Dương phu nhân có một bí mật. Người chồng hiện tại của bà, Nghiêm lão gia vốn chỉ là một mối hôn sự được sắp đặt, hai người không hề có chút tình cảm nào. Năm đó, Dương Tâm Lan hai mươi tuổi thì vừa ý một anh chàng họa sĩ. Bọn họ gặp nhau trong một lần anh ta đến vẽ thuê cho công ty của Dương gia, một lần gặp này, chính là nhất kiến chung tình. Tuy rằng thân phận cách biệt, nhưng tình yêu thì làm gì có lí do cơ chứ. Dương Tâm Lan lại là người phụ nữ mạnh mẽ, sau khi xác định tâm ý của mình thì nhất quyết không phải họa sĩ thì không cưới. Lúc đó, Dương lão gia cơ hồ nổi giận, nhốt bà ở trong nhà mấy ngày liền, muốn bà cắt đứt với tình cũ.

Sinh ra trong hào môn, không nhất định lúc nào cũng hạnh phúc. Dương Tâm Lan đấu tranh với gia đình cả nửa đời người, cuối cùng rời khỏi Dương gia, dắt tay tình nhân bỏ trốn.

Dương lão gia lúc đó vô cùng phẫn nộ, đã nói chỉ cần bà rời khỏi Dương gia thì chính là quay lưng với nhà bọn họ, sau này cũng đừng mong bước chân về nhà nữa. Dương Tâm Lan lúc đó quỳ sụp ở ngoài biệt thự, lạy ba cái, nuốt nước mắt rời đi.

Sau đó, Dương Tâm Lan và chồng của mình bắt đầu xây dựng cơ nghiệp, cuộc sống thiếu thốn đủ đường, nhưng vẫn tràn ngập tiếng cười hạnh phúc. Bọn họ sinh ra được một đứa con, kinh tế gia đình cũng bắt đầu khởi sắc. Thế nhưng cũng chính lúc này, tai họa lại ập đến. Bọn họ gặp tai nạn, Dương phu nhân tỉnh lại thì đã được Dương gia đón về, bọn họ nói, chồng và con bà đều không qua khỏi, đều bỏ mạng trong vụ tai nạn đó. Lúc nghe tin, Dương phu nhân gần như lịm đi, cứ không ngừng gào khóc gọi tên chồng và con của mình. Chỉ đến khi nhìn thấy bia mộ của bọn họ thì mới từ bỏ.

Bà trở lại Dương gia, tâm tính cũng thay đổi, cả ngày chỉ vùi đầu vào công việc, không còn tha thiết với bất cứ thứ gì. Đến năm ba mươi tuổi, vì nguyện vọng của gia tộc, bà tái hôn với Nghiêm lão gia, trong một lần không may mà phát sinh quan hệ với ông, cuối cùng mới có Dương Thục Trinh ngày hôm nay. Dương Tâm Lan đối xử với chồng rất lạnh nhạt, bởi vì trong tim bà vẫn chưa bao giờ quên đi người chồng cũ, bà âm thầm lưu lại hết kỉ vật của ông, luôn giữ ở trong phòng, khóa lại, là ai cũng không được chạm vào.

Hiện tại, ngoài bức di ảnh của chồng cũ, chỉ có Dương Thục Trinh là mối quan tâm duy nhất của bà.

“Anh à, em muốn nuôi dạy Thục Trinh thật tốt, nhưng có lẽ em đã sai lầm mất rồi. Em thật không xứng làm mẹ mà.”

“Nhưng mà em cũng không biết làm gì khác nữa cả. Em không thể để Thục Trinh đi vào bước đường như chúng ta ngày trước. Tình yêu trong hào môn vốn là phù du, em chỉ mong con bé sẽ không sai lầm như em, để rồi cả đời phải ôm theo ân hận.”

Bà vuốt ve di ảnh chồng cũ, nghẹn ngào thủ thỉ.

Bà không muốn Dương Thục Trinh đi vào bước đường của mình, hôn sự bị ngăn cản, cuối cùng cả đời phải sống trong sự không cam lòng. Thực ra, Dương Tâm Lan và Dương lão gia vẫn luôn có khúc mắc, nếu như năm đó không phải Dương lão gia thấy chết không cứu, bọn họ cũng sẽ không quá vất vả, càng không phải đến nơi đó, như vậy, chồng và con bà có lẽ vẫn còn đang sống bên cạnh bà.

Bởi vậy, Dương phu nhân quyết tâm phải thành toàn cho Dương Thục Trinh, giúp cô hoàn thành tâm nguyện năm xưa còn dang dở của mình.

