Sau khi làm hết tất cả các xét nghiệm, lấy thuốc, nghe bác sĩ dặn dò, cuối cùng Lâm Tuyết cũng được xuất viện. Bên phía Dương phu nhân cũng nhận được tin, xem ra Lâm Tuyết đã không còn gì đáng ngại nữa. Kể từ khi sự việc Từ gia xảy ra, Ngôn phu nhân đối với Lâm Tuyết cũng không còn hảo cảm như trước nữa. Bà sợ rằng Ngôn Giai Tuệ chơi với cô sẽ bị Lâm Tuyết nhúng chàm, vì vậy dứt khoát muốn Ngôn Giai Tuệ và Lâm Tuyết tách ra. Hai người vì thế mà cãi nhau một trận. Ngôn Giai Tuệ to tiếng với mẹ mình, bị Lâm Tuyết nghe được. Cô không muốn Ngôn Giai Tuệ khó xử, bởi vậy liền chủ động ngỏ ý nói mình muốn ra ngoài.

Vừa hay, nhân viên ở cửa hàng giới thiệu cho Lâm Tuyết một căn nhà khá ổn, giá thuê không đắt lắm, ở một người là vừa xinh. Ngôn Giai Tuệ nhất quyết phản đối, nói Lâm Tuyết hiện tại không nên ở một mình, cần có người bên cạnh, nhưng Lâm Tuyết chỉ mỉm cười nói.

“Không sao, dù sao mình cũng đâu thể ở chỗ cậu mãi được.”

“Sao lại không thể?”

Lâm Tuyết không nhắc đến thái độ của Ngôn phu nhân, lảng sang vấn đề khác.

“Cậu đã sắp làm nữ chủ nhân của Trần gia rồi, mình lấy tư cách gì ở lại nhà cậu đây?”

Lúc cô nói như vậy, Ngôn Giai Tuệ nhất thời không biết đáp trả thế nào. Cuối tháng này chính là lễ đính hôn của Trần Huy và Ngôn Giai Tuệ. Sau đó lễ cưới cũng mau chóng được định ngày, Lâm Tuyết tiếp tục ở lại Ngôn gia đúng là không thỏa đáng, khiến cho ai nấy đều khó xử. Ngôn Giai Tuệ hừ hừ nói.

“Cùng lắm thì mình không đính hôn nữa, Lâm Tuyết, nửa đời sau mình nuôi cậu.”

Lâm Tuyết cười ha hả, không biết anh Trần nghe thấy lời này sẽ có cảm xúc gì. Cô nói.

“Thôi đi, mình không muốn làm kẻ chia rẽ uyên ương đâu, tội này nặng lắm, có khi bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục không chừng.”

Ngôn Giai Tuệ dí trán cô, cười.

“Cậu là đang chê bai mình thì có.”

“Không hề, mình chỉ là không muốn nửa đêm bị anh Trần chạy tới cửa đòi vợ. Mình thật sự không gánh nổi.”

Tạm thời không nói Lâm Tuyết đồng ý với Ngôn Giai Tuệ, chỉ sợ Trần Huy biết tin vợ sắp cưới muốn hủy hôn với hắn liền nhảy dựng, giữa đêm đập cửa nhà cô không biết chừng. Lâm Tuyết đã quyết việc gì thì khó lòng mà lay chuyển được, bởi vậy, trong chiều hôm đó bọn họ đã thuê một chiếc xe, giúp Lâm Tuyết dọn hết đồ đạc về căn nhà mới thuê ở gần trung tâm thành phố. Chỗ này giao thông thuận tiện, gần bệnh viện cũng gần nhà hàng, bọn Trần Huy, Ngôn Giai Tuệ ghé qua chỗ cô cũng không vấn đề gì.

***

Ở cao ốc, Từ Thanh Phong như cũ vùi đầu vào công việc, thế nhưng người tinh ý đều nhận ra dưới mắt hắt đã có mấy vệt thâm quầng. Nhìn ra được là Từ chủ tịch dạo này ăn ngủ khó yên, ngay cả tính tình cũng thay đổi, dễ dàng nổi nóng hơn. Ngoài mặt Từ Thanh Phong vẫn không có biểu hiện gì, nhưng thực ra trong lòng hắn đang vô cùng khó chịu. Kể từ sau cái ngày Lâm Tuyết xuất hiện ở bữa tiệc, Từ Thanh Phong đã không còn nhìn thấy cô nữa. Sau đó Từ Thanh Phong lại biết được Lâm Tuyết đã rời khỏi Ngôn gia.

