Từ Thanh Phong đưa Dương Thục Trinh trở về nhà. Trên đường đi hắn không nói thêm bất kì một câu nào. Xe vòng vào trong biệt thự, hôm nay người làm đều đã nghỉ sớm, Từ phu nhân cũng không có nhà. Hắn hôn Dương Thục Trinh từ ngoài cửa, hai người một đường quấn lấy nhau đến tận phòng khách. Từ Thanh Phong đè cô ngã lên ghế sofa, hai người chỉ dừng lại chừng nửa phút. Dương Thục Trinh nhân lúc hai bọn họ tách ra, yếu ớt gọi hắn.

“Anh…”

Giọng nói nhỏ nhẹ như mèo kêu, Từ Thanh Phong lập tức cúi xuống, trao thêm một nụ hôn nữa. Dưới sự va chạm kịch liệt như thế, bên dưới cũng bắt đầu xảy ra phản ứng. Dương Thục Trinh dùng hai cẳng chân giống như con rắn nhỏ quấn lấy eo của hắn.

“Anh Phong…Anh Phong…”

Dương Thục Trinh nỉ non gọi, tiếng gọi đó có thể khiến bất cứ gã đàn ông nào bị câu hồn. Mà lúc này đây, Từ Thanh Phong đã gần như mất hết lí trí. Trong đầu hắn tràn ngập hình ảnh Lâm Tuyết mây mưa cùng gã đàn ông kia. Nếu như trong biệt thự hôm đó hắn vẫn còn chút tỉnh táo, khi nhìn thấy Lâm Tuyết khóc lóc, Từ Thanh Phong đã vô thức dừng lại, thậm chí hắn còn thấy hối hận vì đã mất bình tĩnh mà làm tổn thương cô. Thế nhưng sự thực chứng minh Từ Thanh Phong đã sai rồi. Lâm Tuyết vốn dĩ là người như vậy, hôm trước là gã anh trai, hôm nay là một kẻ đàn ông lạ mặt.

Giống như cô từng nói. “Không quan trọng.” Đúng vậy, chỉ cần có thể lên giường với cô, là ai cũng không quan trọng.

Suy nghĩ này khiến cho lí trí của hắn không thể giữ nổi nữa, Từ Thanh Phong tựa như phát cuồng, Dương Thục Trinh không đẩy hắn ra, thừa nhận từng cái hôn của hắn. Ngón tay lần đến trước ngực, giúp Từ Thanh Phong cởi bỏ lớp áo ngoài. Trong căn phòng hiện tại cực kỳ mờ ám, tiếng mỗi lưỡi giao triền mị hoặc cùng với mùi vị tình dục vương vấn trong không khí. Bọn họ cũng không quan tâm có bị ai phát hiện hay không, y phục nhanh chóng bị thoát hết, ném lung tung lên ghế. Thế nhưng khi nhìn thấy làn da trần trụi kia, Từ Thanh Phong rốt cuộc dừng lại.

Mọi động tác của hắn đều đình chỉ, mặc dù đầu óc đau nhức, nhưng Từ Thanh Phong bây giờ tỉnh táo hơn lúc nào hết.

Hắn đang làm cái gì thế này?

Hắn phát điên vì Lâm Tuyết, sau đó phát tiết lên người Dương Thục Trinh sao?

Nhìn thấy Từ Thanh Phong đột nhiên không cử động nữa, Dương Thục Trinh cũng nhíu mày, cô ta nghiêng đầu gọi một tiếng. “Anh…”

Từ Thanh Phong nhìn rõ người trước mắt là Dương Thục Trinh, lúc này liền cảm thấy hối hận vô cùng. Hắn vội rời khỏi người cô, Dương Thục Trinh muốn kéo tay hắn lại, Từ Thanh Phong lại nói.

“Anh xin lỗi, lúc nãy có uống hơi nhiều rượu nên không tỉnh táo.”

Hắn nhặt chiếc áo rơi ở trên đất, khoác lên người cho Dương Thục Trinh. Lúc này dục vọng trong mắt đã lui hẳn, hắn dứt khoát đứng dậy, sau đó rời khỏi phòng. Dương Thục Trinh hận sắt không thành thép, lúc này vẻ mặt cũng đỏ lựng, bàn tay siết chặt lại, năm móng tay bấu sâu vào da thịt. Đáng chết, chỉ thiếu có một chút nữa thôi.

