Tiếng da thịt va chạm vang lên trong gian phòng chật hẹp. Giường ngủ màu kem, ánh đèn lờ mờ hắt lên hai thân thể đang giao hòa. Lâm Tuyết nhìn lên trần nhà, không chớp mắt. Y phục bị vứt lăn lóc trên sàn nhà, áo ngoài của Từ Thanh Phong bị cởi xuống, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, trên ngực trái có một vết thương mới khép vảy. Đó là vết thương do đạn để lại, trông cực kỳ dọa người, có lẽ chỉ cần lệch một chút thôi liền có thể lấy đi tính mạng của hắn. Tầm mắt Lâm Tuyết chạm phải vết sẹo này, không hiểu cô có chút run rẩy.
Cánh tay Lâm Tuyết sờ đến vết đạn trên ngực hắn, xúc cảm truyền đến khiến Từ Thanh Phong cảm thấy nóng lên, ngứa ngáy khi bị cô chạm vào, dường như bên dưới cũng đang kêu gào muốn được cô an ủi.
“Lâm Tuyết!” Từ Thanh Phong bắt lấy cánh tay của cô, trong mắt Lâm Tuyết hiện tại có một tia hoảng hốt. Hắn kéo tay của cô xuống, chạm vào vật cứng rắn dưới thân.
“Giúp tôi.”
Giọng của Từ Thanh Phong mang theo giọng mũi rất nặng, hắn đang phải kiềm chế chính bản thân mình. Hắn không muốn như lần trước, nghĩ tới vẻ mặt đau đớn đến trắng bệch của cô, Từ Thanh Phong không muốn lặp lại khoảnh khắc đó nữa. Cánh tay Lâm Tuyết chạm đến vật dưới thân, nó nảy lên, dường như dưới sự lên xuống của cô thì bắt đầu nở ra thêm một vòng. Tiếng thở dốc ồ ồ vang lên bên tai Lâm Tuyết.
Từ Thanh Phong không nhàn rỗi, hắn hôn lên khóe mắt cô, hôn lên cần cổ, mơn trớn nơi xương quai xanh, sau đó không nặng không nhẹ mà cắn xuống. Mặc dù Lâm Tuyết không phản ứng gì, nhưng thân thể cô vẫn hơi khẽ run. Từ Thanh Phong dường như rất quen thuộc với cơ thể này, hắn biết đâu là điểm mẫn cảm, có thể khiến Lâm Tuyết bỏ hết mọi phòng ngự.
“Lâm Tuyết, tôi muốn em.”
Giọng nói giống như mật ngọt, quấn lấy Lâm Tuyết, kêu gọi cô cùng sa xuống địa ngục không đáy. Lâm Tuyết không đáp, cô mặc cho hắn quấn lấy mình. Đôi gò bồng đảo bị nắn bóp đến sưng lên, cánh tay còn lại cũng không an phận, tìm đến hoa huyệt khép mở. Từ Thanh Phong không vội đi vào mà mơn trớn ở bên ngoài, không ngừng xoa nắn. Hoa huyệt yếu ớt không thể chịu nổi kích thích này, run lên dữ dội, mật hoa tràn ra, thấm ướt cánh tay hắn. Từ Thanh Phong cười khẽ, sau đó liền tách ra từng cánh hoa, nhẹ nhàng cắm vào trong. Hoa huyệt không thể nhịn nổi liền hút chặt lấy ngón tay hắn. Lâm Tuyết cắn lấy cổ tay, ngăn cản tiếng rên phát ra từ trong cổ họng.
Khác hẳn với lần trước, Từ Thanh Phong vô cùng dịu dàng, không chỉ giúp cô nới rộng, còn không ngừng khuấy đảo bên trong. Lâm Tuyết cảm thấy bản thân mình như sắp tan ra, một tay nắm chặt lấy ga giường, gắt gao không để cho bản thân chìm sâu vào cơn sóng nhục dục này.
“Đừng nhịn, tôi muốn nghe tiếng của em.”
Từ Thanh Phong hôn lên môi cô, đầu lưỡi len lỏi vào bên trong, cuốn lấy Lâm Tuyết, cánh tay ở bên dưới cũng không ngừng, vách thịt non mềm bị hắn nhấn đến nhũn cả ra, mật hoa ồ ạt bao bọc lấy hai ngón tay của hắn. Cả hai địa phương đồng loạt bị kích thích, Lâm Tuyết không nhịn được mà thở dốc, hai gò má phiếm hồng, Từ Thanh Phong lại cúi xuống, cắn một ngụm lên nhũ tiêm dựng đứng đang khao khát muốn được an ủi kia.