***

Tám giờ, quán của Lâm Tuyết mở cửa bán hàng. Dạo này tình hình làm ăn không quá tốt, cô đã phải cho nghỉ hai nhân viên. Hiện giờ chỉ còn hai người và đầu bếp chính là Lâm Tuyết. Cô vốn định thu xếp xong sớm rồi đóng cửa, bởi hôm nay là ngày giỗ của ba cô. Năm nào cũng vậy, Lâm Tuyết sẽ mang hoa quả, bánh trái đến thắp hương, dành cả buổi trò chuyện bên cạnh mộ phần của ông.

Thế nhưng Lâm Tuyết không nghĩ đến cửa hàng hôm nay sẽ đón một vị khách không mời. Lúc cô đang tất bật chuẩn bị, chuông gió trên cửa liền reo vang, ngay sau đó, Dương phu nhân tiến vào. Bà đội một chiếc mũ rộng vành rất lớn, khoác áo măng tô, khuyên tai pha lê đung đưa theo từng bước chân của bà, toát ra vẻ quý phái sang trọng khó mà bì kịp. Một vài vị khách ngước mắt lên, muốn nhìn xem quý phu nhân khí chất ngời ngời này là ai.

Mà Lâm Tuyết vừa nhìn thấy Dương phu nhân thì cử động đều dừng lại. Bà ta đến đây, chỉ có thể có một mục đích duy nhất, chính là hỏi chuyện vụ tiệc rượu kia.

Lâm Tuyết xoa tay vào tạp dề, Dương phu nhân cất tiếng.

“Cô Lâm, tôi có thể mời cô một ly cà phê được không?”

Trong quán cafe, Lâm Tuyết xoay xoay tách của mình. Cửa hàng này trang trí theo phong cách nhật, có phòng riêng dành cho các khách hàng Vip muốn ngồi riêng tư. Bởi vì đây là việc cá nhân, cũng chẳng vui vẻ gì nên Lâm Tuyết cũng không muốn đôi co trong cửa hàng, chỉ có thể gật đầu theo bà tới nơi này.

“Phu nhân tìm cháu có việc gì vậy ạ?”

So với Dương Thục Trinh điêu ngoa trà xanh, ngoài mặt tươi cười nhưng trong bụng giấu cả bồ dao găm, vị phu nhân toát ra khí chất và tri thức cực kỳ chân thật. Đây là loại khí chất được tôi luyện qua nhiều năm, muốn làm giả cũng không thể. Phu nhân ưu nhã nhấc tách trà lên, nhấp một ngụm, hồi lâu mới đáp lời.

“Tôi biết cô và Thục Trinh nhà tôi có mâu thuẫn, cho nên muốn đến đây hỏi thăm một phen.”

Lâm Tuyết nói.

“Phu nhân, nếu hôm nay phu nhân đến để sỉ nhục cháu, vậy cháu xin phép đi trước, cháu không làm sai chuyện gì, cho dù phu nhân có bắt ép hay đe dọa cháu thì cũng vô dụng. Chuyện cháu không làm sai, cháu tuyệt đối sẽ không nhận về mình.”

Câu nói này khiến Dương phu nhân ngẩn ra mất nửa phút, ngay cả tách trà trên tay cũng hơi run. Lâm Tuyết không nhận ra thay đổi rất nhỏ này. Bà nói.

“Khẩu khí lớn lắm.”

Lâm Tuyết nói.

“Đây là điều mà ba cháu dạy cho cháu từ khi còn nhỏ. Ông ấy nói cho dù là bùn nhão cũng có cốt cách của riêng mình.”

“Bùn nhão cũng có cốt cách của riêng mình” đây là lời mà chồng cũ của bà năm xưa từng nói. Dương phu nhân hơi tái mặt, hạ tách trà xuống, nghiêm nghị nhìn Lâm Tuyết.

“Ba của cô Lâm vẫn khỏe chứ?”

Lâm Tuyết không hiểu sao đột nhiên vị phu nhân này lại nhắc đến ba của mình, cô hơi ngạc nhiên nhưng cũng mau chóng đáp lại.

“Ba cháu đã mất rồi.”

Dương phu nhân không đáp. Nhìn Lâm Tuyết trước mặt khiến cho bà có một cảm giác thân thuộc không nói thành lời. Tính toán thời điểm, nếu như con gái bà còn sống, có lẽ cũng chạc tuổi Lâm Tuyết hiện tại. Nhớ đến mục đích tới đây hôm nay, bà liền gạt cảm xúc cá nhân sang một bên. Dương phu nhân nói.

“Hôm nay tôi đến đây tìm cô, không phải để sỉ nhục cô, cũng không phải để nhắc lại chuyện hôm trước. Đúng sai mỗi người đều có một phán đoán, tôi đã nói sẽ không truy cứu, thì sẽ không truy cứu nữa.”

Lâm Tuyết mím môi không đáp.