***

Tại biệt thự của Ngôn gia, sau khi bữa tiệc kết thúc, các quan khách lục tục ra về, Ngôn Giai Tuệ đưa cho Lâm Tuyết một cốc nước đường, ủ cô vào trong chăn, thế nhưng vẫn cảm thấy tinh thần Lâm Tuyết còn rất hoảng loạn. Trần Huy nhận được tin tức cũng vội chạy đến, gã đàn ông kia bị bắt lại, nhưng hắn ta sống chết không khai, chỉ khăng khăng nói rằng Lâm Tuyết đã hẹn mình tới nơi này. Trần Huy đá vào bụng hắn một cái, đòn này khiến cho ruột gan của gã đều quặn lên, suýt chút nữa thì nôn cả nội tạng ra ngoài.

“Đệch…”

Gã chửi đổng một tiếng, hai tay bị vệ sĩ túm lại. Trần Huy túm tóc gã, ép gã ngửa cổ lên đối diện với mình.

“Tốt nhất mày nên ngoan ngoãn khai ra.”

Gã đàn ông phun ra một ngụm nước bọt lẫn với máu tanh, một cái răng cũng trôi theo máu, hắn khó nhọc nói.

“Tôi..nói….đều là sự thật.”

Trần Huy nheo mắt, dứt khoát tặng cho hắn một cú đấm nữa. Gã đàn ông đau đến cuộn người ở dưới đất. Khốn kiếp, thủ đoạn dơ bẩn như thế này cũng dám dùng trên người Lâm Tuyết. Cho dù là vì giao tình giữa Trần Huy và cô, hay là vì Từ Thanh Phong, Trần Huy cũng nhất quyết không tha cho gã.

Ngôn Giai Tuệ nghe thấy hắn báo lại tình hình, biết gã này vô cùng cứng miệng thì sầu não cúp máy. Cô ôm lấy Lâm Tuyết, trấn an.

“Không sao đâu, bên kia Trần Huy đã xử lý rồi. Lâm Tuyết, mình tin cậu mà.”

Lâm Tuyết nghe vậy thì ngẩng phắt đầu lên, tròng mắt cô hoe đỏ, đủ biết Lâm Tuyết đã khóc nhiều thế nào. Cô run run hỏi.

“Cậu tin mình thật sao?”

Ngôn Giai Tuệ “Ừ” một tiếng. Cô là người hiểu rõ nhất nhân phẩm của Lâm Tuyết. Cô thiện lương, tốt bụng, làm sao có thể làm ra chuyện tày trời này chứ. Hơn thế nữa gã đàn ông kia rất khả nghi. Cho dù Lâm Tuyết có ngu ngốc cũng sẽ không lôi gã về nhà làm bậy làm bạ. Sau khi Ngôn Giai Tuệ giải thích, Ngôn phu nhân và Ngôn lão gia cũng không nói gì nữa, có điều bọn họ cũng lựa chọn đứng về phía cô.

“Bọn họ đi vào chỗ khuất nên camera không ghi lại được, có điều cậu yên tâm, mình nhất định sẽ giúp cậu lấy lại trong sạch.”

Lâm Tuyết gật gật đầu, nhưng dường như nghĩ đến cái gì, vẻ mặt lại như cũ chùng xuống.

“Thanh Phong…anh ấy cũng nhìn thấy rồi.”

Ngôn Giai Tuệ nhớ đến biểu hiện của Từ Thanh Phong ngày hôm nay, xem ra hắn hiểu lầm Lâm Tuyết thật rồi, Ngôn Giai Tuệ nói.

“Cậu đừng lo, anh ấy rất lí trí, hơn nữa chúng ta sẽ tìm thấy bằng chứng, tìm ra người muốn hại cậu.”

Nước mắt Lâm Tuyết lã chã rơi.

“Không…Thanh Phong không tin mình. Anh ấy không tin mình.”

Ánh mắt của hắn đã bán đứng hắn, Từ Thanh Phong hoàn toàn không hề tin tưởng Lâm

Tuyết. Cô nhớ đến cái đêm bị hắn dày vò, Lâm Tuyết cũng không đau đớn đến như vậy. Ngôn Giai Tuệ không biết làm cách nào an ủi Lâm Tuyết, chỉ có thể ôm lấy cô cho đến khi cô mệt lả, cuối cùng thiếp đi.

