Sự xuất hiện của Dương phu nhân đã khiến cho cục diện thay đổi hoàn toàn. Lúc này, nếu như Từ gia không đưa được lời giải thích, mọi chuyện e rằng sẽ không thể lắng xuống dễ dàng như vậy. Dương Tâm Lan hướng mắt về phía Lâm Tuyết, giọng nói tuy ôn tồn nhưng ai nấy đều nghe ra sự rét lạnh trong đó.

“Cô Lâm, sự việc này cũng là từ phía cô mà ra, không phải cô nên giải thích một chút sao?”

Lâm Tuyết bị chỉ điểm, khiến cho bao nhiêu cặp mắt đều dồn về phía này. Đúng vậy, căn nguyên vẫn từ Lâm Tuyết mà ra. Ngôn Giai Tuệ và Trần Huy cho dù nóng nảy, nhưng cũng là vì bị cô ta xúi giục. Mọi tội lỗi đều là từ phía Lâm Tuyết mà đến, cô ta lại chỉ ở phía sau, im lặng để Ngôn Giai Tuệ chịu hết thảy chỉ trích. Quả thực là một cô gái thâm hiểm, cũng không biết Ngôn Giai Tuệ và Trần Huy ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà bảo vệ cô ta tới vậy.

“Phu nhân, cháu không làm gì sai hết.”

Lâm Tuyết đến lúc này vẫn còn cứng giọng, không hề nhận sai về mình. Phải biết, cô ta chỉ là một con kiến, chỉ cần một người ở đây cũng dư sức đè bẹp cô ta. Dương phu nhân nhìn thấy ánh mắt quật cường của Lâm tuyết, không khỏi nhíu mày. Nếu là bình thường, bà ta sẽ rất tán thưởng những cô gái có tính cách như vậy, nhưng đã đụng đến con gái bà, đụng đến mặt mũi của Dương gia, sự đối nghịch này vào trong mắt khiến Dương phu nhân vô cùng tức giận.

“Đến giờ còn giảo biện.” - Từ phu nhân cũng tức giận, nếu không phải sợ mất hình tượng, e bà sẽ tiến tới quăng cho Lâm Tuyết hai cái tát. Cô gái này, mặt thật sự là đủ giày. Lúc này, giọng nói ôn tồn của Từ Chính Huy vang lên.

“Được rồi, sự việc ngày hôm nay là Từ gia chúng tôi không tốt, để xảy ra sự cố. Là người đứng đầu Từ gia, tôi gửi lời xin lỗi đến phu nhân.”

“Về phía cô Lâm đây và Ngôn Giai Tuệ, chúng tôi sẽ có cách giải quyết, nhất định không để Thục Trinh ở Từ gia phải chịu ấm ức. Dù sao cũng là ngày vui, để xảy ra hiểu lầm là điều không ai muốn, chúng ta tạm thời gác xuống, đừng để các quan khách ở đây chê cười, có được không?”

Hai ba câu của Từ Chính Huy đã giải quyết được cục diện rối rắm. Gia chủ đã lên tiếng, làm gì còn ai dám nói gì. Từ Chính Huy trên thương trường sát phạt quyết đoán, đã nói một là một hai là hai. Có lời bảo đảm này của ông, Dương gia cũng không thiệt. Dương Tâm Lan lúc này mới hòa hoãn lại.

“Được, Từ lão gia đã nói như vậy, bà lão này sẽ xem như nể mặt đám trẻ, không tiếp tục truy cứu nữa.”

Kết quả này đúng là ngoài sức tưởng tượng của Ngôn Giai Tuệ và Trần Huy. Bọn họ vốn muốn thay Lâm Tuyết rửa oan, cuối cùng thế nào lại thành khiến cô bị vây khốn, phải trở về trong tình cảnh này. Ngôn Giai Tuệ và Trần Huy đều không có tâm trạng để ở lại nữa, Ngôn phu nhân thấy con gái làm loạn thì cũng đanh mặt, vội vàng tiến tới xoa dịu Dương Tâm Lan. Ngôn Giai Tuệ không muốn tiếp tục ở chỗ này, nói hai tiếng rồi cùng với Lâm Tuyết rời khỏi bữa tiệc. Cả một buổi này, đổi lấy tiếng xì xầm và cười chê ở phía sau lưng.

