“Mẹ đã nói rồi, con nhỏ đó chỉ giỏi giả vờ thôi. Nó đang muốn cảnh cáo mẹ đây mà!”
“Mẹ à, mẹ thôi đi, đây là bệnh viện đó!”
Tiếng ồn ào huyên náo khiến Lâm Tuyết không nhịn được mà mở mắt, đập vào mắt cô là ga giường trắng tinh, dây truyền nước đang nhỏ giọt và mùi thuốc khử trùng rất nặng. Mất một lúc Lâm Tuyết mới xác định được mình đang ở nơi nào. Cô hơi cử động tay khiến cho chiếc bàn bên cạnh vang lên tiếng vang nho nhỏ. Tuấn Kiệt vừa nhìn thấy vậy vội tiến tới giường bệnh của cô.
“Lâm Tuyết, em tỉnh rồi, thật là may quá!”
Anh vừa nói vừa vuốt ve lên trán Lâm Tuyết, giống như muốn hỏi han xem cô có chỗ nào không thoải mái không. Dì Hoa đứng một bên nhìn thấy cảnh tượng này thì chỉ bĩu môi. Đứa con trai bà quả thật ngu ngốc, sao lại có thể để ý thứ con gái giống như Lâm Tuyết chứ.
“Em không sao!” Lâm Tuyết yếu ớt đáp. Hiện tại mặc dù không còn đau đầu, nhưng trước mắt cô vẫn mờ mờ, tay chân không có sức lực.
“Em còn nói dối, bác sĩ nói em quá lao lực nên mới ngất xỉu. Sao em cứ không chịu chăm sóc cho bản thân mình vậy hả?” Tuấn Kiệt đau lòng nhìn cô. Anh vẫn biết Lâm Tuyết một mình bươn chải ở bên ngoài vất vả, thường làm thêm ba bốn công việc để gom đủ chi phí sinh hoạt, lại không nghĩ tới cô đã bệnh tới mức này vẫn còn cố gắng chịu đựng.
Lâm Tuyết khẽ lắc đầu. “Em thật sự không sao đâu, anh!”
“Không được, bác sĩ nói phải kiểm tra tổng quát, anh phải chắc chắn em không sao thì mới được!”
Vừa nghe tới kiểm qua tổng quát, Diệu Hoa đã nhíu mày. Đây là xét nghiệm đắt đỏ, mất cả đống tiền, bà vội xua tay. ”Không phải chỉ là mệt mỏi thông thường hay sao, về nhà ăn thêm mấy bát canh là được rồi, còn bày đặt kiểm tra gì chứ, rõ là đốt tiền!”
“Mẹ à!” - Tuấn Kiệt vừa cất lời đã thấy Lâm Tuyết níu tay anh. Từ khi ông Quân qua đời, chỉ có một mình anh che chở cho cô, cũng vì thế mà thường xuyên bất hòa với mẹ ruột. Lâm Tuyết không muốn bản thân mình trở thành gánh nặng, cũng không muốn vì cô mà gia đình không êm ấm.
“Em biết sức khỏe của mình mà, không cần kiểm tra đâu, mình về thôi!”
Quả thực hiện tại Lâm Tuyết không còn tiền, Tuấn Kiệt gánh trên vai khoản nợ cũng không thể hỗ trợ cô được nhiều. Nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Lâm Tuyết, Tuấn Kiệt có chút bất lực, nắm tay siết chặt lấy cô.
“Được, nghe em hết, về nhà anh sẽ nấu món ngon tẩm bổ cho em!”
Ba người cứ thế mà rời khỏi bệnh viện. Lần này Lâm Tuyết đổ bệnh, Diệu Hoa cũng không thể vòi thêm tiền nên chỉ còn cách hậm hực trở về.