“Dương Thục Trinh, cô ta đúng là khốn kiếp mà.”

Ngôn Giai Tuệ chửi đổng một tiếng, sau đó cũng lái xe đến chỗ Trần Huy. Sự việc lần này Dương Thục Trinh đã tính toán kĩ càng. Tiệc của Ngôn gia không phải kẻ nào cũng có thể tùy tiện xông vào. Muốn qua cửa phải được bảo lãnh, cho nên nhất định Dương Thục Trinh đã bí mật đưa gã đến nơi này, lợi dụng chỗ không có người kéo Lâm Tuyết ra, bỏ thuốc cô, sau đó nhắm chuẩn thời cơ dẫn bọn họ tới bắt gian.

Quả thực là hiểm độc.

Thế lực nhà họ Dương cũng không nhỏ, cho nên cô ta mới có thể mua chuộc được gã đàn ông kia, nhét cho gã không ít tiền, để gã ngậm miệng làm việc, sống chết hắt nước bẩn lên người Lâm Tuyết, nói cô cố ý câu dẫn hắn.

Gió đêm tạt vào cửa, cơn giận của Trần Huy vẫn chưa tiêu tan, nhìn thấy Ngôn Giai Tuệ nửa đêm lái xe đến đây, hắn cũng kinh ngạc. Mấy tên đàn em nhìn thấy một người phụ nữ đi giày cao gót đỏ bước vào, sự việc hỗn loạn hồi chiều khiến cho Ngôn Giai Tuệ chưa kịp thay y phục, cô mặc nguyên lễ phục từ buổi tiệc tới. Giày cao gót gõ lộp cộp trên sàn đá hoa cương. Mấy tên đàn em này đều biết Trần Huy đổi tính rồi, mà người phụ nữ trước mắt chính là nguyên nhân khiến cho hắn thay đổi, hai bọn họ thậm chí còn định xong ngày đính hôn. Thấy tôn phu nhân tương lai đi tới, đám đàn em đều cúi thấp đầu.

“Ngôn tiểu thư.”

Ngôn Giai Tuệ gật nhẹ đầu xem như đáp lễ, bước thẳng về phía gã đàn ông đang ở giữa phòng. Váy dài thướt tha cuốn theo từng bước chân của Ngôn Giai Tuệ, cho đến khi chỉ còn cách gã kia chừng nửa gang tay, Ngôn Giai Tuệ đột nhiên giơ chân, đá một quyền vào bụng của hắn.

Gã đàn ông không hề lường trước được tình huống này, cú đá của Ngôn Giai Tuệ dùng đến mười phần sức lực, ruột gan của gã quặn lên, hấp hối nằm ở trên mặt đất thở dốc, khạc ra một búng máu to đùng. Ngôn Giai Tuệ xách gã lên, cánh tay mảnh khảnh giật phăng cái đồng hồ vướng víu, ném về phía đàn em bên cạnh. Tên đàn em này run rẩy bắt lấy. Lúc này, ai nấy trong phòng đều bị một loạt hành động của cô dọa cho tái mặt. Trần Huy lúc này cũng âm thầm cảm thấy ruột gan nhộn nhạo, mấy tháng chung sống, hắn suýt chút nữa thì quên mất đai đen vô địch karate toàn quốc của Ngôn Giai Tuệ rồi.

Ngôn Giai Tuệ ép gã đàn ông nhìn thẳng vào mắt mình, bắt đầu ép cung.

“Cho mày hai sự lựa chọn, một là khai hết ra, hai là tao sẽ khiến mày sống không bằng chết, cắt hết tứ chi của mày, thiến của quý của mày, sau đó vứt mày ra ngoài đường cho chó gặm.” Đối diện với Trần Huy và đám thuộc hạ, gã cũng không có cảm giác khiếp đảm và run sợ như thế này. Ngôn Giai Tuệ chỉ là một cô gái nhỏ, nhưng sức lực vô cùng lớn, cô không nghe thấy hắn đáp, khóe môi xinh đẹp kia liền nở thành nụ cười, có điều nụ cười này giống hệt như ác ma ở dưới mười tám tầng địa ngục.

“Được, cho mày thêm chút thời gian để suy nghĩ.”

