“Lâm Tuyết, bọn mình đã bắt được gã rồi, nhất định có thể giúp cậu lấy lại được trong sạch.”
Chiếc xe lao về phía biệt thự, nghe được tin tức từ phía Ngôn Giai Tuệ, Lâm Tuyết cũng hơi khép mắt. Nếu lúc này không có Ngôn Giai Tuệ, cô thật không biết phải làm như thế nào nữa. Thế giới này đột nhiên trở nên quá xa lạ, quá khó hiểu đối với Lâm Tuyết. Cô cũng không biết bản thân có thể chịu đựng đến khi Từ Thanh Phong nhớ ra cô hay không.
Dường như đọc được tâm sự của Lâm Tuyết, Ngôn Giai Tuệ vừa lái xe vừa nắm tay cô.
“Cậu nhất định phải có lòng tin vào anh Từ, anh ấy nhất định sẽ nhớ ra cậu.”
***
Gã đàn ông bặm trợn kia tên là Đinh Tam, gia cảnh của hắn nghèo nàn, ai thuê gì thì làm đó, chỉ cần bỏ ra một số tiền lớn, giết người cướp của Đinh Tam cũng không chê. Sau khi đã có đủ bằng chứng, bọn họ quyết định chơi một vố thật lớn, quyết tâm vạch mặt của Dương Thục Trinh, khiến cô ta không còn mặt mũi nào mà cút khỏi nơi này.
Cuối tháng này chính là ngày vui của Từ phu nhân. Những năm khác bà đều ở nước ngoài, lần này khó khăn lắm có cơ hội đoàn tụ nên mới tổ chức ở trong nước. Bà ta muốn nhân cơ hội này công bố việc hôn lễ của Từ Thanh Phong và Dương Thục Trinh, gắn kết mối quan hệ giữa Từ gia và Dương gia. Tứ đại gia tộc Dương, Từ, Trần, Ngôn thì đã có hai nơi sắp kết thông gia, nhà họ Từ cũng không đợi được nữa.
Mối hôn sự này đã được định từ khi còn nhỏ, chỉ là lúc đó Từ Thanh Phong ngang bướng, luôn tự ý quyết định mọi chuyện, khó khăn lắm hắn mới đồng ý để Dương Thục Trinh ở bên cạnh, Từ phu nhân làm sao lại không muốn nhân lúc hắn mất trí hoàn thành xong tất cả thủ tục, như vậy thì nửa đời sau này cũng không cần phải lo lắng gì nữa.
“Thục Trinh, lần này ba mẹ con về nước, chính là thời điểm nhất để bàn đến chuyện hôn sự của con.”
Sáng sớm, Bách Mị Kiều đã gọi Dương Thục Trinh vào trong phòng, thủ thỉ cùng cô ta cả buổi. Bà ta vuốt ve cánh tay của cô ta, trong mắt đong đầy yêu thương trìu mến.
“Bác gái, như vậy….như vậy có vội vàng quá không ạ.”
“Bà lão này đã gấp đến không chờ được nữa, chỉ có tụi trẻ các con là cứ nhởn nhơ không thôi. Phải nghĩ đến tâm trạng của đám phụ huynh chúng ta chứ.”
Mấy năm này, Bách Mị Kiều cùng chồng ở nước ngoài đã sớm cảm thấy quạnh quẽ. Cho dù tiền tài địa vị không thua kém bất kì ai, nhưng đến tuổi này bà ta cũng giống các bà mẹ bình thường khác, mong có được một đứa cháu cho vui cửa vui nhà. Từ nhỏ Từ Thanh Phong đã không hòa hợp với ba mẹ, bà hy vọng đứa cháu này sẽ thay bà bù đắp phần tình cảm đó, trở thành nơi nương tựa khi Bách Mị Kiều lui về sân sau. Dương Thục Trinh e thẹn nói.
“Vậy….vậy con sẽ nói chuyện với mẹ.”
Bách Mị Kiều hài lòng gật đầu, sau đó kéo từ tủ đầu giường ra một chiếc vòng gia bảo. Chiếc vòng kia có lai lịch không hề tầm thường, lại được Bách Mị Kiều cẩn thận cất giữ, đủ biết là rất quan trọng đối với bà. Bách Mị Kiều cười nói.