Rõ ràng Từ Thanh Phong đã hạ quyết tâm sẽ không để ý tới cô, không tiếp tục quan tâm đến Lâm Tuyết, nhưng không hiểu sao hắn cứ cảm thấy trong lòng bứt rứt khó yên. Dạo gần đây, Từ Thanh Phong còn hay gặp ác mộng. Hắn thường xuyên mơ thấy một cô gái đứng trong sương mù, vẫy tay về phía hắn, chỉ có điều, Từ Thanh Phong làm cách nào cũng không thể nhìn rõ mặt cô. Mỗi khi hắn định chạy đến bắt lấy người này, cô liền giống như sương khói mà tan trước mắt hắn.

Tỉnh giấc, Từ Thanh Phong liền cảm thấy đầu đau như búa bổ, trí nhớ không nguyên vẹn của hắn đang thét gào, giống như muốn hắn nhớ ra người này. Dường như đây là một người vô cùng quan trọng, là một người mà Từ Thanh Phong không thể quên đi. Sự bức bối này khiến cho tinh thần của hắn vô cùng uể oải, thậm chí cũng kháng cự tiếp xúc với Dương Thục Trinh. Hắn cảm thấy bản thân sau khi mất trí thì có chút hồ đồ, cư nhiên lại có thể giữa đám đông đồng ý hôn sự với Dương Thục Trinh. Lí trí có thể đánh lừa nhưng trái tim thì không, hắn biết hắn không có tình cảm gì với Dương Thục Trinh cả, thậm chí, Từ Thanh Phong có chút nghi ngờ, việc hắn và Dương Thục Trinh từng yêu nhau, từng quyến luyến trong lời kể của người làm đều là không có thật.

Bất giác, trong lúc tinh thần hỗn loạn, hắn lại càng nhớ về Lâm Tuyết nhiều hơn. Từ Thanh Phong rốt cuộc không chịu nổi, hắn tắt đèn, với lấy áo khoác, phóng xe tiến về phía địa chỉ nhà mới của Lâm Tuyết. Hắn không phải hoàn toàn không để ý đến cô, một chút tin tức của Lâm Tuyết thôi cũng không lọt qua khỏi mắt Từ Thanh Phong. Mà việc cô rời khỏi Ngôn gia, thuê nhà mới cũng đã có người báo cáo lại.

Chiếc xe dừng ở bên vệ đường. Từ Thanh Phong đứng ở bên ngoài, nhìn thấy trong nhà sáng đèn, có một cái bóng lướt qua cửa sổ. Bây giờ là tám giờ tối, Lâm Tuyết đang bận bịu nấu ăn. Sống một mình nhưng cô cũng không muốn bạc đãi bản thân, cho nên Lâm Tuyết bày ra một bàn đầy các món mà cô yêu thích. Mùi thơm này bay qua cửa sổ, Từ Thanh Phong đứng cách đó rất xa cũng ngửi thấy.

Không hiểu sao, hắn cảm thấy mùi hương này có chút quen thuộc.

Hắn tiến lên, muốn đưa tay gõ cửa, song vẫn nhịn xuống. Hiện tại, hai bọn họ vẫn còn quan hệ trên hợp đồng, Lâm Tuyết không có cách nào từ chối gặp hắn. Khoản đền bù kia cô đền không nổi, nhưng Từ Thanh Phong nhớ đến ánh mắt đong đầy bi thương của cô thì khựng lại.

Hắn đứng lâu đến mức cảm tưởng như hai chân mình đóng băng. Cho đến khi một tràng loảng xoảng vang lên khiến Từ Thanh Phong chú ý. Tiếng động này phát ra từ trong phòng. Không kịp suy nghĩ, Từ Thanh Phong lập tức đẩy cửa.

Lâm Tuyết ngã ở trên sàn nhà, chân cô quệt phải góc bàn ở gần đó, nồi canh thơm phức nóng hổi cũng đổ ra sàn.

