Trong căn phòng vắng lặng, dường như chỉ còn giọng nói của Ngôn Giai Tuệ thuật lại sự kiện ngày hôm trước.

“Bạn của cháu, Lâm Tuyết, bị người ta hãm hại, bỏ thuốc ép lên giường với gã đàn ông này.

Mà hôm đó, Dương Thục Trinh và anh Từ cũng có mặt ở đó.”

Từ phu nhân vẫn kiên quyết bảo vệ Dương Thục Trinh tới cùng.

“Thế thì có liên quan gì đến Thục Trinh nhà tôi.”

Vừa nói vừa liếc về phía Lâm Tuyết. “Thứ phụ nữ dơ bẩn như vậy cũng xứng bước vào cửa

Từ gia hay sao?”

Ngôn Giai Tuệ nói.

“Bác hãy nghe cháu nói trước đã. Sự việc hôm đó Lâm Tuyết hoàn toàn bị oan, cô ấy không làm gì có lỗi, trái lại…” - Ánh mắt sắc bén của Ngôn Giai Tuệ chiếu về phía Dương Thục Trinh - “Lại có người ghen ghét với Lâm Tuyết, muốn hủy hoại danh tiếng của cô ấy, người này quả thật là con rắn độc thâm hiểm đến tận cùng.”

“Ngôn Giai Tuệ, cô đừng ngậm máu phun người.”

Dương Thục Trinh có chút uất ức, điệu bộ hệt như bị Ngôn Giai Tuệ và Trần Huy vu oan, hắt nước bẩn lên người. Nháy mắt lại quay sang níu lấy cánh tay của Từ Thanh Phong. “Anh…em thật sự không hiểu gì cả. Hôm đó anh và em cũng có mặt, anh tin em chứ?” Từ Thanh Phong không đáp, Ngôn Giai Tuệ bức ép cô ta.

“Hừ, cô đừng ở đây làm bộ làm tịch nữa. Có gan làm lại không có gan nhận hay sao?” “Ngôn Giai Tuệ, cô đừng ép người quá đáng, tôi và cô không thù không oán, tại sao cô lại muốn đổ tội danh này lên đầu tôi.”

Dương Thục Trinh vẻ mặt ấm ức, không khác gì diễn viên chuyên nghiệp. Nháy mắt nhìn thấy Lâm Tuyết đứng ở bên cạnh, Dương Thục Trinh liền bày ra bộ dáng đáng thương, muốn tranh thủ tình cảm của Từ phu nhân và Từ Thanh Phong.

“Tôi biết rồi, cô muốn bảo vệ bạn của cô đúng không? Lần trước, lúc anh Phong tỉnh lại, cô ta đến trước mặt tôi tự nhận là bạn gái của anh ấy, tôi đã bỏ qua, nhưng cô ta vẫn không biết điều mà quấn lấy anh ấy. Cho dù hai người có muốn chia rẽ tôi và Thanh Phong, cũng không nên dùng cách bỉ ổi như vậy.”

Dương Thục Trinh nói năng trôi chảy, biến trắng thành đen, phút chốc, người trong phòng đều nghiêng về phía cô ta. Nghe giọng điệu ấm ức của Dương Thục Trinh, rõ ràng cô ta là chính thất nhưng lại bị Lâm Tuyết và Ngôn Giai Tuệ bắt nạt. Cô gái Lâm Tuyết kia có lẽ đã có ý đồ gì đó với Từ Thanh Phong, sau khi thấy hôn thê của hắn trở về thì trong lòng không yên, muốn đổ tội lên đầu Dương Thục Trinh, chia rẽ mối quan hệ của hai người. Những lời xì xầm bên cạnh cũng vang lên, không ngừng công kích Lâm Tuyết.

“Trời ơi, tiểu tam dạo này lộng hành như vậy sao?”

“Từ gia thế lực lớn như vậy, có ai là không muốn bò vào chứ.”

“Thật ghê tởm.”

Ngôn Giai Tuệ không nghĩ tới Dương Thục Trinh miệng lưỡi lại giảo hoạt như vậy, phút chốc liền cướp hết lí lẽ về phía mình. Từ Thanh Phong vẫn im lặng, ánh mắt hờ hững nhìn về phía Lâm Tuyết đứng cách đó không xa. Ngôn Giai Tuệ tức giận đá Đinh Tam đang phủ phục ở trên mặt đất.

