Sau ngày hôm đó, Lâm Tuyết khó khăn lắm mới lấy lại được tinh thần. Cô muốn đến tìm Từ Thanh Phong giải thích, nhưng Lâm Tuyết lại sợ hắn sẽ không nghe cô. Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt của Từ Thanh Phong khi đó Lâm Tuyết liền cảm thấy lồng ngực đau âm ỉ. Hiện tại cô đang đứng dưới cửa công ty của hắn, Lâm Tuyết không dám trực tiếp đi lên, cô đã chờ ở chỗ này được hơn một tiếng rồi.
“Từ Thanh Phong, tôi muốn giải thích chuyện hôm trước, anh có thể gặp tôi được không?” Lâm Tuyết gửi tin nhắn cho Từ Thanh Phong, nhưng không nhận được hồi đáp, vì vậy cô chỉ có thể tiếp tục chờ. Lâm Tuyết xoa đôi bàn tay vì lạnh mà ửng đỏ của mình, lúc này Từ Thanh Phong đứng ở trên tòa nhà cao nhất, dõi mắt nhìn xuống bên dưới. Bên ngoài tòa nhà có gắn camera, Từ Thanh Phong liếc qua liền thấy cái bóng đơn độc của Lâm Tuyết ở dưới nhà. Những hắn vẫn không nhúc nhích.
Cảm xúc của hắn đối với Lâm Tuyết chỉ trong thời gian ngắn đã liên tục thay đổi. Khi mới tỉnh dậy, Từ Thanh Phong mang theo sự tò mò, muốn biết cô gái này là ai, tại sao lại ở bên cạnh hắn. Sau khi tìm thấy bản hợp đồng kia, Từ Thanh Phong cho rằng mình và cô chỉ là loại quan hệ trên giường, loại phụ nữ vì tiền bán rẻ thân thể không thể là gu của hắn được. Thế nhưng, chẳng hiểu vì sao khi nhìn thấy Lâm Tuyết thân mật với người khác, hắn liền cảm thấy tức giận không thôi.
Đáng giận hơn cả, đó là cho dù hắn có dùng bao nhiêu ý nghĩ tốt đẹp để bao biện cho cô thì đều vô dụng, sự việc ở Ngôn gia đã chứng minh điều đó. Bây giờ cô ta đến đây làm gì? Giải thích, cầu xin sự thương hại của hắn? Cảm xúc còn sót lại trong lòng hắn bây giờ là sự chán ghét.
Lâm Tuyết như cũ đợi Từ Thanh Phong đến tận chiều, nhìn thấy hắn bước ra từ trong tòa nhà, chuẩn bị lên xe đi khuất, Lâm Tuyết không nhịn được nữa hấp tấp chạy đến chỗ hắn.
“Thanh Phong! Thanh Phong!”
Giọng của cô gọi với theo, tuyệt vọng hệt như cái đêm hôm trước. Từ Thanh Phong rốt cuộc dừng chân.
“Có chuyện gì?” - Giọng nói của hắn lạnh như băng.
“Tôi…sự việc hôm đó không phải như anh nghĩ, tôi không…”
“Lâm tiểu thư, cô giải thích với tôi để làm gì? Tôi đâu có quan tâm.”
Lời nói của hắn đã lạnh lùng xé tan ảo tưởng trong lòng Lâm Tuyết. Đúng vậy, hắn và cô có còn là gì của nhau nữa đâu? Từ Thanh Phong không cần nghe lời giải thích của Lâm Tuyết, cũng hoàn toàn không muốn nghe. Bao nhiêu điều định nói đột nhiên mắc kẹt trong cổ họng, Lâm Tuyết há miệng hồi lâu nhưng vẫn chẳng nói được gì.
Đúng lúc này, Từ Thanh Phong đột nhiên áp sát cô, hơi thở nguy hiểm phả lên cổ Lâm Tuyết. “Sự việc hôm đó thì không cần, nhưng nếu cô đến tìm tôi để thực hiện nghĩa vụ hợp đồng, vậy tôi cũng không ngại.”
Lâm Tuyết giật thót, hắn xem cô là gì chứ? Loại phụ nữ đi khắp nơi câu dẫn hết người này đến người khác ư?
“Anh…anh cho rằng tôi đến đây…để lên giường với anh?”
Lâm Tuyết khó nhọc nói, những từ cuối cùng giống như lưỡi dao cứa vào cổ họng, lời nói ra cũng mang theo máu tươi, khiến cô vô cùng đau đớn.
Từ Thanh Phong nhướng mày.
“Không thì sao?”
Lâm Tuyết mím môi. Đúng vậy, sao cô lại quên chứ, trong mắt anh hiện tại cô chỉ là một con đi.ếm ở trên giường, hắn vẫy tay gọi thì đến, đuổi thì đi. Hắn không nhận ra cô, cũng không tin tưởng cô. Vẻ mặt của Lâm Tuyết trắng bệch, đợi đến khi cô phản ứng lại, đã bị hắn đẩy vào trong xe.