Vừa dứt lời, giày cao gót đã đạp lên hạ bộ của gã. Mũi giày dí lên thứ kia, mấy thuộc hạ và Trần Huy đứng ở phía sau nhất thời khúm núm. Tiếng kêu của gã đàn ông rốt cuộc không nhịn được mà bật ra khỏi cổ họng. Nghe thảm thiết còn hơn cả con lợn bị người ta chọc tiết, ai nấy đều rùng mình.

Trần Huy cảm thấy mồ hôi túa ra sau lưng hắn. Mà đám đàn em đều đưa cặp mắt thương hại nhìn Trần Huy, có tôn phu nhân như vậy, bảo sao Trần Huy có thể trong vài tháng ngắn ngủi đã cải tà quy chính, ra bộ dáng một con người.

Dưới sự tra tấn kinh khủng của Ngôn Giai Tuệ, gã đàn ông không thể chịu nổi nữa, cuối cùng lẩy bẩy hộc ra một cái tên.

“Dừng…dừng lại. Tôi nói….”

“Dương…Dương Thục Trinh…là cô ta ép tôi.”

Ngôn Giai Tuệ dừng lại, cô đá gã một cái, gã đàn ông kêu lên đầy đau đớn, phần thân dưới gần như bị hủy hoại, chỉ sợ cả đời này cũng không thể làm nên trò chống gì được nữa. Ngôn Giai Tuệ hẩy mũi giầy, tựa như vừa chạm vào thứ gì đó ghê tởm lắm. Cô quay phắt đầu, lập tức có đàn em tiến tới, đẩy ghế tới trước mặt Ngôn Giai Tuệ.

Ngôn Giai Tuệ ngồi xuống, một bộ dạng nữ anh hùng hảo hán, tên đàn em khác liền biết ý nâng đồng hồ đến cho cô. Ngôn Giai Tuệ đeo lại đồng hồ, xõa tóc, đá giày cao gót sang một bên. Trần Huy vội vàng xuýt xoa.

“Bà xã à, em mệt rồi đúng không, nghỉ một lát đi, để anh tới.”

Ngôn Giai Tuệ gật đầu, lúc này chỉ ngồi bên cạnh nghe Trần Huy thẩm vấn hắn.

“Nói toàn bộ, thiếu một chữ, lập tức ném mày cho chó ăn.”

Cứ vậy, dưới sức ép của bọn họ, gã mau chóng khai ra toàn bộ kế hoạch. Là Dương Thục Trinh tìm đến gã trước, cho gã một xấp tiền, bảo gã đến làm việc cho mình. Hôm nay đến buổi tiệc, gã cải trang thành người lái xe của Dương Thục Trinh, thuận lợi vào cửa. Nhờ có Dương Thục Trinh bảo lãnh nên có thể nấp ở một góc, sau đó chờ Dương Thục Trinh mang người đến cho mình.

“Cô ta cho tôi mười vạn, còn hứa thành công sẽ để tôi đi.”

Thế nhưng bọn họ không ngờ Ngôn Giai Tuệ dù tình huống bất ngờ nhưng phản ứng cực nhanh, kiên quyết bắt hắn lại sau đó đem cho Trần Huy xử lý. Lúc này đại công cáo thành, Dương Thục Trinh cũng đâu thèm đếm xỉa gì đến gã nữa.

Sau khi nhận được hết lời khai của gã, Trần Huy cho đám đàn em nhốt gã lại. Nhìn thấy Ngôn Giai Tuệ mệt mỏi ngồi trên ghế, Trần Huy lại xum xoe.

“Được rồi, em về nghỉ trước đi, sự việc phía sau để anh giải quyết nốt.”

Ngôn Giai Tuệ ừm một tiếng. Cô đi lại giày cao gót, như cũ xách túi bước ra bên ngoài. Đám đàn em lúc mới thấy cô bước vào đã cung kính, hiện tại còn cung kính hơn, cái đầu cúi 90 độ không dám bày ra chút thất lễ nào, ngay cả đầu cũng sắp chạm đến sàn nhà.

“Ngôn tiểu thư đi ạ.”

Trần Huy dặn đám thuộc hạ xử lý cho tốt, sau đó lái xe đưa Ngôn Giai Tuệ trở về. Chờ cho bọn họ đi xa, mấy tên đàn em mới thở ra một hơi, âm thầm giơ ngón cái về phía Tôn phu nhân đã khuất dạng.