“Dương Thục Trinh, cô không cần phải ngậm máu phun người, chờ hắn ta khai hết sự thật liền biết là ai ngay ai thẳng.”

Lúc này, bao nhiêu cặp mắt đều đổ dồn về Đinh Tam đang quỳ ở trên mặt đất, hắn nhìn Từ Thanh Phong, liếc về phía Ngôn Giai Tuệ, nhìn thấy sát khí sắc bén trong mắt cô. Chỉ cần hắn có nửa lời dối trá, chắc chắn sẽ bị cô gái này ném cho chó gặm. Bản lĩnh của Ngôn Giai Tuệ, trong đêm đó hắn đã được thưởng thức rồi.

“Tôi…hôm đó..”

Bên này, Dương Thục Trinh cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, cô ta không ngừng xoắn chặt lấy mép váy, vẻ mặt lại cố giữ sự bình thản. Cô ta đã sớm biết việc Đinh Tam rơi vào tay Trần Huy và Ngôn Giai Tuệ, chỉ là không nghĩ đến bọn họ sẽ mượn cơ hội này đưa gã đến, trước mặt tất cả mọi người chỉ tội cô ta.

“Cậu tốt nhất nên khai thật cho tôi.”

Trần Huy ở phía sau đe dọa. Gã đàn ông nắm tay rồi lại mở ra, nhìn về phía Dương Thục Trinh. Vẻ mặt cô ta tái mét, mà Ngôn Giai Tuệ cũng bắt được biểu cảm rất nhỏ này. Để xem, đến lúc này, nhân chứng vật chứng rõ ràng, Dương Thục Trinh còn có thể già mồm cãi láo nữa hay không.

“Sự việc ở Ngôn gia hôm đó….”

Trong đại sảnh, mọi người dường như đều nín thở chờ gã cất lời, máy ảnh lách tách vang lên, mau chóng chụp lại khoảnh khắc này. Từ phu nhân và Từ Thanh Phong cũng chăm chú nhìn gã.

“Tôi…”

Bất ngờ, Đinh Tam đang phủ phục trên mặt đất đột nhiên nhào lên, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, túm lấy hai chân Ngôn Giai Tuệ, cầu xin thảm thiết nói.

“Ngôn tiểu thư, tôi thật sự không làm được, xin cô tha cho tôi…”

Sự việc trong phút chốc liền thay đổi 180 độ, chưa ai hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Ngôn Giai Tuệ tránh về phía sau, bị biểu hiện của hắn làm cho bất ngờ.

“Anh nói cái gì?”

Đinh Tam lắp bắp nói.

“Tôi…tôi thật sự sai rồi, tôi không thể làm được. Ngôn tiểu thư, xin cô thương tình mà tha cho tôi.”

Hắn giống như con chó điên bám lấy Ngôn Giai Tuệ không buông, những người khác cũng liếc về phía cô, bộ dạng bán tín bán nghi. Đây là sao đây? Bọn họ mang nhân chứng đến, nhưng giữa chừng nhân chứng lại cắn ngược bọn họ. Trần Huy tiến lên một cước đạp Đinh Tam ngã ra sàn. Hắn liền quỳ sụp xuống, hướng Từ phu nhân nói.

“Phu nhân, là bọn họ mua chuộc tôi, muốn tôi giúp họ vạch mặt một người. Nhưng tôi không đồng ý cho nên bị bọn họ bắt lại. Bọn họ đánh tôi rất thảm, trong nhất thời, tôi chỉ có thể…chỉ có thể giả vờ đồng ý với bọn họ. Phu nhân, xin người cứu tôi với…”

Tình tiết lập tức thay đổi đến chóng mặt, Ngôn Giai Tuệ và Trần Huy ban đầu hùng hổ bao nhiêu, thì bây giờ vẻ mặt đã sa sầm. Không ai ngờ được Đinh Tam giữa đường lại thay đổi lời khai, đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu ba người bọn họ. Phút chốc, bọn họ từ người đến vạch mặt lại thành người bày mưu hãm hại Dương Thục Trinh, đổ tiếng xấu lên người cô ta, khiến cô ta bẽ mặt trước tất cả quan khách. Dương Thục Trinh lúc này mới khẽ nở ra nụ cười đắc chí. Trần Huy định tóm lấy Đinh Tam, Từ phu nhân đã ngăn cản.

“Cậu Huy, cậu để cho hắn ta nói hết.”