“Dương Thục Trinh đúng là con cáo già, chúng ta thật sự đánh giá thấp cô ta rồi.”

Trên xe, Ngôn Giai Tuệ đánh mạnh một cái vào vô lăng. Ra quân thất bại, lần này không những không giải oan được cho Lâm Tuyết, ngược lại còn khiến bọn họ hiểu lầm cô sâu hơn. Lâm Tuyết đi chuyến này, đã triệt để đắc tội với các nhân vật lớn ở trong thành phố. Chỉ sợ, sau này cũng khó mà sống yên ổn.

“Lâm Tuyết, mình…”

“Không sao đâu, Giai Tuệ, không phải là lỗi của cậu.”

Nhìn thấy Lâm Tuyết bình tĩnh như vậy, thậm chí còn an ủi ngược lại cô, Ngôn Giai Tuệ cảm thấy khó chịu vô cùng. Lâm Tuyết biết việc này hoàn toàn không thể trách bọn họ, dù sao ấn tượng của Từ Thanh Phong đối với cô vốn đã chẳng tốt đẹp gì rồi, thêm một cái cũng không sao.

“Hai người đã vất vả rồi, Giai Tuệ, anh Trần, sự việc phía sau để mình tự giải quyết đi.”

“Nhưng mà…”

“Được rồi, Giai Tuệ, mình cũng không muốn cậu vì mình mà bị người ta chỉ trích. Cậu hiểu cho mình chứ.”

***

Tiệc tan, Dương phu nhân đã trở về nước, Dương Thục Trinh cũng không thể ở rịt Từ gia không về, chỉ có thể lên xe theo bà ta về biệt thự nhà họ Dương. Hơn nữa, Dương Thục Trinh cũng có rất nhiều điều muốn nói với mẹ của mình. Gã Đinh Tam kia đã được thả đi, Dương Thục Trinh cho gã một số tiền lớn, để gã rời khỏi thành phố. Trải qua sự việc này, Lâm Tuyết không còn cơ hội nào ngóc đầu nữa, đừng nói Từ gia, Dương gia, ngay cả Ngôn gia cũng không dung nổi cô ta nữa rồi.

Dương Thục Trinh hung hiểm thoát được một trận, không khỏi cảm thấy đắc chí. Nhớ đến bộ dạng Ngôn Giai Tuệ hôm nay hùng hùng hổ hổ chỉ trích mình, cô ta nghiến răng nghiến lợi, thề nhất định phải trả lại cho Ngôn Giai Tuệ một vố. Bên kia, Triệu Mỹ An hành sự vô cùng nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã gửi tất tần tật thông tin về Uyển Uyển cho cô ta. Dương Thục Trinh nghe được tin tức thì mỉm cười hứng thú, cúp điện thoại, của phòng cũng cùng lúc bị đẩy ra.

“Mẹ.”

Dương Thục Trinh kêu một tiếng, có chút chột dạ không muốn để Dương Tâm Lan biết mình đang làm gì. Dương phu nhân đã tẩy trang, thay y phục thường ngày ở nhà, làn da lộ ra một chút dấu hiệu tuổi tác, nhưng khí thế sắc bén và phong thái vẫn ít người bì được. Bà khoác một chiếc áo lụa mỏng, đứng ở cửa phòng. Dương Thục Trinh vội tiến tới nắm tay mẹ mình.

“Mẹ, hôm nay nếu không có mẹ, con thật sự….”

Trái với sự vui mừng của Dương Thục Trinh, vẻ mặt Dương phu nhân vô cùng lạnh lùng, bà đẩy tay con gái ra, ngồi xuống.

“Thục Trinh, sao con có thể hồ đồ như vậy?”

Dương Thục Trinh tức khắc tái mặt. Cô ta không nghĩ tới, tất cả mọi việc mình làm đều đã bị Dương phu nhân nhìn thấu hết rồi. Ánh mắt nghiêm nghị của Dương Tâm Lan đã vạch trần hết thảy tâm tư sâu kín của cô ta.