Từ Thanh Phong vừa nhìn thấy đã hoảng sợ, vội vội vàng vàng tiến đến nâng cô lên, tránh cho cô bị bỏng.

“Giai…”

Lâm Tuyết tưởng người đến là Ngôn Giai Tuệ, không khỏi bật ra một tiếng, nhưng chữ thứ hai chưa kịp nói thành lời thì cô đã nhìn thấy gương mặt của Từ Thanh Phong. Sao lại là hắn? Sao hắn lại ở chỗ này?

Nhìn thấy Lâm Tuyết theo bản năng muốn giãy dụa tránh về phía sau, Từ Thanh Phong sợ cô đụng phải mảnh vỡ trên sàn, liền nghiêm giọng nói.

“Đừng động đậy.”

Hắn bế ngang cô lên, đặt lên ghế sofa gần đó. Kế tiếp, Từ Thanh Phong tìm được chổi và khăn lau, hắn mau chóng dọn dẹp hết đống đổ vỡ ở trên sàn. Một loạt động tác lưu loát khiến cho Lâm Tuyết ở trên sofa cũng phải kinh ngạc.

Sau khi dọn dẹp xong, Từ Thanh Phong tiến tới chỗ cô, ánh mắt nhìn thấy vết đỏ ửng trên chân Lâm Tuyết, Từ chủ tịch lạnh giọng.

“Ở đâu?”

“Cái gì?”

“Thuốc trị bỏng, em cất ở đâu?”

Nhà mới nên đồ đạc thiếu nhiều thứ, có điều vẫn may tủ thuốc cũ Lâm Tuyết mang từ Ngôn gia về vẫn còn, cô mau chóng chỉ về phía ngăn tủ. Từ Thanh Phong không nói không rằng, tiến tới lôi ra được một hộp thuốc mỡ con con.

“Sao anh lại đến đây? Anh làm sao mà biết chỗ này?”

Lâm Tuyết cuối cùng không nhịn được mà hỏi ra thắc mắc trong lòng, Từ Thanh Phong vẫn không đáp. Hắn nâng chân của cô lên, cẩn thận bôi thuốc. Ánh mắt chuyên chú và sự dịu dàng này khiến cho Lâm Tuyết có một chút ảo giác, dường như Từ Thanh Phong mà cô quen biết đã trở lại. Hắn giống như trong quá khứ yêu thương cô, dịu dàng chăm sóc cho Lâm Tuyết, sau đó dùng ánh mắt đau lòng nhìn cô.

“Em đó, thật là không biết tự chăm sóc bản thân mình gì hết.”

Thế nhưng, ảo tưởng này mau chóng bị xé rách, Từ Thanh Phong nói bằng chất giọng lạnh tanh quen thuộc.

“Không hy vọng nhìn thấy tôi sao?”

Lâm Tuyết mím môi. Thuốc mỡ lành lạnh chạm vào da thịt, khiến cho nơi đó tức khắc không còn cảm thấy đau rát nữa. Cô rụt chân về. Thấy Lâm Tuyết xoay người định xuống dưới nhà, Từ Thanh Phong liền không khỏi níu mày.

“Em muốn đi đâu?”

Lâm Tuyết: “Tôi đi hầm lại canh, đổ hết cả rồi.”

Nồi canh vất vả lắm mới nấu được thoáng chốc đã bị ném vào thùng rác, Lâm Tuyết chưa ăn gì nên bụng vẫn còn đói. Cô cũng mặc kệ Từ Thanh Phong đến đây làm gì, cũng không có tâm tư suy đoán sự thất thường trong hành động của Từ chủ tịch, gì cũng được việc cấp bách trước mắt là cô phải ăn cơm rồi uống thuốc mới được.

Từ Thanh Phong thấy cô vẫn còn bị thương mà chẳng chịu ngồi yên, lúc này cũng không vui, hắn đè cô lại, nạt.

“Em ngồi yên đấy.”

Lâm Tuyết ngước mắt nhìn hắn.

“Nhưng canh của tôi…”

“Tôi gọi đồ ăn ngoài cho em, chỉ là một nồi canh, quan trọng thế sao?”

Lâm Tuyết lắc đầu.