“A! Đừng…”
Răng nanh cọ vào đầu nhũ vô cùng ngứa ngáy, Lâm Tuyết không thể chịu nổi mơn trớn và kích thích của hắn, muốn đưa tay đẩy Từ Thanh Phong, bàn tay lại bị hắn bắt lại.
Hai ngón tay rút ra, nơi vách huyệt mất đi an ủi liền kịch liệt co rút, khao khát một thứ nóng bỏng hơn đâm vào. Từ Thanh Phong cười nhẹ.
“Em xem, bên dưới của em muốn tôi đến mức nào?”
Hắn không mạnh mẽ tiến vào như lần trước, nhưng kích thích này so với dày vò càng khó chịu hơn. Lâm Tuyết cắn môi, không đáp, hai chân co lại. Từ Thanh Phong không cho cô được như ý, liền bắt lấy bắp đùi của Lâm Tuyết, tách ra. Cảm giác bị nhìn chằm chằm vào hoa huyệt khiến lí trí của cô đứt lìa, mặt và tai đều đỏ bừng, tưởng như có thể nhỏ máu. Bên dưới không ngừng phun ra mật ngọt, co bóp tựa hồ muốn thứ kia cấp tốc đâm vào.
“Muốn tôi đến thế sao?”
Từ Thanh Phong vẫn không cho cô được như ý, hắn cố tình trêu đùa ở bên ngoài cửa huyệt, vật cứng rắn kia xoay một vòng, mơn trớn nhưng nhất quyết không đi vào, mặc kệ cho nụ hoa đói khát đang khép mở mời gọi. Côn thịt cùng với mật hoa hòa trộn, dưới ánh đèn lấp lánh trông cực kỳ dâm mỹ. Từ Thanh Phong cũng đang nín nhịn, hắn đang cố gắng kiềm chế không mang dục vọng của mình vùi sâu vào cơ thể mê người này. Hắn không muốn giống như lần trước khiến cô sợ hãi.
“Thanh…Phong…”
Lâm Tuyết yếu ớt kêu một tiếng. Đây là biểu hiện cô đã động tình. Từ Thanh Phong cười khẽ, vẫn không để cô được như nguyện.
“Muốn tôi sao?”
Lâm Tuyết cắn môi, mồ hôi chảy xuống tóc mai, lồng ngực phập phồng. Từ Thanh Phong bắt lấy đầu tiêm đang run rẩy, nhẹ nhàng nhấn hai cái, đảo một cái.
“Nói đi, muốn tôi dùng thứ này đâm em sao?”
“Ưm….”
Lâm Tuyết nghiêng đầu, để lộ ra cần cổ trắng mịn, giống như một miếng bánh thơm ngon. Từ Thanh Phong không thể nhịn được nữa, hắn đè hai chân của cô lại, nắm chắc côn thịt khổng lồ, không nói một tiếng mà đâm vào.
“A!” Hoa huyệt đột nhiên tiếp nhận thứ to lớn gấp mấy lần cánh tay, nụ hoa kịch liệt co rút, không ngừng hút lấy côn thịt kia. Mật hoa chảy ra ào ào, thuận lợi giúp hắn đong đưa côn thịt. Theo mỗi nhịp, tiếng lép nhép khiến người ta không nhịn được mà tim đập chân run. Từ Thanh Phong nắm chắc lấy eo của cô, bắt đầu không khách khí mà thâm nhập.
Lâm Tuyết giống như trôi trên biển mây, mỗi khi cô muốn lui về sau, bàn tay thô to của hắn đã dứt khoát kéo cô lại, thứ to lớn kia càng trượt sâu vào trong, dứt khoát không cho cô trốn thoát.
“Lâm Tuyết, em là của tôi, chỉ có thể là của một mình tôi.”
Lí trí của Từ Thanh Phong cũng đã sớm bay tít đi tận nơi nào. Hắn không ngừng ra vào, muốn nuốt trọn toàn bộ thân thể cô, để cô chỉ có thể nhìn về phía hắn. Sự quen thuộc của hai thân thể này đã đạt đến mức chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng có thể đạt đến cao trào. Tiếng rên rỉ trong không khí càng kích thích dục vọng bên dưới. Không ngừng mách bảo hắn phải xỏ xuyên cô, chứng tỏ quyền sở hữu của mình với thân thể này.
“A. Chậm..chậm một chút….”
Lâm Tuyết nức nở hô một tiếng, Từ Thanh Phong hoàn toàn không nghe theo ý cô, hắn tiến công càng lúc càng nhanh. Thân dưới gần như đã gắn chặt làm một, mật ngọt khiến cho côn thịt không hề gặp chút trở ngại, chen qua hoa huyệt, mỗi lần đâm vào đều tiến vào nơi sâu nhất.
