Sự cố lần này không ai lường trước được. Trong phòng bệnh viện, Lâm Tuyết vừa được bác sĩ kiểm tra xong, tiêm một chút thuốc an thần đẩy vào phòng bệnh nghỉ ngơi. Dương Tâm Lan muốn liên hệ người đến chăm sóc cô, nhưng phát hiện ra mình và Lâm Tuyết cũng không thân quen như thế, cũng không biết Lâm Tuyết có người thân nào nên chỉ có thể gọi điện cho Ngôn Giai Tuệ.

Trong lúc chờ Ngôn Giai Tuệ đến, bà ở bên cạnh chăm sóc cho Lâm Tuyết. Nhìn thấy cô an tĩnh nằm trên giường bệnh, gương mặt tái nhợt không có chút sức sống, Dương phu nhân trong lòng cuộn trào cảm xúc khó hiểu. Nếu như trước đó, bà vô cùng ghét bỏ cô gái này, thậm chí lúc thấy cô ta đối nghịch với con gái mình, còn từng nảy sinh suy nghĩ muốn cô biến mất khỏi thành phố A. Nhưng cô ta lại hoàn toàn không quan tâm, thậm chí trong lúc nguy cấp vẫn bỏ qua mâu thuẫn mà cứu bà một mạng. Từng kinh qua thương trường, cá lớn nuốt cá bé, nhìn thấy không ít gia đình vì tiền tài địa vị mà huynh đệ tương tàn, lại nhìn chính bản thân mình với Dương gia tràn đầy bất mãn, cho nên bà cảm thấy rất sửng sốt trước hành động của Lâm Tuyết.

Dương Tâm Lan thở dài. Bà trước giờ vẫn là người minh mẫn, ân đền oán trả rất rõ ràng, Lâm Tuyết cứu bà một mạng, bà cũng không thể phẩy tay bỏ đi xem như không có việc gì, nhưng cũng bởi vì thế mà tâm trạng Dương phu nhân trở nên rất phức tạp.

“Lâm Tuyết!”

Ngôn Giai Tuệ nghe tin lập tức chạy đến, nhìn thấy Lâm Tuyết nằm trên giường bệnh, sắc mặt Ngôn Giai Tuệ cũng trắng bệch, vội vàng chạy đến xem tình hình của cô. Trần Huy đi cùng Ngôn Giai Tuệ nên lúc này cũng có mặt, không hấp tấp như Giai Tuệ, hắn còn có thể cúi chào bà một tiếng.

“Dương phu nhân.”

Dương Tâm Lan gật đầu một cái xem như đáp lễ. Ngôn Giai Tuệ thấy Lâm Tuyết liên tục gặp vận hạn, không khỏi thương tiếc cho cô, nháy mắt đã hơi nổi nóng.

“Dương phu nhân, không ngờ bà lại làm như thế. Uổng công ba mẹ tôi vẫn luôn ca ngợi bà là người phụ nữ thấu tình đạt lý, thật không ngờ…”

Dương phu nhân thấy Ngôn Giai Tuệ hiểu nhầm mình ra tay với Lâm Tuyết, nhất thời sững sờ. Không chỉ Ngôn Giai Tuệ, là ai trong trường hợp này thì cũng nghĩ vậy thôi. Trước đó hai người vừa có mâu thuẫn, hôm sau Lâm Tuyết lại xảy ra chuyện. Kẻ ngốc cũng nghi là Dương Tâm Lan giở trò. Nhưng bà ta vẫn chưa vội giải thích. Trần Huy sợ cô nóng giận làm liều liền tiến lên ngăn cản Ngôn Giai Tuệ.

“Giai Tuệ, em bình tĩnh một chút, chờ Lâm Tuyết tỉnh lại chúng ta hỏi cho rõ ràng.”

Ngôn Giai Tuệ vẫn còn nóng giận, lại thấy bác sĩ đẩy cửa vào, nghiêm nghị hỏi.

“Người nhà của cô Lâm có ở đây không?”

Ba người trong phòng, không có ai là người nhà của Lâm Tuyết cả. Ngôn Giai Tuệ nói.

“Tôi là bạn của cô ấy, có chuyện gì vậy? Lâm Tuyết gặp vấn đề gì sao?”

Vị bác sĩ già đẩy kính, quét một lượt ba người ở trong phòng.