“Không quan trọng, nhưng tôi không muốn ăn đồ ăn ngoài.”

Từ Thanh Phong hết cách, hắn không nghĩ tới Lâm Tuyết nhìn dịu ngoan nhưng lại có một mặt bướng bỉnh như vậy. Trong đầu hắn dường như có một hình ảnh vô cùng kì lạ. Hắn nhìn thấy hắn và một cô gái ngồi trong nhà bếp, người kia đeo tạp dề, đứng nấu canh cho hắn. Từ Thanh Phong ôm lấy cô từ phía sau, dịu dàng hôn lên gáy cô. Từ Thanh Phong bất giác cảm thấy thái dương nảy lên một cái, đầu lại bắt đầu đau. Lâm Tuyết thấy biểu tình khác lạ của hắn thì hỏi.

“Anh sao vậy?”

Từ Thanh Phong lắc đầu. Cơn đau này giống như thủy triều, trong một khắc thì vội vã rút đi, Từ Thanh Phong cảm thấy hơi mơ hồ. Thấy Lâm Tuyết lại định đứng dậy, hắn rốt cuộc không chịu nổi nữa. Ấn cô ngồi xuống ghế, cảnh cáo.

“Em ngồi yên đây cho tôi, còn dám động đậy, đừng trách tôi không khách khí. Đừng quên, hợp đồng giữa chúng ta vẫn còn hiệu lực.”

Ý tứ của hắn chỉ muốn Lâm Tuyết không dùng cái chân bị thương của mình, ngoan cố nhảy lò cò trong nhà nấu lại canh, nhưng vào tai Lâm Tuyết thì lại hiểu lầm là hắn đến đây vì bản hợp đồng kia. Lâm Tuyết cười tự giễu. Đúng vậy, Từ Thanh Phong tìm đến cô thì còn có thể có mục đích gì được nữa. Trong mắt hắn, Lâm Tuyết chỉ có tác dụng làm ấm giường mà thôi, chừng nào hợp đồng chưa kết thúc, hắn có thể tìm cô bất cứ lúc nào. Bắt cô lên giường với hắn, thực hiện nghĩa vụ hợp đồng mà cô đã kí vào.

Thấy ánh mắt Lâm Tuyết ảm đạm, Từ Thanh Phong không biết cô đang nghĩ cái gì, nhưng hắn đã mau chóng đứng lên, tiến về phía nhà bếp.

“Anh định làm gì?”

Một loạt hành động của Từ Thanh Phong lúc đến đây đã khiến Lâm Tuyết vô cùng khó hiểu. Nếu như hắn muốn làm cô, thì cứ trực tiếp lôi lên giường là được rồi, còn bày đặt nhiều như vậy làm gì chứ? Trái ngược với suy nghĩ của Lâm Tuyết, Từ Thanh Phong bắt đầu cởi áo ngoài, treo lên vắt. Kế tiếp, hắn xắn hai ống tay áo.

“Em để nguyên liệu ở chỗ nào?”

Hắn vừa nói vừa lục tìm trong tủ bếp, lôi ra được một ít khoai tây và cà rốt. Từ Thanh Phong không hề coi mình là người ngoài, hắn nhóm lửa, bật bếp, nước xả ào ào khiến Lâm Tuyết tỉnh lại từ trong mê man. Từ Thanh Phong, hắn đây là….đang muốn giúp cô nấu cơm?

Lâm Tuyết có chút không tin nổi vào mắt mình. Từ Thanh Phong bị cái gì đập trúng đầu rồi sao. Cớ gì nửa đêm lại chạy đến nhà cô nấu cơm?

“Anh…anh không sao chứ?”

Lâm Tuyết ấp úng hỏi, mà Từ Thanh Phong bên kia đã tập trung vào nấu nướng, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của cô. Tiếng dao thớt vang lên không ngừng, sơ chế, cắt sợi, bỏ vào nồi nước đang sôi lục bục. Một loạt động tác của Từ Thanh Phong thoạt trông rất điệu nghệ, không nhìn ra chút vụng về nào. Lâm Tuyết biết, đây toàn bộ đều là thành quả mà cô huấn luyện hắn trong mấy tháng. Hồi Lâm Tuyết mới mở nhà hàng, Từ Thanh Phong đến phụ cô, tay nghề nấu nướng vì thế mà cũng được cải thiện, ngoại trừ cái lần làm cháy mẻ bánh phi tang không thành bị Lâm Tuyết phát hiện, bảo Từ Thanh Phong nấu một bữa cơm hoàn toàn không có vấn đề gì.