Đứa con gái này của bà, từ nhỏ tính tình đã ngang ngược, lại được ông ngoại và ba nó nuông chiều nên coi trời bằng vung. Dương Thục Trinh có cái tính xấu chính là muốn có thứ gì thì phải có bằng được, không từ bất cứ thủ đoạn này. Chỉ trách năm đó Dương phu nhân quá chú tâm vào việc làm ăn, không dành thời gian dạy dỗ cô ta, đến lúc phát hiện ra thì cũng đã muộn rồi. Dương Thục Trinh xấu tính nhưng lại rất biết giả ngu, luôn tìm được sự đồng cảm của mọi người, sự việc hôm nay ai cũng có thể bị lừa, chỉ có Dương Tâm Lan là không. Bà nói.

“Con gây loạn còn chưa đủ hay sao? Nếu như hôm nay không có mẹ, con định giải quyết như thế nào?”

Dương Thục Trinh ấp úng nói.

“Mẹ…mẹ biết rồi.”

Dương phu nhân nghiêm giọng: “Mẹ dạy con như thế nào, sao con có thể làm ra chuyện như thế hả?”

Kế hoạch hãm hại Lâm Tuyết lần này, Dương Thục Trinh bí mật sai người làm, đến lúc vỡ lở, cô ta không biết nhờ cậy ai, chỉ có thể liên lạc với bố của mình, Nghiêm lão gia. Nhưng Nghiêm lão gia là người đàn ông vô dụng, ngoại trừ bám váy vợ thì chả có tích sự gì. Mà Dương phu nhân đôi mắt tinh tườm, đã sớm nhìn ra ông ta và con gái có điều khuất tất. Dưới áp lực của Dương Tâm Lan, chồng bà cuối cùng cũng khai ra chuyện con gái làm bậy, thuê người cưỡng hi.ếp Lâm Tuyết, sau đó đổ tội lên đầu cô. Lúc nghe tin này, Dương Tâm Lan tức giận đập bàn mắng một tiếng. “Hồ đồ!”

Sau đó, lại nghe thấy gã kia bị Trần Huy và Ngôn Giai Tuệ bắt đi, Dương Thục Trinh lúc này mới biết sợ, gọi điện cho ba mình cầu cứu. Dương Tâm Lan không nghĩ tới đứa con của mình bị nuông chiều đã hỏng tới mức này. Bà ta chỉ hận không thể lập tức bay về nước mà dạy dỗ cô. Thế nhưng, Nghiêm lão gia không ngừng van xin cho con gái, dạy dỗ thế nào cũng được, đây đều là chuyện nội bộ của gia đình. Nhưng không thể để Dương Thục Trinh mất mặt, càng không thể để cô giữa bao nhiêu người mang tiếng xấu.

Dương Tâm Lan lúc đó đau đầu không thôi, trong đầu giằng co mâu thuẫn, Nghiêm lão gia lại nói.

“Em à, Thục Trinh nó không phải là con gái của em hay sao. Nó còn nhỏ dại, suy nghĩ không chín chắn. Nhưng nếu nó bị người ta vạch tôi, sau này bảo nó làm sao tiếp tục sống ở thành phố A được nữa.”

“Nó sẽ bị muôn người chỉ trỏ, làm sao có thể sống yên ổn đây.”

Dương Tâm Lan hừ một tiếng, bàn tay xoa trán vô cùng muộn phiền.

“Vợ à, em có thể đánh nó, mắng nó, nhưng không thể không cứu nó. Còn nữa, hôn sự của nó và Từ gia đã sắp thành, chẳng lẽ em muốn người ta đuổi nó ra khỏi cửa hay sao?”

Dương Tâm Lan biết Dương Thục Trinh có tình ý với Từ Thanh Phong, cơ hồ đã si mê hắn đến không thể dứt ra được. Đứa con rể này, thực ra Dương phu nhân cũng rất hài lòng, chỉ là hắn từ trước đến giờ luôn lạnh lùng, chưa bao giờ có ý với con gái bà. Nay hắn đột nhiên đổi tính, đồng ý hôn sự, Dương Tâm Lan nhìn thấy con gái vui vẻ thì cũng không nỡ khiến cô thất vọng. Cho dù là cứng rắn như Dương Tâm Lan, nhưng đấy cũng chỉ là ngoài mặt, trong lòng bà, chỉ cần con gái hạnh phúc là có thể đánh đổi hết thảy. Trên thế giới này, có người phụ nữ nào lại không muốn thành toàn cho con gái mình.

