Tin tức này chẳng khác nào tiếng sét đánh giữa bầu trời quang, Ngôn Giai Tuệ loạng choạng, suýt nữa thì không đứng vững. Ngay cả Diệu Hoa và Thanh Trúc vô tâm vô phế cũng bị tin tức này khiến cho sững sờ. Có điều, bọn họ chỉ đơn thuần là ngạc nhiên, còn Ngôn Giai Tuệ là thực sự đau lòng. Sao có thể? Lâm Tuyết mới có bao nhiêu tuổi, cô vẫn còn trẻ như thế, còn cả một tương lai vẫn đang vẫy chờ ở phía trước.
Ngôn Giai Tuệ nắm lấy tay bác sĩ, mất bình tĩnh mà hỏi.
“Bác sĩ, có phải đã có nhầm lẫn gì không? Bạn của tôi vẫn còn trẻ như thế, sao có thể….sao có thể…”
Diệu Hoa và Thanh Trúc đưa mắt nhìn nhau. Vị bác sĩ ôn tồn trấn an Ngôn Giai Tuệ:
“Trước mắt đây là phán đoán của tôi, còn phải làm một số xét nghiệm chuyên sâu nữa" - Ông đẩy cặp kính, tiếp lời - "Nhưng theo tình hình phát triển của khối u này, e rằng tình hình không mấy khả quan.”
Ầm một tiếng, Ngôn Giai Tuệ vẻ mặt tái nhợt, cảm thấy trái tim mình cũng quặn lên một cái. Vị bác sĩ kia trao đổi thêm với bọn họ, nói với bọn họ để Lâm Tuyết ở bệnh viện theo dõi, ngoài ra cần có chữ ký của người thân.
Khó khăn lắm Ngôn Giai Tuệ mới có thể rời khỏi phòng bác sĩ, vừa đi ra ngoài, cô đã không nhịn được mà ngồi thụp xuống. Ngôn Giai Tuệ nhớ đến vẻ mặt tái nhợt của Lâm Tuyết nằm ở trên giường, không nhịn được mà ôm mặt khóc nức nở.
“Giai Tuệ!”
Trần Huy ra ngoài mua thức ăn cho hai bọn họ, vừa trở về liền thấy Ngôn Giai Tuệ quỵ xuống, khóc đến nỗi bờ vai đều run rẩy. Hắn hoảng sợ vô cùng, vội vàng chạy tới.
“Giai Tuệ, có chuyện gì thế? Em làm sao vậy?”
Ngôn Giai Tuệ nhìn thấy Trần Huy, lập tức ôm lấy hắn, khóc càng lớn. Mấy người đi qua đưa mắt nhìn bọn họ. Ở những nơi như bệnh viện, sinh ly tử biệt chỉ cách nhau một gang tay, ai nấy đều không có gì ngạc nhiên, có thể là nghe được tin tức không tốt, có thể là người thân gặp chuyện không may, cũng có thể chỉ là đôi nam nữ cãi vã thường tình mà thôi. Những ánh mắt kia chỉ lướt qua rồi đi ngay, Trần Huy vỗ vỗ vai Ngôn Giai Tuệ, an ủi cô.
“Sao thế? Giai Tuệ, nói anh nghe xem nào. Có chuyện gì vậy?”
Ngôn Giai Tuệ nức nở không thành tiếng, đứt quãng nói.
“Lâm Tuyết…bác sĩ nói Lâm Tuyết…cậu ấy, không còn bao nhiêu thời gian nữa rồi.”
“Sao cơ?”
Trần Huy cũng bị tin tức này khiến cho sững sờ, hắn lau nước mắt cho Ngôn Giai Tuệ, liên tục hỏi.
“Em đừng khóc nữa, nói cho anh nghe xem nào, lúc nãy bác sĩ nói gì, chuyện này là thế nào? Sao lại không còn bao nhiêu thời gian?”
