Ngôn phu nhân lạnh lùng ra lệnh. Quản gia vội bước tới, tiếng chìa khóa tra vào ổ vang lên tiếng lách cách. Bọn họ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng động từ bên trong, còn có tiếng thở dốc ồ ồ khiến cho người ta nóng mặt. Thật không dám tin lại có kẻ dám làm loạn ở Ngôn gia.
“Rầm!” một tiếng cửa lớn mở ra.
Cảnh tượng trước mặt khiến ai nấy đều chấn kinh. Trên sàn nhà vương vãi đầy những mảnh y phục bị xé rách. Ánh sáng mờ mờ hắt vào trong phòng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ hai thân ảnh đang quấn lấy nhau. Một gã đàn ông bặm trợn đang đè nghiến một cô, khi nghe thấy tiếng mở cửa, gã đàn ông kia cũng sửng sốt. Ngay khi gã quay đầu lại, ai nấy liền nhìn rõ người phụ nữ nằm trên giường kia. Chính là Lâm Tuyết, không sai.
Ngôn Giai Tuệ theo bản năng tiến tới, một cước đạp gã đàn ông lăn xuống dưới đất. Cô hốt hoảng gọi.
“Lâm Tuyết! Lâm Tuyết!”
Lâm Tuyết rũ đầu, ánh mắt tan rã, Lâm Tuyết vội vội vàng vàng dùng chăn che kín người cô. Cảm thấy thân thể trong lòng khẽ run lên từng hồi. Quản gia mau chóng sai người tiến tới bắt lấy gã đàn ông kia. Hắn ta hét lên như chọc tiết.
“Chết tiệt, các người làm cái gì vậy? Buông ra.”
Dương Thục Trinh và Từ Thanh Phong đứng ở phía sau nhìn thấy toàn bộ một màn này. Cô ta giả vờ che miệng “A” lên một tiếng.
“Đây là…”
“Là cô ta tự gọi tôi tới đây, các người lấy quyền gì mà bắt tôi. Cô Lâm, đây là sao hả?” Hắn vừa nói vừa cắn chặt lấy Lâm Tuyết. Ai nấy đều nghe ra đây là do hai bọn họ tự nguyện, chỉ là giữa chừng bị quản gia nghe thấy, tưởng có sự cố nên mới dẫn một đám người xông vào. Sắc mặt Ngôn phu nhân cũng lạnh đi vài phần. Ngôn Giai Tuệ phẫn nộ chỉ huy người làm.
“Nhét giẻ vào miệng anh ta cho tôi, để anh ta câm miệng.”
Gã đàn ông lập tức ú ớ không nói được tiếng nào nữa. Gã bị lôi ra ngoài, kéo xềnh xệch trên hành lang. Lâm Tuyết vẫn run rẩy không ngừng, Ngôn Giai Tuệ không hiểu việc này là như thế nào, nhưng cô tuyệt tin tưởng vào phẩm hạnh của Lâm Tuyết. Cô không ngừng trấn an.
“Lâm Tuyết, không sao đâu, không có việc gì nữa rồi.”
Lúc Lâm Tuyết ngẩng lên, Ngôn Giai Tuệ phát hiện ra trong mắt cô đã ầng ậc nước, cô điên cuồng lắc đầu, giống như muốn phủ nhận sự việc ban nãy. Cũng chính khi này, ánh mắt của cô chạm phải Từ Thanh Phong vẫn đứng lạnh mắt nhìn cô từ ngoài cửa.
“Nếu không có việc gì, vậy tôi xin phép đi trước.” Giọng nói của hắn không chút độ ấm, dứt lời liền xoay người đi ra khỏi phòng.
Lâm Tuyết hốt hoảng. Từ Thanh Phong đã nhìn thấy rồi, hắn sẽ nghĩ gì đây? Nghĩ cô là một đứa lăng loàn có thể lên giường với cứ gã đàn ông nào sao? Cô run rẩy vùng ra khỏi cái ôm của Ngôn Giai Tuệ, nhưng chưa được mấy bước Lâm Tuyết đã khuỵu xuống, người cô hoàn toàn mất hết sức lực. Bởi vì cô kháng cự, gã đàn ông kia liền không thương tiếc mà bẻ một cánh tay của Lâm Tuyết. Cô đau đớn đến tái mặt, những vẫn muốn chạy theo Từ Thanh Phong giải thích.
“Thanh Phong! Thanh Phong!”
Cô hét gọi trong hoảng loạn. Ngay sau đó lại ngã xuống. Ngôn Giai Tuệ đỡ lấy cô. Từ Thanh
Phong đã đi khuất rồi, hắn chào Ngôn lão gia, sau đó giống như một cơn gió lao đi, kéo Dương Thục Trinh rời khỏi bữa tiệc. Lâm Tuyết ngã quỵ trên bậc thềm, tiếng thét gọi của cô không thể đổi lại được cái ngoảnh đầu của hắn. Từ Thanh Phong lên xe, nhấn ga, chiếc xe mau chóng mất hút vào trong màn đêm.
“Lâm Tuyết! Lâm Tuyết! Anh ấy đi rồi.”
Ngôn Giai Tuệ ôm lấy cô, bờ vai của Lâm Tuyết vẫn run lên dữ đội, nước mắt đã sớm vương đầy khuôn mặt xinh đẹp. Thân thể cô mềm nhũn, ngã xuống, cuối cùng ngất xỉu.
***
Chiếc xe lao vút trong màn đêm, khuôn mặt của Từ Thanh Phong tựa như tu la địa ngục. Hắn không nói không rằng, ngay cả những chiếc xe bên đường cũng bị chiếc xe điên này khiến cho sợ hãi, có người bấm còi, có người thò đầu ra chửi mắng hắn.
“Thần kinh hả, có biết lái xe không đó?”
“Mẹ nó, lái xe đi đầu thai hay sao? Đệt đệt đệt.”
Dương Thục Trinh vẻ mặt xám xanh ngồi ở ghế phụ. Cô ta chưa bao giờ nhìn thấy biểu tình này ở Từ Thanh Phong. Xem ra kế hoạch lần này đã thành công mĩ mãn. Dương Thục Trinh yếu ớt gọi hắn.
“Anh…”
Lúc này, chiếc xe đột nhiên thắng kít lại. Nếu không phải có dây an toàn, có lẽ Dương Thục Trinh đã bổ nhào về phía trước. Cô ta hốt hoảng, lại thấy Từ Thanh Phong ánh mắt lạnh băng như cũ. Sau đó, hắn đột nhiên không nói không rằng, tháo dây an toàn. Kế tiếp, Từ Thanh Phong đột nhiên nghiêng người, hôn lên môi cô.
Tiếng “anh” một lần nữa bị chặn trong cổ họng. Cô ta nhắm mắt, chủ động há miệng, cuốn theo nụ hôn của Từ Thanh Phong. Trong thâm tâm Dương Thục Trinh lúc này đang dâng lên vui mừng và thỏa mãn như điên.
Haha, Lâm Tuyết. Tôi thật sự thắng rồi.