“A! Um..! Aaa”
Dịch thủy rơi xuống ga trải giường, trong căn phòng tràn ngập mùi hương ngọt ngào xen lẫn với tiếng thở dốc kịch liệt. Tiếng thân thể va chạm tạo nên những tiếng bạch bạch. Lâm Tuyết cong người, đón nhận từng cú thúc của hắn. Nắm tay nắm chặt ga trải giường đã trắng bệch. Từ Thanh Phong nâng người cô lên, ôm lấy Lâm Tuyết, động tác này khiến cho vật dưới thân càng trượt vào sâu hơn. Hoa huyệt bởi vì tư thế này mà kịch liệt co rút. Bờ môi hắn lần tìm đến môi cô, thắt lưng cũng không ngừng chuyển động.
“A! Đừng….sâu quá…đừng…không cần…A! Ưm..’’
Lâm Tuyết thở hổn hển, nước bọt không nuốt kịp rơi xuống, cô ngửa đầu, gắng sức thở. Từ Thanh Phong ra vào càng lúc càng nhanh, theo tiết tấu của hắn, bên dưới cũng sưng đỏ, dịch mật càng lúc càng tuôn trào. Mật huyệt trơn trượt khiến cho côn thịt trượt ra ngoài. Kéo theo dâm dịch lóng lánh. Lâm Tuyết không cần nhìn xuống cũng biết dưới chân hiện tại là một mớ hỗn độn. Từ Thanh Phong cười khẽ một tiếng. Kế tiếp hắn cánh lên vành tai của Lâm Tuyết, lật úp cô về phía sau.
Lâm Tuyết quay lưng về phía hắn, hai cánh tay bị Từ Thanh Phong bắt lại, tư thế bị khống chế hoàn toàn này khiến cho bên dưới càng mẫn cảm. Chưa kịp để cô chuẩn bị, côn thịt thô to mang theo lửa nóng lại một lần nữa đâm vào.
“Á! Đừng..Đừng..”
Lâm Tuyết chỉ kip kêu lên một tiếng ngắn ngủi, dục vọng đã bị chặn lại. Tư thế vào từ phía sau khiến cho bọn họ gắn chặt không có một kẽ hở. Vách tường ấm nóng tựa như vô vàn cái miệng không ngừng hút lấy hắn. Từ Thanh Phong gầm nhẹ một tiếng, bắt đầu công kích lỗ nhỏ của cô. Mười ngón tay đan siết vào nhau, lúc này, lí trí đều đã trôi đi mất, chỉ có bản năng và sự quen thuộc của thân thể dẫn dắt bọn họ.
Từ Thanh Phong đẩy thêm mấy cái nữa, cho đến khi côn thịt giật nảy một cái, đem toàn bộ phóng xuất vào trong mật hoa. Vách tường co rút kịch liệt, chừng nửa phút sau, hoa huyệt chậm rãi khép mở, một ít dịch thể trắng đục theo kẽ hở tràn ra ngoài, rơi trên ga trải giường vừa mới thay hồi sáng.
Lâm Tuyết hổn hển thở, da thịt được bao phủ bởi một lớp mồ hôi tinh mịn, thoạt nhìn trông như món đồ cổ thượng hạng, mà mĩ vị này, đương nhiên là hơn tất cả những thứ Từ Thanh Phong từng nếm trên đời. Côn thịt vẫn chưa rời khỏi hoa huyệt, hắn cắn lên cổ cô, nhìn thấy Lâm Tuyết mơ màng, hoàn toàn kiệt sức mà rơi vào mê man, giọng nói của Từ Thanh Phong mang theo dư vị tình dục còn chưa tan, khàn khàn thì thầm vào tai Lâm Tuyết.
“Tôi sẽ không để cho em rời khỏi tôi.”
Cho dù cô đến với hắn vì tiền, cho dù cô có phát sinh quan hệ với người đàn ông khác, nhưng kể từ giờ phút này, cô chỉ có thể là của hắn. Từ Thanh Phong hôn lên trán cô, sau đó cứ vậy ôm cô đi vào giấc ngủ. Hắn biết, hắn đã không thể rời xa cô được rồi. Mặc kệ lí trí có trở lại, mặc kệ cô có đồng ý ở bên hắn hay không. Giờ phút này, Từ chủ tịch hiểu rõ nhất bản thân mình muốn cái gì, mà người trong lòng này, hắn cũng không cho phép bất kì ai cướp mất.