Vệ sĩ ở bên cạnh cũng bắt đầu tiến lên, quyết không cho Trần Huy đụng tới gã. Dưới sự bảo hộ của Từ phu nhân, Đinh Tam càng vững dạ, hắn khai một mạch toàn bộ sự việc. “Là…là cô Lâm đây liên hệ với tôi, muốn tôi cùng cô ấy diễn một màn kịch. Nhưng sau đó nửa chừng lợi nuốt lời. Tứ đại gia tộc gì đó tôi làm sao mà dám dây vào chứ. Tôi chỉ là muốn kiếm chút tiền sống qua ngày thôi, ai ngờ bọn họ thấy tôi không chịu hợp tác thì quay sang đánh đập, còn uy hiếp cả gia đình tôi. Tôi…tôi thật sự không làm được, tôi không thể vu oan cho người khác…”

Hắn nói đến đây, sự việc đã rõ mười mươi. Ngôn Giai Tuệ tức đến muốn thổ huyết.

“Anh…”

Thấy Ngôn Giai Tuệ sắp sửa đánh mình, gã vội vàng ôm lấy đầu quỳ xuống, bộ dạng đúng thực giống như bị cô ngược đãi. Lúc này bao nhiêu phẫn nộ và nghi ngờ ban đầu đều hướng về phía Lâm Tuyết và Ngôn Giai Tuệ. Trần Huy tức giận siết chặt nắm tay.

“Tên khốn này, đến bây giờ vẫn không chịu nói thật hả.”

“Xin hãy tha cho tôi…xin hãy tha cho tôi…”

Gã vừa nói vừa lùi về sau, rất sợ bị Trần Huy đánh thêm vài cái nữa. Vết thương trên người Đinh Tam lúc này cũng vừa vặn lộ ra trước toàn thể quan khách, chứng thực cho lời nói của hắn.

“Giai Tuệ, sao cháu có thể hồ đồ như vậy. Còn nữa, đánh người bắt người đều là phạm pháp, cháu không biết hay sao?”

Từ lão gia lúc này mới lên tiếng, vẻ mặt ông nghiêm nghị, phút chốc đã đưa ra phán quyết cho sự việc lần này. Hôm nay là ngày vui của Từ phu nhân, Ngôn Giai Tuệ dẫn người đến đây làm loạn đã là không đúng, đã vậy còn chửi mắng Dương Thục Trinh, màn kịch này khiến cho toàn bộ quan khách đều chê trách, tiếng xì xầm bàn tán phía sau càng dâng cao. Từ lão gia nháy mắt chỉ muốn mau chóng thu dọn cục diện, ông quay về phía bảo vệ, nói.

“Đưa những người không liên quan ra ngoài cho tôi.”

“Chú…”

Ngôn Giai Tuệ kêu một tiếng, bảo vệ đã tiến đến muốn mời Lâm Tuyết ra ngoài. Ngay cả Đinh Tam nằm trên đất cũng sắp sửa bị khiêng đi. Ngôn Giai Tuệ trong lòng gấp gáp, nhìn thấy Lâm Tuyết bị người ta cắn ngược, còn bị bao nhiêu người chỉ trỏ thì không khỏi tức giận, tiến lên túm lấy Dương Thục Trinh.

“Dương Thục Trinh, cô đúng thực là con rắn độc.”

Dương Thục Trinh lúc này nhận được sự ủng hộ của mọi người, trong mắt cô ta lóe lên ác độc, lập tức giả vờ như bị Ngôn Giai Tuệ đẩy mà ngã về phía sau. Phía sau này chính là một bàn tiệc rượu. Ngôn Giai Tuệ thấy cô ta ngã thì cũng kinh ngạc, muốn kéo tay Dương Thục Trinh mà không kịp nữa rồi.

“Choang! Choang!”

Tiếng ly rượu đổ vỡ tạo nên một tràng âm thanh liên hồi, Dương Thục Trinh ngã sấp xuống, cánh tay quẹt phải mảnh ly thủy tinh mà rướm máu.

“Á!”

“Thục Trinh! Thục Trinh! Con có sao không?”

Từ phu nhân hốt hoảng tiến lên đỡ cô ta, ngay cả Từ Thanh Phong cũng không thể đứng nhìn được nữa. Hắn đỡ cô từ đống hỗn loạn trên đất, bao nhiêu ánh mắt tức giận đổ về phía Ngôn Giai Tuệ.