Ngôn Giai Tuệ thuật lại cho hắn y nguyên lời bác sĩ. Nói rằng trong người Lâm Tuyết có một khối u, đã phát triển rất lớn, chỉ sợ bây giờ phát hiện thì đã muộn rồi.
“Bác sĩ nói tình hình của cậu ấy không mấy khả quan…có thể là đã vào giai đoạn cuối.”
Nói dứt lời, Ngôn Giai Tuệ lại khóc như mưa. Cô nhớ đến mình ở bên cạnh Lâm Tuyết lâu như thế, lại không hề nhận ra sự bất thường của cô. Còn có mấy lần Lâm Tuyết té xỉu, đáng lẽ ra lúc đó Ngôn Giai Tuệ phải kiên quyết bắt cô đi bệnh viện, khám tổng thể một lần. Ngôn Giai Tuệ khóc không thành tiếng.
“Là…là do em. Nếu như em kiên quyết bắt cậu ấy đi khám, có lẽ sẽ phát hiện sớm hơn. Có lẽ sẽ không đến mức này.”
Trần Huy vuốt má cô, dịu dàng ôm lấy Ngôn Giai Tuệ.
“Giai Tuệ, nghe anh, đây không phải là lỗi của em.”
Ngôn Giai Tuệ vẫn khóc hu hu, Trần Huy nói.
“Đây là việc không ai mong muốn, em đừng tự trách mình nữa. Bây giờ Lâm Tuyết rất cần chúng ta ở bên cạnh, em phải mạnh mẽ lên, hiện giờ chỉ có chúng ta là điểm tựa cho Lâm Tuyết thôi.”
Đúng vậy, nhìn thái độ của người mẹ nuôi và đứa em gái kia, bọn họ biết chắc chắn không thể trông mong được gì. Từ Thanh Phong mất trí nhớ cũng không quan tâm Lâm Tuyết sống chết, hiện tại chỉ có hai bọn họ có thể làm chỗ dựa cho cô mà thôi. Ngôn Giai Tuệ gạt nước mắt.
“Cậu ấy đã tỉnh chưa?”
“Vẫn chưa, bác sĩ nói thuốc an thần này sẽ khiến cô ấy ngủ một giấc. Anh đã giúp Lâm Tuyết làm thủ tục nhập viện rồi. Hiện tại anh về lấy một chút đồ, em ở lại chăm sóc cho cô ấy nhé.”
Ngôn Giai Tuệ nghe hắn phân phó, gật gật đầu. Vốn dĩ có thể thuê một hộ lý ở lại chăm sóc Lâm Tuyết, nhưng sau khi nghe tin này, Ngôn Giai Tuệ không thể bỏ cô đi, chỉ có thể bảo Trần Huy mang cả đồ cá nhân của mình đến, tối nay Ngôn Giai Tuệ sẽ ngủ trong bệnh viện, tự mình chăm sóc cô.
“Được, chút nữa anh quay lại. Còn nữa, anh mua đồ ăn cho em rồi. Giai Tuệ, cho dù có buồn hơn nữa cũng phải ăn, hiện tại nếu em cũng gục xuống, Lâm Tuyết tỉnh dậy sẽ không biết trông cậy vào ai nữa cả. Em hiểu chứ?”
Ngôn Giai Tuệ gật gật đầu, nhận lấy hộp thức ăn mà Trần Huy đưa cho. Sau khi thơm lên tóc cô, dặn dò Ngôn Giai Tuệ đủ điều, Trần Huy mới bấm thang máy xuống tầng hầm lấy xe.
Lúc này, Dương phu nhân vẫn còn ở trong phòng bệnh, nhìn thấy Ngôn Giai Tuệ hai mắt đỏ hoe bước vào, bà có chút khó xử. Ngôn Giai Tuệ bây giờ trong lòng tràn ngập bi thương, chẳng có hơi sức tiếp chuyện với Dương phu nhân, bà ta liền chủ động hỏi.