Tuấn Kiệt giúp cô xin nghỉ phép hai ngày ở cửa hàng tiện lợi. Lâm Tuyết ngồi trên giường, Tuấn Kiệt bọc cô vào trong chăn, ủ kín người Lâm Tuyết giống như con gấu nhỏ. Lâm Tuyết cả người bị hun đến hai má ửng hồng, chỉ giương cặp mắt đáng thương nhìn anh.
“Không được lộn xộn, ngồi đó nghỉ ngơi cho anh!”
Sau khi cảnh cáo cô, Tuấn Kiệt bắt đầu vào bếp. Dáng vẻ lúc chăm chú nấu nướng của anh rất dễ khiến cho người ta rung động. Lâm Tuyết nhìn anh đến si mê, ôm lấy cốc nước ấm mà ngồi yên dõi theo từng cử chỉ của người đàn ông trước mặt.
Theo tiếng dao thớt loẹt xoẹt, mùi thơm cũng nhanh chóng bay khắp phòng. Đây là món canh xương mà Lâm Tuyết thích ăn nhất, cũng là món ăn mà trước khi mất ba thường hay làm cho cô. Lâm Tuyết chun mũi hít hà hương vị, cảm giác giống như được quay về khi cô còn nhỏ.
Lúc này, bên ngoài nổi lên một trận gió lớn, một chiếc xe màu đen đỗ ngay ở ngoài cổng tiểu khu của Lâm Tuyết. Sau lớp kính, đôi mắt âm trầm dõi về căn nhà đơn sơ có giàn hoa giấy trước ngõ. Bên trong truyền đến tiếng cười nhẹ của Lâm Tuyết, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông gió. Đợi đến khi đèn đường tắt hẳn, chiếc xe kia mới chầm chậm lăn bánh, mau chóng mất hút vào trong màn đêm thăm thẳm.
–
Diệu Hoa hôm nay lại thua đậm. Trên người bà ta đầy mùi rượu, lảo đảo lần theo đường cũ trở về nhà. Đáng lẽ hôm qua bà ta đã có thể gỡ lại rồi, thế nhưng Lâm Tuyết không biết điều, không đưa tiền cho bà. Đúng vậy, mọi tội lỗi đều từ Lâm Tuyết mà ra. Diệu Hoa chửi đổng một tiếng, đá rầm rầm vào cửa.
“Mở cửa! Mau mở cửa!”
Thanh Trúc từ trong phòng thấy mẹ mình say xỉn thì ghét bỏ nhíu mày, xua xua tay để tan đi mùi rượu.
“Mẹ lại uống rượu! Mùi gớm chết đi được!”
“Con ranh này, còn dám chê mẹ mày à!” Diệu Hoa liếc mắt nhìn đứa con gái mặc toàn đồ hiệu, móng tay đỏ chót đang chỉnh trang lại mái tóc của mình, bà hơi nhướn mày. “Mày lại làm gì với cái đầu của mày thế kia?”
“Con vừa làm tóc, đẹp không mẹ?”
Thanh Trúc xoay người trước gương, mái tóc xoăn bóng được uốn kĩ càng, cũng ngốn hết cả tháng lương mà Lâm Tuyết dành dụm được. Thanh Trúc từ nhỏ đã thích ăn diện, mặc dù gia cảnh không giàu có nhưng đồ mặc trên người toàn là đồ hiệu. Thế nhưng cô ta rất lười, hầu như đồ đạc đều là dùng tiền Lâm Tuyết gửi để mua. Thấy Thanh Trúc chuẩn bị ra ngoài, Diệu Hoa vẻ mặt ghét bỏ nói: “Giờ này rồi mày còn đi đâu?”
Thanh Trúc ngắm kĩ bản thân trong gương, cảm thấy mĩ mãn rồi mới ngúng nguẩy cầm túi xách: “Con đi gặp bạn, mẹ, mẹ cho con chút tiền đi.”
“Tiền gì?”