“Giai Tuệ, em quá đáng rồi đấy.”

Ngôn Giai Tuệ thề, cô còn chưa làm gì, thậm chí chưa động vào một lọn tóc của cô ta. Dương Thục Trinh một bên nhăn mặt kêu đau, một bên lại thừa lúc mọi người không chú ý, dùng ánh mắt đắc ý nhìn về phía Ngôn Giai Tuệ. Ngôn Giai Tuệ lập tức nhận ra bản thân mình cũng trúng quỷ kế của cô ta rồi. Dương Thục Trinh được Từ Thanh Phong ôm vào lòng, yếu ớt nói.

“Anh…em không sao đâu.”

Ngôn Giai Tuệ hận không thể lột cái bộ mặt giả tạo của cô ta xuống, lại thấy Lâm Tuyết bị bảo vệ đẩy ra ngoài, Ngôn Giai Tuệ càng điên tiết.

“Dương Thục Trinh, cô đừng làm bộ làm tịch ở đây nữa.”

Chưa dứt lớp, Ngôn Giai Tuệ đột nhiên bị một người kéo giật lại. Giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai Ngôn Giai Tuệ.

“Đủ rồi.”

Toàn trường vô cùng vắng lặng, mà ở cửa ra vào, đã có hai người bước tới. Đó là một quý phu nhân mặc sườn xám màu tím. Mái tóc búi cao, lộ ra cần cổ ưu nhã. Bà choàng theo khăn lông tiến vào, mỗi bước đi đều thu hút toàn bộ ánh nhìn ở trong sảnh. Đây chẳng phải là Đại tiểu tư hàng thật giá thật của Dương gia đó sao? Dương gia có hai người con trai và một con gái là Dương Tâm Lan. Ngay từ nhỏ đã được Dương lão gia cực kỳ cưng chiều, sau này bà thành hôn với nhà họ Nghiêm, nhưng bởi vì quyền lực của Dương gia quá lớn, họ Nghiêm kia chỉ có thể theo Dương Tâm Lan về Dương gia ở rể. Mà Dương Tâm Lan đến nay năm mươi tuổi, chỉ có một mụn con duy nhất là Dương Thục Trinh này thôi.

Hôm nay là ngày vui của Từ gia, Dương Tâm Lan và chồng mình đã bay về nước từ sớm, chỉ là không nghĩ tới vừa bước vào liền gặp cảnh này.

“Ngôn tiểu thư, đến khi nào một tiểu bối như cô lại có thể ở đây chỉ chó mắng mèo, đánh người trước mặt bao nhiêu gia chủ thế hả?”

Giọng nói của Dương phu nhân không rét mà run. Mấy năm này bà một mình lèo lái gia tộc, ai cũng biết Nghiêm lão gia chỉ là bù nhìn, ở phía sau bám váy vợ mà thôi.

“Mẹ!”

Nhìn thấy Dương phu nhân đi tới, Dương Thục Trinh không khỏi vui mừng như điên, gọi một tiếng. Dương phu nhân đảo mắt, nhìn thấy vết thương trên tay cô ta, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lâm Tuyết và Ngôn Giai Tuệ.

“Từ phu nhân, sự việc là thế nào đây? Thục Trinh nhà chúng tôi tuy rằng có hôn ước, nhưng vẫn chưa gả vào cửa. Tôi còn cho rằng nó ở Từ gia sẽ được yên ổn, lại không nghĩ tới Từ phu nhân để cho người đến đây kết bè kéo cánh, sỉ nhục con gái tôi.”

Giọng của Dương phu nhân lúc này chẳng có chút nể nang.

“Nếu không thể cho tôi một lời giải thích, ai cũng đừng hòng được yên.”

Khí thế sắc bén khiến ai nấy có mặt đều rùng mình. So về thực lực, Dương gia vẫn còn kém Từ gia một chút, nhưng nếu thật sự đánh nhau rồi, nhất định kết cục sẽ là lưỡng bại câu thương, ai cũng không được nếm trái ngọt. Dương phu nhân chỉ cần đứng một chỗ, uy áp đã khiến bọn họ hoảng sợ, bà chính là nữ chủ nhân của gia tộc hùng hậu này, cũng là người phụ nữ duy nhất có tư cách đứng ngang hàng với Từ gia. Sự hiện diện của bà là minh chứng rõ nhất, Dương gia không dễ động vào.