“Tình trạng cô Lâm thế nào rồi?”
Ngôn Giai Tuệ nói.
“Phu nhân về đi, từ hôm nay cháu sẽ chăm sóc cho cô ấy, phu nhân không cần lo lắng gì nữa.”
Thái độ của Ngôn Giai Tuệ cực kỳ không kính trên nhường dưới, nhưng Dương phu nhân chưa bao giờ chấp nhặt trẻ con. Bà ta nghĩ địch ý của Ngôn Giai Tuệ với mình vốn từ sau vụ việc kia, hiện tại ở lại cũng vô dụng, Dương phu nhân cùng với quản gia đứng dậy, nói.
“Được rồi, nếu cô Lâm có việc gì, phiền cháu báo với ta một câu nhé.”
Ngôn Giai Tuệ không đáp, đặt túi đồ ăn lên đầu giường rồi giúp Lâm Tuyết chỉnh lại gối đầu.
“Cháu hy vọng phu nhân quản tốt con gái của mình, tốt nhất là đừng để cô ta xuất hiện trước mặt cháu và Lâm Tuyết.”
Trước khi Dương phu nhân đi ra cửa, bà nghe thấy Ngôn Giai Tuệ nói một câu này, lúc quay lại, vẻ mặt cô đã lạnh băng. Bà ta không đáp, xoay người cùng lão Vu đi thẳng.
Vừa ra ngoài cửa, Dương phu nhân đã chạm mặt với Diệu Hoa và Thanh Trúc mới đi làm thủ tục về. Nhìn thấy bà, Diệu Hoa liền nở nụ cười lấy lòng.
“Phu nhân.”
“Hiện tại cô Lâm đã có người chăm sóc, bên chúng tôi có chút chuyện, xin phép đi trước.”
Diệu Hoa đã nhận được một món tiền kếch xù, lúc này cũng chẳng muốn làm khó dễ Dương phu nhân, liền vui vẻ đáp.
“Vâng, vâng, phu nhân đi thong thả nhé.”
Dương phu nhân dường như nghĩ đến cái gì, liền lục trong túi xách, tìm ra được hai tấm danh thiếp đưa cho Diệu Hoa.
“Đây là danh thiếp của tôi, nếu cô Lâm có vấn đề hoặc gia đình có việc, cứ liên hệ với tôi theo địa chỉ này.”
Diệu Hoa nhận lấy. Tấm danh thiếp kia chỉ viết một vài thông tin đơn giản, nhưng cũng khiến cho người ta trấn động. Dương Tâm Lan, chủ tịch của tập đoàn khoáng sản nổi tiếng nhất cả nước. Diệu Hoa và Thanh Trúc xem qua tin tức vài lần, hẳn cũng có nghe phong thanh tới công ty này. Bà ta tựa như bắt được một miếng vàng từ trên trời rơi xuống, chỉ cần nói quá bệnh tình của Lâm Tuyết lên, vị phu nhân này chi tiền không tiếc tay như vậy, chắc chắn sẽ cho họ một khoản lớn. Diệu Hoa thầm nghĩ Lâm Tuyết quả nhiên là cái mỏ vàng mà, người nào dính tới cô ta cũng quyền cao chức trọng, chỉ cần bám vào được một hai người cũng đủ ăn cả đời này. Diệu Hoa cười đến mắt híp lại, không ngừng gật đầu.
“Được được, chúng tôi biết rồi. Phu nhân đi thong thả.”
Hai bọn họ cúi gập đầu, cho tới tận khi bóng dáng ưu nhã của Dương Tâm Lan biến mất sau hành lang bệnh viện. Có tiền rồi, cũng không có người ở đây, hai người đều không cần diễn nữa. Hiện tại Diệu Hoa chỉ mau chóng muốn mang chi phiếu đi rút tiền, sau đó tiếp tục cuộc vui dang dở ban nãy. Thanh Trúc cũng gấp không nhịn được, vội vàng thọc tay vào túi xách của bà ta.