“Ta trao cho con cái này.”
“Đây là…”
“Đây là tín vật của Từ gia, bao đời nay chỉ truyền lại cho con dâu.”
Bách Mị Kiều trong mắt đong đầy ý cười, hàm ý chính là đã thừa nhận Dương Thục Trinh là con dâu của bà. Từ phu nhân ấn cái vòng tay vào tay Dương Thục Trinh, vòng cẩm thạch có chút lạnh, chạm vào da thịt khiến Dương Thục Trinh hơi giật mình. Dương Thục Trinh có chút xúc động, hơi không dám tin mà ấp úng.
“Bác…”
“Bác cái gì, không phải hiện tại nên gọi ta một tiếng mẹ rồi sao?”
Dương Thục Trinh vội vàng sửa lời.
“Mẹ.”
“Ngoan.” Bách Mị Kiều cười đến khóe mắt cong lên, vô cùng hài lòng với cô con dâu này. Hai bọn họ tỉ tê tâm sự thêm một chút nữa, sau đó Dương Thục Trinh mới lấy cớ cần chuẩn bị cho buổi gặp mặt hôm tới mà lui ra ngoài.
Ra khỏi phòng, Dương Thục Trinh nhìn cái vòng cổ lỗ sĩ kia, có chút ghét bỏ. Thời đại nào rồi chứ, đeo cái vòng vừa xấu vừa quê. Dương Thục Trinh có chết cũng không muốn đeo nó. Cô ta từ nhỏ đã là tiểu thư cành vàng lá ngọc, hô mưa gọi gió, cho dù thẩm mỹ có xuống cấp cũng không đến nỗi đeo cái vòng xấu như vậy. Nhưng để chiều lòng Bách Mị Kiều, Dương Thục Trinh chỉ có thể ngậm ngùi đeo vào cổ tay, thầm nghĩ tìm một thời điểm rồi tháo ra, cứ nói dối là sợ mình đánh vỡ hoặc gì đó. Bách Mị Kiều ngu ngốc như thế, nghe lí do đó chỉ cảm thấy cô ta quý trọng chiếc vòng này, sẽ càng yêu thương cô ta hơn mà thôi.
Trong thời gian này Lâm Tuyết như cũ đi làm ở nhà hàng, dường như cô đã lấy lại được bình tĩnh, cũng bắt đầu chuyên tâm vào công việc. Từ Thanh Phong và Tuấn Kiệt cũng không còn đến tìm cô nữa, chỉ là trong bóng đêm, Lâm Tuyết sẽ vô thức cảm thấy có ánh mắt xuyên qua lớp cửa kính mà nhìn chăm chú vào mình. Thế nhưng chỉ cần cô xoay đầu lại, sẽ phát hiện phía sau chỉ là một khoảng trống không hơn không kém. Đến hiện tại, Lâm Tuyết đã không còn ôm ấp chút hy vọng nào Từ Thanh Phong sẽ nhớ ra mình hoặc là có thể hàn gắn lại mối quan hệ này. Cô thật sự quá mệt mỏi rồi. Điều cô mong muốn duy nhất là có thể chứng minh sự trong sạch, không phải vì Từ Thanh Phong mà là vì chính cô.
Lâm Tuyết cũng không muốn những nỗ lực của Trần Huy và Ngôn Giai Tuệ là vô ích, cho nên, bọn họ không bỏ cuộc, cô lại càng không thể bỏ cuộc.
Gã Đinh Tam vẫn bị giam ở chỗ Trần Huy, thời gian này gã ăn không ít khổ, đã ngoan ngoãn biết điều hơn rất nhiều. Bọn họ nuôi quân nghìn ngày dùng quân một giờ, chỉ chờ đến bữa tiệc của Từ gia được tổ chức, sẽ lập tức dẫn hắn đến vạch mặt Dương Thục Trinh. Mà cô ta sau sự việc kia không liên hệ được với Đinh Tam, trong lòng cũng bắt đầu dấy lên lo lắng. Cô ta và gã đã giao hẹn từ trước, nhận tiền xong liền biến khỏi thành phố này. Dương Thục Trinh chu cấp cho gã một khoản không nhỏ, gã hứa cho dù xảy ra việc gì cũng không khai ra cô ta. Nhưng một thời gian không liên lạc được khiến Dương Thục Trinh bắt đầu lo lắng, đại sự sắp thành, không thể vì một Lâm Tuyết nhỏ nhoi mà sụp đổ được.
