Từ Thanh Phong như cũ không về khiến cho Dương Thục Trinh phát điên. Cô ta nhạy cảm đoán ra được Từ Thanh Phong có lẽ là đến gặp Lâm Tuyết rồi. Lâm Tuyết kia thật sự giống như âm hồn bất tán, ngay cả khi hắn mất trí nhớ vẫn có thể mê hoặc hắn, khiến cho Từ Thanh Phong quên hết lối về. Đồ đạc trong phòng đã bị cô ta đập vỡ hết một nửa, Dương Thục Trinh có cái tính xấu, hễ tức giận lên là sẽ bắt đầu đập đồ, không hề kiêng nể ai.

Mấy ngày trước, bà Dương Tâm Lan đã cảnh cáo cô ta một lần, nói bà sẽ giúp cô vun vén hôn sự với Từ Thanh Phong, chỉ có Lâm Tuyết kia là cô không nên đụng vào. Lúc nghe thấy như vậy, Dương Thục Trinh cũng sửng sốt.

“Mẹ…”

“Thục Trinh, con không phải không biết nguyên tắc của mẹ, nếu như sự việc kia còn xảy ra một lần nữa, đừng trách ngay cả mẹ cũng không đứng về phía con.”

Sự việc kia chính là sự việc cô ta bỏ thuốc Lâm Tuyết. Dương Thục Trinh hoàn toàn không thể hiểu vì sao chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, thái độ của mẹ mình với Lâm Tuyết lại thay đổi 180 độ như vậy.

“Mẹ, cô ta không đơn giản như mẹ nghĩ đâu. Nếu như không phải cô ta không an phận, luôn tìm mọi cách câu dẫn Thanh Phong, con cũng đâu đến mức này chứ?” Dương Tâm Lan nhíu mày.

“Thay vì đổ lỗi cho người khác, con nên quản lại hôn phu tương lai của con thì hơn.”

Bà ta nói xong thì đi ra ngoài, bỏ lại Dương Thục Trinh với cơn bực tức khôn nguôi. Đáng chết, ai cũng đứng về phía cô ta, ai cũng nói tốt cho Lâm Tuyết. Quả thực là con hồ ly tinh mà. Dương Thục Trinh không thể chịu nổi cảnh hôn phu và mẹ mình đều chạy về chỗ cô ta, còn nói Lâm Tuyết tốt như thế này tốt như thế nọ. Cô ta cắn cắn môi, nghĩ xem làm thế nào mới có thể tống cổ Lâm Tuyết ra khỏi thành phố này. Đúng lúc đó, điện thoại của Dương Thục Trinh reo lên, là Triệu Mỹ An gửi tư liệu điều tra về Uyển Uyển qua cho cô ta. Dương Thục Trinh tạm thời gác lại việc của Lâm Tuyết, chăm chú mở xem.

Lúc này, khóe môi cô ta chợt nhếch lên thành một nụ cười, tin tức trong đó khiến cho Dương Thục Trinh vô cùng hứng thú. Tên Trần Huy kia, thế mà lại bao nuôi một người phụ nữ khác ở bên ngoài. Thậm chí còn có con với cô ta nữa.

“Ngôn Giai Tuệ, không biết nhận được tin tức này, cô sẽ cảm thấy thế nào?”

Dương Thục Trinh cười đắc chí. Sau đó nhanh chóng thay đồ, đúng vậy, cô ta muốn đến chỗ của Uyển Uyển. Vũng nước này, Dương Thục Trinh nhất định phải khuấy đục lên, khiến cho ai cũng không được sống yên ổn.

***

Khi Lâm Tuyết tỉnh dậy, Từ Thanh Phong vẫn chưa rời đi. Cô vốn nghĩ hắn đến đây chỉ để yêu cầu Lâm Tuyết thực hiện nghĩa vụ hợp đồng, chờ xong xuôi thì sẽ xách đồ đi thẳng, chẳng ngờ vừa mở mắt đã thấy Từ Thanh Phong đeo tạp dề, đang đứng ở trong bếp nấu cơm. Lâm Tuyết chớp chớp mắt, hồi lâu mới xác định là mình không nhìn nhầm. Cô vén chăn bước xuống giường, phát hiện bản thân đã được tẩy rửa qua, người kia còn cận thẩn giúp cô mặc váy ngủ. Lúc bất tỉnh thì không sao, tỉnh lại rồi, bao nhiêu sự xấu hổ lập tức xâm chiếm lấy Lâm Tuyết.

“Tỉnh rồi?”

Giọng điệu không mặn không nhạt của Từ Thanh Phong vang lên từ trong bếp. Thấy Lâm Tuyết định xoay người bước xuống, Từ Thanh Phong liền cảnh cáo cô.

“Đừng xuống, dưới sàn rất lạnh.”

Cô đi chân trần, Từ Thanh Phong sợ Lâm Tuyết dẫm lên sàn bị cảm lạnh. Nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của hắn, Lâm Tuyết chợt có chút bồi hồi. Cô ngồi ở bên giường, cất tiếng.

“Sao anh vẫn chưa đi?”

Từ Thanh Phong nhanh tay khuấy đồ ăn, cho vào miệng nếm thử một chút, nghe thấy lời này, cánh tay chợt khựng lại. Hắn chùi tay vào tạp dề, sau đó tháo ra vắt ở bên cạnh, hai ba bước tiến tới chỗ Lâm Tuyết.

“Sao hả? Không muốn gặp tôi?”