“Trước mắt tình hình của cô Lâm không có gì đáng ngại, cũng đã cầm máu được rồi. Có điều lúc nãy làm một số kiểm tra, chúng tôi phát hiện có vài điểm bất thường, cần trao đổi trực tiếp với người nhà bệnh nhân.”

Bọn họ nghe bác sĩ nói vậy thì đều tái mặt. Đây là vấn đề riêng tư, cho nên bắt buộc phải gặp người thân để trao đổi. Ngôn Giai Tuệ cắn móng tay suy nghĩ, chợt nhớ đến Tuấn Kiệt. Trước kia Lâm Tuyết từng đôi ba lần nhắc đến mình có anh trai, còn có một người mẹ nuôi tên là Diệu Hoa. Bởi vì Lâm Tuyết vẫn đang bất tỉnh, bọn họ không còn cách nào khác, chỉ có thể lấy điện thoại của cô gọi điện cho Diệu Hoa và Tuấn Kiệt. Điện thoại của Tuấn Kiệt không kết nối được, Ngôn Giai Tuệ tức giận lầm bầm chửi một tiếng.

“Anh ta làm cái quái gì vậy chứ? Rốt cuộc quan hệ của Lâm Tuyết với gia đình xấu đến mức nào đây.”

Ấn tượng của Ngôn Giai Tuệ với Tuấn Kiệt vẫn dừng lại ở cái lần cô cắt cổ tay tự s.át, lần đó cũng gọi cho hắn ba bốn lần mà không được. Xem ra Lâm Tuyết với gia đình cũ của mình cũng không quá thân thiết, nếu không, cô cũng chẳng đi đến tình trạng không có ai bên cạnh như lúc này. Ngôn Giai Tuệ lại chuyển sang bấm số của Diệu Hoa.

Lúc này, bà ta đang ở trong sòng bạc, Diệu Hoa thua liền mấy ván, tâm trạng đã không tốt đẹp gì, bây giờ càng bực bội, trực tiếp ngắt điện thoại. Nhưng tiếng kêu kia quá ồn ào, mấy người trong sòng bạc đưa mắt nhìn bà ta, Diệu Hoa không còn cách nào khác, chỉ có thể miễn cưỡng bấm nhận.

“Alo?”

“Cho hỏi…cho hỏi đây có phải số điện thoại của mẹ Lâm Tuyết hay không?”

Kể từ sau khi Lâm Tuyết bỏ đi, bà ta đã lâu không nghe được tin tức về cô. Diệu Hoa đang sẵn cơn bực trong người, định đưa tay tắt máy. Thế nhưng cũng đúng lúc này trong đầu bà ta chợt lóe lên một ý nghĩ. Đúng vậy, Lâm Tuyết đã quen được với một đại gia mở công ty lớn, lần trước người này chỉ vung tay một cái thôi thì đã cho bọn họ một tỷ. Bây giờ bà ta cùng đường, không biết tìm ai, cuộc điện thoại này đúng là cứu tinh của Diệu Hoa. Bà ta vội đổi giọng, niềm nở đáp.

“Đúng vậy, tôi là mẹ của Lâm Tuyết, có chuyện gì vậy?”

Bên kia vang lên tiếng thở phào, sau đó giọng nói lo lắng của một cô gái vang lên.

“Lâm Tuyết gặp chuyện, hiện đang ở bệnh viện B, bác có thể đến đây một chuyến không ạ?”

Ngôn Giai Tuệ và Trần Huy chờ rất lâu, Diệu Hoa và Thanh Trúc mới đủng đỉnh bắt xe tới. Không có sự hậu thuẫn từ Lâm Tuyết, Tuấn Kiệt cũng bỏ đi gây dựng sự nghiệp, hai bọn họ sống vất vả hơn trước rất nhiều. Số tiền khổng lồ được cô chu cấp cũng chẳng mấy mà ăn cạn đáy. Nhìn thấy một người phụ nữ trung niên mặc váy hoa, trang điểm diêm dúa, tóc uốn lô cầu kỳ tiến vào, Ngôn Giai Tuệ nhất thời cảm thấy không biết nên diễn tả như thế nào.

Diệu Hoa nhìn thấy bọn họ thì lại nở nụ cười đon đả, vội vàng tiến lên bắt tay.