“Mỹ An, tôi cần cô giúp tôi một việc.”
Cô ta bấm số của Triệu Mỹ An, rất nhanh bên kia đã có tin phản hồi. Dương Thục Trinh nói.
“Điều tra cho tôi một người tên là Uyển Uyển. Tất cả mọi thông tin và quan hệ của cô ta với Trần Huy tôi đều muốn có.”
Dương Thục Trinh không dám ra tay trực tiesp, dù gì cô ta cũng đang sống cùng Từ Thanh Phong, phải duy trì bộ dạng ngây thơ hiểu chuyện, không thể để lộ ra bất kì sơ sót nào. Nhưng Triệu Mỹ An thì khác, cô ta sở hữu công ty riêng, nhân lực dưới tay cũng rất dễ dàng huy động.
Cúp điện thoại, vẻ mặt Dương Thục Trinh hiện lên chút lạnh lùng tàn nhẫn. Cô ta biết Ngôn Giai Tuệ sẽ không để yên cho mình, cho nên Dương Thục Trinh cần nhanh hơn một chút, chặn đầu cô ta.
Ngôn Giai Tuệ, muốn đấu với tôi ư, đâu có dễ như thế.
***
“Anh. Anh thật sự muốn đính hôn với Dương Thục Trinh hay sao?” Nghe được tin tức, Ngôn Giai Tuệ liền có chút nổi nóng, không nhịn được bắt xe đến DC chất vấn Từ Thanh Phong. Thư ký bên cạnh nhìn thấy sắc mặt hai người thì liền biết ý lui ra, khép cửa. Từ Thanh Phong như cũ ngồi ở giữa phòng, trên khuôn mặt duy trì biểu cảm lạnh lùng. Hắn đẩy mắt kính, ngẩng đầu nhìn cô.
“Anh không cần thiết phải trả lời câu hỏi của em.”
Ngôn Giai Tuệ cáu tiết.
“Có phải anh bị mất trí nhớ nên trí thông minh cũng bị giảm sút rồi không? Dương Thục Trinh cô ta là con hồ ly, anh thật sự định rước cô ta vào cửa chắc?”
“Giai Tuệ, chú ý lời nói của em.”
Ngôn Giai Tuệ chẳng thèm nể nang tiếp lời.
“Làm sao em phải chú ý, cô ta đê tiện như thế, còn bày trò hãm hại Lâm Tuyết, có chỗ nào xứng để em tôn trọng?”
Từ Thanh Phong: “Em có bằng chứng không?”
Sau khi Từ Thanh Phong tỉnh lại, Ngôn Giai Tuệ và Trần Huy đã nhiều lần nói với hắn, hắn bị Dương Thục Trinh lừa rồi. Nhưng Từ Thanh Phong không tin, hắn chỉ tin vào chính bản thân mình. Lần này, bọn họ lại nói sự việc trong biệt thự là do Dương Thục Trinh bày trò hãm hại Lâm Tuyết, hắn có chút nghi hoặc. Không biết Lâm Tuyết kia có sức hút gì, có thể khiến hai bọn họ đứng về phía cô ta như vậy.
“Đương nhiên là có, nhưng bây giờ chưa phải lúc. Em nhất định sẽ vạch mặt cô ta cho anh xem.”
Từ Thanh Phong thở dài.
“Giai Tuệ, tính cách của em quá nóng nảy, sẽ dễ bị người khác lợi dụng.”
Ngôn Giai Tuệ nghe được hắn mỉa mai mình tin tưởng Lâm Tuyết một cách mù quáng, cũng khó trách, sự việc hôm đó giữa thanh thiên bạch nhật như thế, Từ Thanh Phong lại sớm có ấn tượng xấu với cô, cho nên không tin tưởng Lâm Tuyết cũng là dễ hiểu. Ngôn Giai Tuệ chống tay lên mặt bàn, đanh thép nhìn hắn.
“Thanh Phong, em tin tưởng vào con mắt nhìn người của mình. Anh thật sự là mất trí rồi. Được, anh cứ bảo vệ con hồ ly đó đi, mong rằng sau này anh sẽ không hối hận.”