“Mày làm cái gì thế hả?”
Diệu Hoa đánh tay con gái mình khiến cho Thanh Trúc kêu lên the thé.
“Mẹ, mau nhìn xem bọn họ đưa chúng ta bao nhiêu.”
Diệu Hoa đánh vào tay con gái, lúc nãy chỉ nhìn lướt qua thôi, số không trên đó cũng khiến Diệu Hoa bủn rủn cả chân tay. Thế nhưng con số này so với khối tài sản kếch xù của Dương gia thì quả thật chỉ như muối bỏ biển. Thấy mẹ không để ý đến mình, Thanh Trúc phụng phịu. Lâu lắm rồi cô ta không được mua đồ mới, chỉ có thể mặc lại đồ cũ mà thôi, ngay cả bạn bè cũng chê cười. Đột nhiên giống như nhớ đến cái gì, Thanh Trúc chợt nói.
“Mẹ, mẹ có thấy vị phu nhân kia nhìn quen không?”
Diệu Hoa nhìn theo bóng dáng Dương Tâm Lan rời đi, trong lòng cũng không khỏi nghĩ như vậy. Lúc nãy bà ta nói quen Dương Tâm Lan, cũng không hoàn toàn là muốn thấy người sang bắt quàng làm họ. Người phụ nữ này quả thật có chút quen thuộc, thế nhưng bà ta không dám sỗ sàng. Diệu Hoa nghĩ mãi cũng không ra đã từng gặp Dương Tâm Lan ở nơi nào, chỉ có thể chép miệng.
“Được rồi, đi thôi, quản bà ta quen hay không quen. Có tiền thì chính là tiên là phật. Mày đó, quản cái miệng của mày cho tốt.”
Dứt lời, bà ta ngúng nguẩy rời đi, xem phương hướng, rõ ràng là đi đến ngân hàng để rút tiền. Thanh Trúc phía sau cũng vội vã đuổi theo bà ta, hai người chẳng mấy chốc đã mất dạng ở hành lang bệnh viện.
***
Lâm Tuyết cuối cùng cũng tỉnh, lúc này là nửa đêm. Cô mở mắt liền thấy Ngôn Giai Tuệ đã ngủ gục ở bên cạnh giường ngủ, tư thế không quá thoải mái, khiến cho đôi lông mày của Ngôn Giai Tuệ nhăn tít lại. Lâm Tuyết nhớ đến việc hồi sáng, cô và Dương phu nhân hẹn nhau nói chuyện, sau đó, lúc Lâm Tuyết chuẩn bị đi thì nhìn thấy cái đèn bên phía Dương phu nhân có dấu hiệu rơi xuống. Bởi vì gấp gáp nên Lâm Tuyết không kịp suy nghĩ, chỉ hành động theo bản năng muốn giúp Dương phu nhân tránh được một màn này. Đầu óc Lâm Tuyết vẫn còn hơi mơ hồ, lúc cô ôm đầu tỉnh dậy, cử động cũng đồng thời đánh thức Ngôn Giai Tuệ.
Ngôn Giai Tuệ dụi dụi mắt, vừa thấy Lâm Tuyết tỉnh lại thì nước mắt lại bắt đầu rơi xuống như mưa, không nhịn nổi xúc động mà ôm chầm lấy cô. Lâm Tuyết hơi khó xử.
“Huhu, Lâm Tuyết, sao cậu có thể làm như thế? Sao lại giấu bọn mình không nói năng gì chứ?”
Đây là lần đầu tiên Lâm Tuyết thấy Ngôn Giai Tuệ khóc thương tâm như vậy. Cô là kiểu phụ nữ mạnh mẽ, luôn có thể giải quyết được mọi việc trong tầm tay, thế mà hôm nay lại khóc lóc như một đứa trẻ.