“Anh muốn làm cái gì?” - Cô cảnh giác hỏi, bởi vì sự kiện kia xảy ra không lâu, hiện tại Lâm Tuyết vẫn còn run rẩy, cũng vô cùng kháng cự người khác tiếp xúc thân thể với mình. “Làm gì ư? Không phải như ý em muốn hay sao? Sợ tôi hiểu lầm, hay là sợ tôi cắt đứt hợp đồng.”
Hắn cho rằng Lâm Tuyết đến đây, diễn một màn làm bộ làm tịch chỉ là để hắn không hủy hợp đồng với cô. Khoản bồi thường trên đó, Lâm Tuyết làm cả đời cũng không đủ. Hắn nheo mắt nói.
“Tôi đã từng cảnh cáo em rồi, cho dù tôi mất trí, hợp đồng cũng quy định rõ em không thể có quan hệ với người đàn ông khác. Tôi có thể nhịn một lần, nhưng không thể có lần thứ hai.” Dứt lời, hắn cúi xuống, làm như muốn hôn Lâm Tuyết. Cô nhanh chóng tránh đi.
“Tôi không hề.”
“Em nghĩ tôi sẽ tin em ư?”
Đáp án là không. Lâm Tuyết chẳng cần chờ hắn đáp đã biết, ánh mắt Từ Thanh Phong chính là câu trả lời. Nhìn thấy sự phản kháng của Lâm Tuyết, Từ Thanh Phong càng không vui.
Vẫn luôn là vậy, bày ra bộ dáng nhịn nhục này để cho ai xem cơ chứ?
Dứt lời, bàn tay của hắn đã lần mò đến cúc áo của Lâm Tuyết. Cô hốt hoảng, vội vàng tránh đi, Từ Thanh Phong cười lạnh.
“Tôi thật ngu ngốc khi đã thương xót cho em.”
Nói dứt lời, hắn cảm thấy gò má mình lệch đi. Là Lâm Tuyết đã giáng cho hắn một cái tát, đầu của Từ Thanh Phong ong lên. Lúc hắn nhìn lại, gương mặt Lâm Tuyết đã đỏ bừng. Nước mắt không nghe lời trượt khỏi khóe mi. Từ Thanh Phong mất đi toàn bộ hứng thú, hắn đẩy cô ra. Lâm Tuyết đứng trong cái lạnh lẽo của tiết trời mùa đông, nhưng không thể bì với trái tim cô lúc này, khi mà toàn bộ độ ấm đã bị người đàn ông bên cạnh cướp mất.
“Tôi thật sự ghê tởm cô.”
Nói xong, hắn lên xe, nổ máy, để lại cho Lâm Tuyết một làn khói đen.
***
Dương Thục Trinh nhìn thấy một màn này, ánh mắt không khỏi có chút thương hại mà nhìn Lâm Tuyết. Dương Thục Trinh từ trong tòa nhà đi ra, trên mặt treo vẻ đắc chí và nụ cười gian xảo quen thuộc.
“Cô Lâm, đã sớm nói cô tránh xa hôn phu của tôi ra kia mà.”
Lâm Tuyết nhìn cô ta, không khống chế nổi cánh tay run rẩy.
“Lâm Tuyết!”
Ngôn Giai Tuệ trở về nhà không thấy Lâm Tuyết đâu thì cũng vội vã chạy đi tìm, lúc đến DC vừa vặn nhìn thấy Lâm Tuyết đứng co ro trong gió, còn có con hồ ly tinh Dương Thục Trinh đứng ở bên cạnh. Ngôn Giai Tuệ dừng xe ở bên đường, gọi to.
“Bám vào nhà họ Ngôn, chậc chậc, cũng không nhìn xem bản thân mình giống hệt như con kí sinh trùng, thật khiến người ta ghê tởm.”
Vẻ mặt của Dương Thục Trinh vẫn rất ôn hòa, nhưng lời nói lại cay độc. Lâm Tuyết nhìn thẳng vào mắt cô ta.
“Tôi nhất định sẽ tìm lại sự trong sạch cho mình.”
Ngôn Giai Tuệ thoáng chốc đã bước đến bên cạnh cô, kéo tay của Lâm Tuyết, giống như gà mẹ chắn trước mặt cô.
“Dương Thục Trinh, cô thử động nửa ngón tay vào cậu ấy xem.” Dương Thục Trinh nheo mắt.
“Ngôn tiểu thư hiểu nhầm gì rồi chăng, chúng tôi chỉ đang ôn lại chuyện cũ thôi mà.” Ngôn Giai Tuệ không buồn cho cô ta mặt mũi, thẳng thắn nói.
“Những chuyện ghê tởm cô làm chúng tôi đều biết hết rồi. Dương Thục Trinh, cô không đắc ý được lâu đâu.”
Dương Thục Trinh nhún vai, hoàn toàn không bị lời đe dọa này dọa sợ. Ngôn Giai Tuệ chỉ là con nhóc vắt mũi chưa sạch, lấy gì để đấu với cô ta. Ánh mắt nguy hiểm của Dương Thục Trinh lại liếc về phía Lâm Tuyết, Ngôn Giai Tuệ không muốn dây dưa với cô ta nữa, chỉ cần ở lại đây thêm mấy phút, e rằng cô sẽ không kiềm chế nổi mà đánh người.
“Lâm Tuyết, chúng ta đi.”