“Mẹ còn chối, không phải hôm qua chị ta vừa mới chuyển tiền cho mẹ sao?” Thanh Trúc định níu cánh tay của mẹ, Diệu Hoa đã không khách khí mà dí vào trán cô ta.
“Nằm mơ hả, con ranh đó có chịu nhả ra đồng nào đâu!”
Không nói đến thì thôi, nói đến Lâm Tuyết lại khiến Diệu Hoa có chút tức giận, thầm nghĩ nuôi dưỡng cô đúng là tốn cơm tốn gạo.
“Còn mày nữa, đừng có cả ngày đàn đúm ở bên ngoài, tiền cũng đâu phải là lá đa!”
Thanh Trúc bĩu môi, nhưng trong lòng cô đang nghĩ không phải mẹ cũng suốt ngày cờ bạc đó sao. Sau mấy trận thua liên tiếp, Diệu Hoa đã nợ không ít tiền, e rằng trong ba bốn ngày tới không trả được sẽ bị người ta đến đập cửa.
Đột nhiên lúc này ngoài cửa vang lên tiếng chuông. Thanh Trúc ở ngoài cửa liền tiến tới, cô ta vừa mở cửa, đập vào mắt là một người đàn ông mặc vest đeo kính đen, phía sau còn có ba bốn người dáng vẻ cao to lực lưỡng, khuôn mặt bất thiện nhìn Thanh Trúc.
“Các người là ai?”
Thanh Trúc có hơi hoảng hốt, linh tính nhạy bén mách bảo khiến cô mau chóng khép cửa lại, nhưng một cánh tay còn nhanh hơn đã ngăn cản ý đồ của cô. Sức lực của người đàn ông khiến cho Thanh Trúc có chút sợ hãi, cô ta vội vàng la lớn.
“Ông muốn làm cái gì?”
“Còn làm gì được nữa, có nợ thì phải trả chứ?”
Người đàn ông kia nói với giọng khả ố, đôi mắt sau cặp kính đen đảo một vòng trên thân hình nuột nà của Thanh Trúc.
“Tiền gì, tôi không biết, các người mau cút đi!” Thanh Trúc hét lớn một tiếng. Nhưng gã đàn ông đã đẩy mạnh cô ta sang một bên, thong thả bước vào nhà. Vừa nhìn thấy người bước vào, Diệu Hoa sợ đến tái mặt, đây là đại ca xã hội đen chuyên đi đòi nợ thuê cho sòng bạc. Mấy hôm nay Diệu Hoa xin hoãn trả nợ mà trốn ở trong nhà không ra ngoài, không ngờ bọn họ lại chủ động tìm tới cửa.
“Ối chà chà, phu nhân trốn kĩ quá, làm tụi này tìm rất vất vả đấy!”
Người đàn ông vừa nói vừa cúi xuống, hắn thản nhiên ngồi lên ghế, vắt chân chữ ngũ rồi châm một điếu thuốc được đàn em đưa cho.
“Khoản nợ đó tôi vẫn chưa xoay sở được, xin các anh thương tình cho tôi hoãn lại thêm vài ngày nữa. Tôi..tôi nhất định sẽ trả đủ.” Diệu Hoa lúc này chỉ còn cách dùng lời lẽ ngon ngọt để cầu xin, tên đại ca không để ý đến lời bà, hắn nhả khói vào mặt Diệu Hoa, cười nhạt.
“Tiếc quá, hôm nay phu nhân không trả thì tụi này cũng không thể về được.”
Diệu Hoa biết bọn họ đã tìm đến tận cửa thì chứng tỏ đã không nhân nhượng. Nhưng hiện tại trong túi bà ta chẳng còn lấy một ngàn. Diệu Hoa bất lực nói:
“Nhưng tôi thật sự không còn tiền!”
Gã đàn ông kia chầm chậm xoa xoa ngón tay cái, nơi đó có một chiếc nhẫn vàng rất lớn, hắn thở dài một tiếng. Ngay sau đó, gã đàn ông lập tức túm lấy cổ áo của Diệu Hoa, gầm gừ mà hét lên.