“Giai Tuệ, mình không sao nữa rồi, mình khỏe rồi.”
Ngôn Giai Tuệ ngược lại không ngừng khóc mà vẫn ôm chầm lấy cô.
“Mình không nói chuyện hôm nay, mình là nói bệnh tình của cậu.”
Nghe Ngôn Giai Tuệ nói thế, Lâm Tuyết cũng sững ra. Nói đến bệnh tình, còn có thể là gì được khác ngoài căn bệnh ung thư đeo bám cô. Lâm Tuyết ngạc nhiên trong mấy phút, sau đó mới bắt đầu dè dặt hỏi.
“Cậu…cậu biết rồi sao?”
Ngôn Giai Tuệ gật gật đầu. Hôm nay khi Trần Huy về lấy đồ đạc cá nhân cho hai người, phát hiện ra một lọ thuốc trong tủ của Lâm Tuyết. Hắn hơi nghi ngờ, lại nhớ đến tình trạng của cô nên liền mang đến bệnh viện. Sau đó, bác sĩ nói với họ đây là thuốc điều trị ung thư. Nghe tin này, Trần Huy và Ngôn Giai Tuệ triệt để vỡ òa. Thì ra Lâm Tuyết đã biết mình mắc bệnh từ lâu rồi. Cô không nói cho ai cả, một mình âm thầm chịu đựng cơn đau dày vò. Nếu như không phải hôm nay xảy ra chuyện, e rằng Lâm Tuyết sẽ giấu bọn họ đến lúc chết. Hoặc là tìm lí do gì đó rời đi. Cũng có thể, Lâm Tuyết là muốn ở lại nhìn thấy hôn lễ của Trần Huy và Ngôn Giai Tuệ.
“Sao cậu có thể làm như thế hả? Sao lại…sao lại chịu đựng một mình như thế?”
Ngôn Giai Tuệ nói đứt quãng, cảm giác đau lòng này khiến cô khó thở. Lâm Tuyết vẻ mặt tái nhợt, lúc này cũng vô cùng hối hận. Cô ôm lấy Ngôn Giai Tuệ, không ngừng lặp đi lặp lại.
“Xin lỗi, xin lỗi cậu.”
Từ sau khi biết bệnh tình của mình, Lâm Tuyết vốn đã không định nói cho ai biết. Dù sao, cô chẳng có người thân bạn bè, cứ một mình chịu đựng, đến khi bản thân không chịu được nữa thì lặng lẽ rời khỏi thế gian này. Sau đó, cô quen biết với Thanh Phong, Trần Huy và Ngôn Giai Tuệ, cô lại càng không dám nói ra, sợ khiến cho bọn họ đau lòng. Lần này, Lâm Tuyết đã hoàn toàn cắt đứt với Từ Thanh Phong, cô muốn nhân lúc bản thân còn khỏe mạnh, làm chút ít cho người bạn thân nhất của mình. Chờ hôn lễ xong xuôi thì sẽ đi ra nước ngoài, hoặc kiếm cớ biến mất để bọn họ không biết. Ai ngờ vẫn để cho Ngôn Giai Tuệ và Trần Huy phát hiện.
Ngôn Giai Tuệ khóc đến mệt mỏi, lúc này mới lau nước mắt nói.
“Lâm Tuyết, cậu đừng lo, hiện tại y học rất phát triển, bệnh của cậu không nhất định là hết cách. Mình cũng đã hỏi bác sĩ rồi, nếu hiện tại cậu nhập viện điều trị, sẽ vẫn còn có cơ hội sống rất cao.”
Lâm Tuyết rũ mắt, cô biết Ngôn Giai Tuệ chỉ là đang an ủi mình thôi. Bệnh tình như thế nào, Lâm Tuyết là người hiểu rõ nhất, hoàn toàn không có cái cơ hội sống rất cao như Ngôn Giai Tuệ nói.