Tiếng nước sôi ùng ục và mùi thơm chẳng mấy chốc đã bay ra khắp căn phòng nhỏ. Khung cảnh ấm áp hiền hòa này là thứ trong mơ Lâm Tuyết cũng không dám nghĩ tới. Dường như thời gian đã quay ngược trở về mấy tháng trước, thời điểm hắn chưa đi Châu Phi, hai người cũng cùng nhau ngồi trong phòng, thưởng thức một bữa tối ấm áp đơn giản như vậy.

“Ăn đi.”

Từ Thanh Phong vớt canh ra bát nhỏ, cơm và đồ ăn cũng chín tới, đẩy đến trước mặt Lâm Tuyết.

“Cảm ơn.”

Lâm Tuyết bối rối nhận lấy cơm và canh hắn đưa tới, có chút xúc động không nói thành lời. Từ Thanh Phong chầm chậm nhìn cô ăn cơm, nhưng bản thân thì không đụng đũa. Lâm Tuyết hỏi.

“Anh không ăn sao?”

“Tôi ăn rồi.” Từ Thanh Phong đáp. Thực ra hắn chưa ăn gì cả, nhưng Từ Thanh Phong không đói. Hắn chỉ muốn ngồi nhìn cô ăn cơm. Lâm Tuyết luôn mang đến cho hắn một cảm giác rất quen thuộc. Thậm chí lúc ngồi dùng bữa với Dương Thục Trinh, hắn cũng không hề có cảm xúc này. Ngay đến việc hắn biết nấu cơm, mọi người trong nhà đều rất ngạc nhiên, chỉ có Lâm Tuyết là không biểu hiện gì cả, tựa như cô đã quen thuộc với hình ảnh này của hắn rồi.

Bữa cơm diễn ra trong im lặng, không ai làm phiền đến ai, cho đến lúc Lâm Tuyết gác đũa.

“Ăn thêm không?”

Lâm Tuyết lắc đầu: “Tôi no rồi.”

Gió bên ngoài đập vào cửa kính tạo nên những tiếng wu wu vô nghĩa, Lâm Tuyết ăn xong thì thu dọn. Sau đó, cô tiến về phía hắn. Từ Thanh Phong cũng chẳng biết rốt cuộc bản thân mình muốn làm gì, chỉ là khi gặp Lâm Tuyết, những rắm rối và suy nghĩ trong lòng hắn đều lắng xuống. Đột nhiên, Từ Thanh Phong thấy ánh sáng trên đầu bị che khuất. Lâm Tuyết từ lúc nào đã đứng trước mặt hắn. Ngay sau đó, Lâm Tuyết đưa tay cởi khuy áo, hành động này khiến Từ Thanh Phong cực kỳ bất ngờ. Hắn nắm lấy tay cô, cau mày hỏi.

“Em muốn làm gì?”

Trong mắt Lâm Tuyết bây giờ chỉ có sự ảm đạm, cô nghĩ, không phải mục đích hôm nay của anh đến đây là vì cái này sao? Hiện tại, tranh cãi, sỉ nhục, giải thích, bất kể điều gì Lâm Tuyết cũng không muốn làm nữa. Cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc, sau đó để Từ Thanh Phong rời khỏi nơi này. Từ Thanh Phong nghe thấy giọng nói rất nhẹ, mang theo sự hờ hững của cô.

“Không phải anh đến đây vì cái này sao?”

Dứt lời, áo ngoài đã trượt khỏi đầu vai, rơi xuống dưới đất, lộ ra thân hình tiêm gầy, dưới ánh đèn, làn da mịn màng trơn bóng, tựa như món tráng miệng thơm ngon mời gọi sau khi người ta kết thúc bữa chính. Giọng nói của Lâm Tuyết chẳng có chút cảm xúc.

“Làm nhanh kết thúc nhanh, ai cũng được thoải mái.”