“Chào các vị, tôi là mẹ của Lâm Tuyết. Lâm Tuyết làm sao vậy?”

Trần Huy đơn giản thuật lại tình hình của cô cho bà, sau đó nói bác sĩ kiểm tra thấy có chỗ bất thường, cần gặp mặt người nhà để trao đổi. Diệu Hoa nhìn quanh phòng, bà ta cũng không vội chạy đến hỏi thăm tình hình Lâm Tuyết mà đảo mắt tìm kiếm tình nhân giàu nứt đố đổ vách của Lâm Tuyết. Đáng tiếc không tìm thấy, bà ta thu lại tầm nhìn, cười nhạt.

“À, thế à.”

Bà ta chưa kịp hỏi đến Từ Thanh Phong, ánh mắt đã liếc thấy vị phu nhân đứng bên cạnh. Người này ăn mặc một thân quý phái, khí chất cao quý, Diệu Hoa nhìn chiếc nhẫn sáng lấp lánh trên tay bà ta mà phát thèm. Ngay cả Thanh Trúc thích mua đồ hiệu liếc mắt một cái cũng biết trên người vị phu nhân này dát vàng, bồ bên ngoài nhìn có vẻ đơn giản nhưng đều là các thương hiệu lớn trên thế giới. Chiếc lắc tay kia cũng đủ cho bọn họ no ấm cả một đời.

“Vị này là….”

Ngôn Giai Tuệ vốn không vui việc bà ta vừa đến đã ngó đông ngó tây, chẳng buồn hỏi han Lâm Tuyết lấy một lời, người này có thật sự là mẹ của cô hay không? Ngôn Giai Tuệ sẵng giọng đáp.

“Đây là Dương phu nhân.”

Dương Tâm Lan cũng theo lễ mà đáp lại bà ta.

“Chào Lâm phu nhân, sự việc hôm nay xảy ra với Lâm Tuyết, tôi cũng không tránh khỏi có một phần trách nhiệm. Gia đình không cần lo lắng, tôi sẽ thanh toán tất cả các thủ tục và chi phí bồi dưỡng cho cô Lâm đây.”

Nghe được lời này, sắc mặt của Diệu Hoa liền giãn ra, đon đả cười.

“Phu nhân không cần khách khí, nào nào nào, chúng ta ngồi xuống thương lượng một chút.”

“Tôi trông phu nhân đây rất quen, không biết đã gặp mặt bao giờ hay chưa?”

Nhìn thấy bà ta bắt đầu thấy người sang bắt quàng làm họ, vẻ mặt quản gia phía sau Dương phu nhân cũng không vui. Người phụ nữ này từ trên người tỏa ra khí chất vô cùng thấp hèn, trong mắt chỉ cần nghe thấy tiền là sáng lên, đúng là khiến cho người ta chán ghét.

“Thời gian này tôi vẫn luôn sinh sống ở Ý, có lẽ phu nhân nhầm tôi với ai rồi chăng?”

Diệu Hoa đảo mắt, nói.

“Chắc là vậy rồi. Ây tôi nói chứ, Lâm Tuyết nhà tôi là cô bé ngoan. Nó rất biết chăm sóc cho gia đình. Sau khi ông nhà tôi mất, mấy mẹ con chúng tôi nương tựa vào nhau. Thanh Trúc thì còn nhỏ, không làm được việc gì nên hồn, tất cả đều phải dựa vào Lâm Tuyết. Ôi trời ơi, Lâm Tuyết số khổ của nhà tôi.”

Bà ta vừa nói, vừa nặn ra mấy giọt nước mắt, bắt đầu kể nghèo kể khổ. Thế nhưng từ trong lời than vãn của bà ta có thể nhìn ra hai ý chính. Đầu tiên, kinh tế nhà bọn họ không tốt, Lâm Tuyết là trụ cột chính trong gia đình. Bây giờ cô bị bệnh, không thể làm việc, không ai lo phần kinh tế này, bọn họ sẽ rất khốn đốn. Ý tứ thứ hai chính là muốn Dương phu nhân bồi thường tổn thất trong lúc Lâm Tuyết chưa thể phục hồi được.