Nói dứt lời, cô xách túi xách, đạp gót rời khỏi phòng hắn. Lúc ra ngoài còn đóng cửa rất mạnh, đánh “rầm” một cái rõ lớn.
***
Buổi tiệc cuối tháng rất nhanh đã diễn ra. Từ gia là gia tộc có máu mặt, quan khách được mời đến cũng tuyệt không có kẻ tầm thường nào. Từ lão gia Từ Chính Huy cũng đã bay về nước, bọn họ dự định sẽ nhân sự kiện này để công bố hôn ước giữa Dương Thục Trinh và Từ Thanh Phong, sau đó chọn một ngày đẹp trời để đính hôn.
Khách mời lần này không thể thiếu hai gia tộc Trần, Ngôn, cảnh tượng tứ gia tộc góp mặt chung trong một buổi tiệc thế này cũng là hiếm thấy. Không chỉ thu hút dư luận, mà cánh báo chí cũng cử vài tay phóng viên đến, muốn thu được tin sốt dẻo về vị hôn thê trong truyền thuyết của Từ Thanh Phong.
Đinh Tam bị bọn họ nhét giẻ vào mồm, tống vào xe, bên cạnh có hai vệ sĩ đi cùng hắn. Trần Huy, Ngôn Giai Tuệ và Lâm Tuyết tới trước, người này tới sau. Ngôn Giai Tuệ mặc váy dài đỏ thắm, mỹ lệ còn hơn cả minh tinh điện ảnh, khí thế quyết liệt nắm tay Lâm Tuyết đi vào bên trong.
Vốn dĩ Lâm Tuyết không có trong danh sách khách mời, nhưng dưới sự bảo hộ của Trần Huy và Ngôn Giai Tuệ, cô nghiễm nhiên có thể thuận lợi qua cửa. Lúc này vẫn còn sớm, quan khách mới có vài người, Từ phu nhân mặc áo choàng lông ngỗng, cổ đeo một bộ vòng kim cương cùng với ngọc lục bảo đang nắm tay Dương Thục Trinh đi giới thiệu cùng với bạn bè thân thiết. Nhìn thấy ba người đẩy cửa bước vào, vẻ mặt của Từ phu nhân có chút cau lại.
“Sao cô ta lại ở chỗ này?”
Ánh mắt như viên đạn phóng về phía Lâm Tuyết, rõ ràng không hoan nghênh sự có mặt của cô. Ngay cả Dương Thục Trinh và Từ Thanh Phong cũng bất ngờ với sự xuất hiện của Lâm Tuyết. Từ phu nhân nén giận nói.
“Từ gia không phải là chỗ loại người tạp nham nào cũng có thể bước vào. Bảo vệ đâu.”
Thấy bà định đuổi Lâm Tuyết ra ngoài, Trần Huy nói.
“Phu nhân, phu nhân bình tĩnh chút đã. Chúng cháu đưa Lâm Tuyết đến đây là có việc. Phu nhân nghe xong rồi định đoạt cũng không muộn.”
Từ phu nhân nhíu nhíu mày, mà ở phía sau, Đinh Tam đã bị hai vệ sĩ của Trần Huy và Ngôn Giai Tuệ dắt lên. Trong đại sảnh, vài quan khách không khỏi đưa mắt tò mò nhìn về phía bên này. Tiếng xì xầm bàn tán vang lên khắp nơi. Vệ sĩ tháo giẻ trong miệng Đinh Tam, hắn ú ớ mấy tiếng, bị ép quỳ trên sàn. Ngôn Giai Tuệ nhìn thẳng về phía Dương Thục Trinh mà nói.
“Bác, anh Từ, hôm nay chúng cháu đến đây, là muốn giúp cho bạn của cháu giải oan. Cũng muốn cho hai người nhìn rõ, con dâu Từ gia mà anh Từ sắp cưới vào cửa là người như thế nào.”
Dương Thục Trinh đứng ở phía sau, vẻ mặt tái mét. Cánh tay dưới bàn đã âm thầm siết chặt lấy ly rượu vang.
Trong sảnh chính, bao nhiêu cặp mắt và tay săn ảnh đều đổ dồn về phía bên này.