“Bà tưởng bọn này đang thương lượng với bà đó à, khôn hồn thì nhả tiền ra.”
Diệu Hoa sợ đến tái mặt, Thanh Trúc ở bên cạnh chỉ dám níu lấy cánh tay hắn, không ngừng cầu xin. Thế nhưng bốn kẻ áo đen vẫn không để tâm. Tên đại ca vừa phất tay, mấy người kia lập tức đập vỡ hai cái bình sứ ở trên bàn. Tiếng “choang” vang lên khiến Diệu Hoa và Thanh Trúc đều co rúm lại.
Tên cầm đầu nhìn thấy Thanh Trúc có khuôn mặt khá xinh đẹp thì có chút hứng thú. Hắn nâng mặt của cô lên, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“Nếu như không có tiền trả nợ, vậy dùng người để gán nợ cũng được.”
Hắn vừa dứt lời, Thanh Trúc khuôn mặt tái mét, vội vã lùi về sau. Thế nhưng cánh tay kia đã tóm lấy tay của cô ta, không cho Thanh Trúc trốn thoát.
“Buông ra!”
Thanh Trúc giãy dụa nhưng vô ích, Diệu Hoa thấy mấy tên đàn ông đều mang ánh mắt đê tiện nhìn con gái mình thì vội vã ôm lấy chân tên cầm đầu, hoảng hốt cầu xin.
“Đại ca, tôi sẽ thu xếp tiền trả sớm mà, đừng đụng đến con gái của tôi!”
Mặc cho bà ta van xin thảm thiết, một tên khác đã kéo Diệu Hoa ra phía sau, tên cầm đầu ấn cả người Thanh Trúc xuống dưới sàn nhà, bắt đầu lần mò lên người cô ta.
Thanh Trúc vừa hét vừa giãy dụa, thế nhưng sức lực của cô ta hoàn toàn không đấu lại được người đàn ông cao to lực lưỡng. Một cái bạt tai đau điếng khiến tầm mắt của Thanh Trúc hoa lên, mái tóc xinh đẹp đã bị vò đến rối bù, trông cô ta cực kỳ nhếch nhác.
“Ngoan ngoãn chút đi cô em!”
Vừa dứt lời, cánh tay của người đàn ông đã lần tới chiếc váy ngắn của Thanh Trúc. Trong lúc hoảng sợ, cô ta chợt hét lớn.
“Khoan đã, tôi biết có người có thể trả nợ, chị tôi có tiền, chị ấy sẽ trả tiền!”
Cánh tay kia chợt dừng lại, người đàn ông nâng mặt Thanh Trúc lên. Đối diện với hơi thở đầy nguy hiểm kia, Thanh Trúc run rẩy nói.
“Tôi …tôi không nói dối, nhà chúng tôi còn một chị gái nữa, chị ấy đang sống ở bên ngoài. Chúng tôi cho anh địa chỉ, các anh tới đó lấy tiền đi!”
Hai mắt cô ta đã rơm rớm nước mắt, không dám nhìn thẳng vào người đàn ông. Tên đàn ông buông cánh tay đang giữ Thanh Trúc, hắn vuốt ve lại cổ áo của cô, cúi người hít hà một hơi trên người Thanh Trúc. Cô ta nhẫn nhịn cảm giác ghê tởm và buồn nôn, mỉm cười run rẩy nói.
“Chị ấy có rất nhiều tiền, tôi có thể chỉ đường cho anh. Thật…thật đó!”
Ngón tay của tên cầm đầu lướt qua khuôn mặt của Thanh Trúc, da thịt của cô ta rất trắng mịn, nhìn qua đã biết là được chăm sóc kỹ càng. Gã đàn ông cười nhẹ, vỗ vỗ lên má cô.
“Vậy thì phiền tiểu thư đây dẫn đường vậy!”