“Giai Tuệ, mình không muốn nhập viện.”
“Lâm Tuyết.”
“Cậu trước tiên nghe mình nói đã. Bệnh tình của mình, mình là người hiểu rõ nhất. Mình không muốn những năm cuối đời phải nằm trong bệnh viện, từ lúc biết tin thì mình đã đưa ra quyết định rồi.”
Lâm Tuyết biết rõ, khả năng trị khỏi là không cao. Căn bệnh này không những ngốn hết cả gia tài, mà còn mang đến vô vàn đau đớn. Nghĩ đến cảnh người cô quý trọng nhìn thấy Lâm Tuyết xạ trị, thân hình ngày càng tiều tụy nhưng không thể níu kéo được gì, Lâm Tuyết vô cùng không muốn. Cô càng không muốn để cho bọn họ hy vọng, đặt hết tâm tư lên người Lâm Tuyết, cuối cùng vẫn không đổi được gì.
“Nhưng mà nếu không điều trị…”
Nếu không điều trị tỉ lệ sống sót sẽ là 0%. Lâm Tuyết hiểu rõ, cô nắm tay, mỉm cười.
“Giai Tuệ, từ khi mình sinh ra đã không được chọn cuộc đời theo ý mình. Có những lúc mình cũng than trời trách đất, oán hận tại sao ông trời lại bất công với mình như thế, tại sao không thể cho mình một chút hạnh phúc.”
Nụ cười của Lâm Tuyết trông cực kỳ buồn bã. Đây đều là tâm tư giấu kín trong lòng suốt bao nhiêu năm. Trải qua hết mọi uất ức và dày vò, có người nào là có thể thản nhiên đối mặt. Lâm Tuyết cũng chỉ là con người, cô cũng biết khóc, biết tổn thương, chỉ là Lâm Tuyết luôn cố gắng che đi những điều đó, ngoan cường không chịu chấp nhận số phận của mình. Thế nhưng cho dù ngoan cường hơn nữa, Lâm Tuyết vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh bị trời cao trêu đùa.
“Mình từng cảm thấy mình là đứa trẻ bất hạnh nhất trên thế gian này. Nhưng mà, kể từ sau khi gặp Thanh Phong, gặp cậu, anh Trần, mình đột nhiên phát hiện hóa ra ông trời cũng có chút ưu ái mình.”
Lâm Tuyết thở dài một tiếng, dường như nhớ đến giây phút ngắn ngủi vui vẻ cùng bọn họ mà cảm thấy được an ủi. Nét mặt xanh xao tái nhợt cũng có chút khí sắc.
“Mình cảm thấy như vậy là đủ rồi. Mình không muốn chịu đau đớn hơn nữa. Giai Tuệ, cậu cho là mình ích kỉ cũng được, không nghĩ tới cảm xúc của mọi người cũng được. Nhưng mình thực sự không muốn nhập viện. Giai Tuệ…”
Ngôn Giai Tuệ sao có thể không hiểu hết lời nói của Lâm Tuyết, lúc này cô chỉ có thể bất lực ôm lấy người bạn của mình, trái tim như rỉ máu mà nói ra một câu.
“Được.”
Biết không thể khuyên nhủ được Lâm Tuyết, Ngôn Giai Tuệ chỉ có thể đau lòng thuận theo. Bởi cô biết, điều Lâm Tuyết cần nhất lúc này là sự ủng hộ của bọn họ. Ngôn Giai Tuệ gạt nước mắt, tự hứa với lòng mình sẽ bảo vệ cô thật tốt, giúp cô hoàn thành tất cả ước nguyện của mình.
Lâm Tuyết, bất kể cậu chọn lựa thế nào, bất kể cậu muốn làm gì, chúng mình cũng sẽ luôn ở bên cậu, là chỗ dựa vững chắc cho cậu.