“Nhưng tôi nhất định phải gặp cô Lâm một phen. Con gái tôi và con trai của Từ gia đã có hôn ước, điều này, chắc hẳn cô Lâm biết rõ.”

“Cháu biết.” Khi đáp lời này, nắm tay của Lâm Tuyết đã âm thầm siết chặt.

“Được, nếu đã biết, vậy tôi cũng không vòng vo làm gì. Hôn nhân trước nay vốn dĩ là hai bên tình nguyện, tôi không biết trước đây cô và con trai Từ gia có quan hệ gì, nhưng nếu cậu ta chọn lựa Thục Trinh nhà tôi, vậy cô Lâm cũng không nên cưỡng cầu nữa.”

Nói đến đây, Lâm Tuyết cũng hiểu mục đích của Dương phu nhân, bà ta muốn thay con gái ra mặt, cảnh cáo Lâm Tuyết, muốn cô mau chóng cắt đứt sạch sẽ với Từ Thanh Phong.

“Dương gia chúng tôi không phải không biết lí lẽ, chỉ cần cô Lâm chịu ngoan ngoãn, Dương gia sẽ không bạc đãi cô. Nhưng nếu như cô không chịu…”

Dương Tâm Lan bỏ dở câu nói, nhưng ý tứ uy hiếp cực kỳ dễ dàng. Thế lực của Dương gia so với Từ gia không thua kém, khiến cho một người biến mất khỏi thành phố còn dễ hơn trở bàn tay. Ngôn Giai Tuệ cho dù thân thiết với cô, cũng không thể thời khác ở bên cạnh bảo vệ Lâm Tuyết. Ý tứ của bà chính là, chỉ cần cô không dây dưa với Từ Thanh Phong, bà ta sẽ để cô sống yên ổn, thậm chí còn giúp cô ta phát triển công việc kinh doanh, cuộc sống sau này chẳng cần lo nghĩ gì nữa. Nhưng nếu Lâm Tuyết không chịu, cố ý dây dưa mập mờ không dứt với Từ Thanh Phong, tất cả thông tin về Lâm Tuyết, cửa tiệm của cô bà ta đều biết rõ. Muốn một người sống không bằng chết ở nơi thành phố này đối với Dương gia và Dương phu nhân đơn giản đến không ngờ, chỉ tựa như phẩy tay là có thể đè bẹp cô như con kiến.

Mặc dù gương mặt của Dương phu nhân cực kỳ bình thản, nhưng từng lời nói ra đều mang theo uy hiếp đáng sợ. Thế nhưng, Lâm Tuyết nhìn như yếu đuối kia, lúc này lại nhìn thẳng vào mắt bà, không một chút run sợ nói.

“Phu nhân, phu nhân nghĩ nhiều rồi. Cháu và Từ Thanh Phong đã cắt đứt từ lâu, không hề có bất cứ quan hệ gì cả.”

Dương Tâm Lan ồ một tiếng.

“Cháu không làm việc thẹn với lương tâm, cũng chưa từng chủ động câu dẫn ai. Thế nhưng, nếu như có bất kì người nào muốn đổ oan cho cháu, cháu cũng sẽ không ngồi yên để cho người ta giẫm đạp.”

“Phu nhân, không phải người có tiền thì có thể xoay chuyển mọi việc theo ý mình được đâu ạ. Cháu rời xa Từ Thanh Phong, không phải bởi vì cháu sợ hãi hay vì bị uy hiếp, mà là quyết định của riêng cháu, cho nên phu nhân cũng không cần đến gặp cháu nữa đâu.”

Nói dứt lời, Lâm Tuyết xoay người đứng dậy, cúi chào bà.

Không nghĩ tới Lâm Tuyết lại dùng thái độ này đối với mình, Dương phu nhân có chút kinh ngạc, cũng có chút tán thưởng với cô. Bà ta cũng đứng dậy, không ngờ đúng lúc này, khóe mắt Lâm Tuyết chợt nhìn thấy cái gì đó, Dương Tâm Lan chưa kịp chuẩn bị đã thấy trước mắt lảo đảo. Ngay sau đó, bà bị một người đẩy ngã ở trên ghế. Chỉ nghe thấy một tiếng “rầm” thật lớn. Nhân viên ở bên ngoài nghe thấy tiếng động cũng vội vã chạy vào. Mà lúc này, Lâm Tuyết vốn đang đứng ở phía đối diện đã thay bà cản lại trụ đèn rơi xuống, đang nằm bất tỉnh ở một bên. Máu tươi từ trên trán trào ra, chẳng mấy chốc đã loang đến bên chân Dương phu nhân.

Bà hoảng hốt, chỉ nhớ đến một khắc cuối cùng, cô gái không quen biết này lại không màng nguy hiểm, đỡ cho bà một nhát chí mạng.