Dương phu nhân hết cách, cuối cùng chỉ có thể âm thầm về nước trước thời hạn, tìm người truy ra địa chỉ của Đinh Tam, trước lúc hắn đến Từ gia, âm thầm liên hệ cảnh cáo hắn, tuyệt không được khai ra Dương Thục Trinh. So với hai đứa nhóc Trần Huy và Ngôn Giai Tuệ, thủ đoạn của Dương phu nhân giống như lôi đình, thậm chí còn truy gia được thân nhân gia đình hắn, chỉ cần Đinh Tam không nghe theo, một người cũng không được sống yên ổn.

Để bảo vệ mặt mũi cho Dương Thục Trinh, Dương phu nhân cơ hồ đã đi ngược lại với đạo nghĩa và tín ngưỡng mấy chục năm trời của mình.

“Mẹ….con biết lỗi rồi.”

Dương Thục Trinh biết rõ điểm yếu của mẹ cô, chỉ cần tỏ ra mềm yếu đáng thương là sẽ được bà tha thứ. Ánh mát ngân ngấn nước nhìn về phía Dương phu nhân. Dương phu nhân luôn canh cánh chuyện hồi nhỏ không chăm sóc tốt cho cô ta mà để bụng, chỉ cần là yêu cầu không quá đáng, Dương Tâm Lan đều tìm mọi cách để đáp ứng. Dương Tâm Lan thở dài một tiếng.

“Thục Trinh, chuyện này tuyệt đối không được có lần thứ hai. Thời gian này, con tốt nhất là ở trong nhà sám hối cho mẹ, chưa có sự đồng ý của mẹ, tuyệt đối không được ra ngoài.”

Dương Thục Trinh bị cấm túc, ngúng nguẩy muốn phản đối, nhưng Dương Tâm Lan đã quyết thì không gì lay chuyển được.

“Mẹeee.”

“Chừng nào con biết lỗi của mình thì tới gặp mẹ.”

Dứt lời, bà đẩy cửa mà bước ra ngoài. Trong phòng còn nghe thấy tiếng Dương Thục Trinh tức giận, ném đồ xuống đất đánh choang một tiếng.

“Phu nhân.”

Quản gia tiến lên đỡ bà ngồi xuống ghế. Hôm nay Nghiêm lão gia lại ra ngoài, trong nhà chỉ còn một mình Dương phu nhân. Vì đứa con gái này, bà thật sự đã hao tâm tổn sức quá nhiều. Nhưng Dương Tâm Lan thật sự hết cách, nếu như hôm nay không làm như thế, Dương Thục Trinh làm gì còn mặt mũi sống ở cái đất này nữa, chưa kể hôn sự cũng tan tành. Bà bóp trán, nhận lấy ly nước mà quản gia đưa sang.

“Về cô gái kia, chú giúp tôi tìm hiểu một chút.”

Lão quản gia họ Vu, tên thường gọi là lão Vu. Lão đã đi theo Dương phu nhân mấy chục năm, từ khi bà bắt đầu tiếp quản cơ nghiệp, cũng là người hiểu rõ tính tình của Dương Tâm Lan nhất. Lão Vu làm việc rất nhanh nhẹn, cũng tuyệt đối kín miệng.

“Vâng, phu nhân.”

Dương phu nhân nhớ tới cô gái tên Lâm Tuyết này, dường như lúc mới nhìn thấy cô, Dương Tâm Lan cảm thấy có chút gì đó quen thuộc, nhưng bởi vì sự việc của Dương Thục Trinh, bà chỉ đành gạt nghi hoặc này xuống. Biết được cô ta có dây dưa với Từ Thanh Phong, Dương phu nhân âm thầm cho quản gia điều tra, tuyệt đối phải nắm rõ được quan hệ của cô và con trai Từ gia.

Mối hôn sự này, bà nhất định phải giúp Dương Tâm Lan đạt thành, càng không cho phép có bất kì vật cản nào xuất hiện.

Đêm về khuya, ánh mắt của Dương phu nhân chợt liếc thấy tấm ảnh ở trong ngăn kéo. Đây là địa phương bí mật của bà, ngay cả Nghiêm lão gia cũng không thể tiến vào. Bà vuốt ve tấm ảnh trên đó, vẻ mặt lạnh lùng sát phạt hàng ngày đều bay biến, chỉ còn lại sự cô độc thê lương.

“Em làm như vậy, anh không trách em chứ?”

Bà vừa nói, vừa tự hỏi bức ảnh kia.