Cả bốn người trong phòng đều nghe ra ý tứ này, sắc mặt Ngôn Giai Tuệ đen lại. Khỉ khô gì chứ, Thanh Trúc kia lớn đùng đùng còn nói là nhỏ nhít không biết làm ăn gì. Nhìn năm đầu ngón tay sơn vẽ tỉ mỉ, không hề dính một giọt nước của cô ta, đủ biết cô gái này được mẹ nuông chiều từ nhỏ. Lại nhìn sang Lâm Tuyết làm việc đến ngất xỉu trong cửa hàng, Ngôn Giai Tuệ tức đến nghiến răng. Diệu Hoa này thật sự là một người mẹ mìn.

“Lâm phu nhân bớt đau lòng, tôi đã nói là sẽ chịu trách nhiệm, vậy tuyệt đối sẽ không để cô Lâm đây và gia đình phải chịu thiệt.”

Vừa nói, bà vừa ra hiệu cho quản gia, người kia lập tức tiến lên, nhét vào trong tay Diệu Hoa một tấm chi phiếu. Diệu Hoa ngay lập tức thu lại hết nước mắt cá sấu, kinh ngạc ngẩng đầu lên, Dương phu nhân điềm đạm nói.

“Đây là chút tấm lòng của tôi, mong phu nhân nhận lấy.”

Con số trên tấm chi phiếu khiến mắt Diệu Hoa sáng lên, bà ta lập tức cất chi phiếu vào trong túi xách, không hề có một động tác thừa, sau đó mỉm cười rạng rỡ.

“Phu nhân, vậy tôi thay Lâm Tuyết nhà tôi cảm ơn phu nhân.”

Mặt thật sự là đủ dày.

Ngay đến người kinh qua thương trường như Dương phu nhân, nhìn đủ loại người cũng cảm thấy khó chịu. Nhưng bởi vì được tôi luyện rất lâu, bà vẫn không mảy may biểu lộ ra chút chán ghét nào. Cũng lúc này, bác sĩ cuối cùng đã tiến đến, mời mẹ con Diệu Hoa và Thanh Trúc đến trao đổi tình hình của Lâm Tuyết.

“Xin phép phu nhân, chúng tôi đi trước.”

“Chào phu nhân.”

Chờ đến khi bọn họ đi rồi, Ngôn Giai Tuệ không an tâm để bọn họ đi, nhìn thái độ của bọn họ, e rằng chỉ nghĩ đến làm sao lấy được tiền từ trên người Lâm Tuyết, nào có chút quan tâm gì đến sức khỏe của cô. Ngôn Giai Tuệ không nhịn được, dứt khoát đòi đi theo hai người vào phòng tư vấn.

Bên trong phòng, bác sĩ nâng cặp kính, hỏi.

“Xin hỏi, các vị là người nhà của cô Lâm sao?”

Diệu Hoa và Thanh Trúc liên tục gật đầu. Có Ngôn Giai Tuệ ở đây, bọn họ không thể cầm chi phiếu rồi chạy trước, chỉ có thể miễn cưỡng ngồi nghe bác sĩ thuật lại tình trạng của cô. Trong lòng Diệu Hoa gấp gáp, chỉ muốn mau chóng kết thúc buổi tư vấn mà trở về sòng bạc, gỡ gạc lại trận thua trước đó. Chỉ có Ngôn Giai Tuệ vẻ mặt đầy lo lắng hỏi.

“Bác sĩ, tình trạng của cô ấy thế nào, có nghiêm trọng không?”

Vị bác sĩ kia có vẻ cân nhắc rất lâu, sau đó nói.

“Người nhà nên chuẩn bị trước tâm lý.”

Nghe đến đây, nắm tay của Ngôn Giai Tuệ khẽ siết chặt, cô mơ hồ có dự cảm điều bác sĩ sắp nói sẽ khiến cô khá mà chịu được. Bác sĩ cho bọn họ xem bệnh án của Lâm Tuyết, giọng nói chầm chậm giống như phán quyết bổ lên đầu cô.

“Theo yêu cầu của vị Dương phu nhân, chúng tôi đã tiến hành làm kiểm tra toàn diện cho cô Lâm. Sau khi làm kiểm tra, chúng tôi phát hiện có một số tế bào phát triển bất thường, tuy rằng chưa rõ, nhưng khả năng rất cao đây là một khối u ác tính.”

Ông ngừng lại, sau đó bồi thêm một câu.

“Cô Lâm đây rất có thể đã mắc ung thư, hơn nữa, đã bước vào giai đoạn cuối rồi.”