Hắn nắm lấy cằm cô, giọng nói trào phúng quen thuộc. Rõ ràng sau sự việc hôm qua, Từ Thanh Phong đã tự hứa với lòng mình sẽ tha thứ cho cô, sẽ không quan tâm cô phát sinh mối quan hệ với người khác hay không. Thế nhưng nghe Lâm Tuyết nói, Từ Thanh Phong liền có chút không thoải mái, hắn nhướng mày.

“Hay là….em còn có người khác. Sợ hắn đến đây bắt gặp tôi sao?”

Lâm Tuyết hoàn toàn không thể lí giải được mạch não của người này khi tỉnh dậy. Tại sao hắn cứ nhất quyết cho rằng Lâm Tuyết có người khác. Không nghe cô giải thích, cũng không chịu tin ai nói nửa lời, chỉ chăm chăm làm theo ý mình. Lâm Tuyết có chút tức giận, vì thế cũng không định cho hắn bộ mặt ngoan ngoãn.

“Anh đoán xem?” - Thấy lông mày Từ Thanh Phong cau lại, liền bồi thêm một câu - “Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với anh.”

“Thế sao?”

Đáp án này của Lâm Tuyết hiển nhiên đã khiến cho Từ Thanh Phong không vui. Thực ra, nỗi sợ này xuất phát từ sâu trong nội tâm hắn. Trước khi mất trí nhớ, Từ Thanh Phong liên tục bị Lâm Tuyết từ chối, hắn cứ canh cánh chuyện cô từng có tình cảm sâu nặng với Tuấn Kiệt. Do vậy, cho dù mất trí hắn vẫn mơ hồ cảm thấy mình không có được người này, sau đó là ghen bóng ghen gió, mới khiến cho sự việc không cách nào vãn hồi được nữa.

Nhìn thấy ánh mắt quật cường không chịu thua của Lâm Tuyết, Từ Thanh Phong thở dài, ngay lúc cô tưởng hắn sẽ như cũ muốn dùng vũ lực cưỡng ép cô, đánh dấu quyền sở hữu của mình, thì Từ Thanh Phong lại chỉ nhẹ nhàng cúi xuống, trước sự ngỡ ngàng của Lâm Tuyết mà đặt lên trán cô một nụ hôn.

Nụ hôn lướt qua, nhưng mang theo vô vàn tâm tình khó nói. Ngay cả Lâm Tuyết cũng kinh ngạc, nhất thời phản ứng đều trở nên chậm chạp. Từ Thanh Phong đột nhiên ôm lấy cô, thì thầm.

“Tiếc quá, tôi sẽ không cho phép gã đàn ông nào tới gần em. Cho dù trước kia em quen biết với gã nào, tôi đều không quan tâm. Hiện giờ em chỉ có thể là của một mình tôi mà thôi.” Giọng nói cực kỳ cương quyết, không cho phép người khác phản đối.

Lâm Tuyết cảm thấy hắn có chỗ là lạ, nhưng lại không biết lạ ở chỗ nào. Từ Thanh Phong đây là uống nhầm thuốc rồi sao? Dường như nhớ đến cái gì, Lâm Tuyết chợt đẩy hắn ra. “Anh làm cái gì vậy? Chúng ta…chúng ta chỉ là đối tác mà thôi. Anh còn có hôn thê của mình cơ mà?”

Nhắc đến Dương Thục Trinh, Từ Thanh Phong dường như mới có phản ứng, nhưng hắn rất nhanh đã không cho Lâm Tuyết trốn thoát.

“Đừng lo, tôi sẽ xử lý.”

Sau đêm qua, Từ Thanh Phong dường như đã khẳng định được tâm ý của mình. Hắn biết hắn không có tình cảm gì với Dương Thục Trinh, cho nên hôn sự này hắn cũng sẽ không tiếp tục. Ngược lại, Lâm Tuyết này lại mang đến cho hắn cảm giác quen thuộc, chỉ cần nghĩ đến việc đánh mất cô, Từ Thanh Phong liền cảm thấy lồng ngực đau âm ỉ, cơn đau này khiến hắn vô cùng khó chịu. Cho nên, hắn tuyệt sẽ không buông tay cô ra. “Lâm Tuyết, trước kia chúng ta cũng như thế này sao?”

Hắn thủ thỉ hỏi, mà Lâm Tuyết cũng sững người. Trước kia? Trước kia bọn họ như thế nào? Từ Thanh Phong đối với cô khi ấy, cho dù là lúc chưa có tình cảm, cũng luôn tôn trọng quyết định của cô, tuyệt không bức ép Lâm Tuyết, không giống như hắn phát cuồng lôi cô đến ngôi nhà ở chân núi, sau đó mạnh mẽ lăng nhục cô. Từ Thanh Phong của trước đây vô cùng dịu dàng, thường ôm cô vào giấc ngủ, luôn giống như ánh sáng lẳng lặng chiếu rọi con đường của Lâm Tuyết, để cô biết mình vẫn còn một nơi để về.

Nhưng cô không biết làm sao để giải thích cho Từ Thanh Phong hiện tại mối quan hệ của bọn họ. Hoặc là, nếu như cô nói, hắn có tin cô hay chăng?

“Sao anh không tự mình nhớ ra?” - Lâm Tuyết cụp mắt, đáp.

Từ Thanh Phong nhận thấy cô có chút chán nản, lúc này hắn ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên người cô, một đoạn kí ức lại chực ùa về. Dường như, hắn cũng từng thành kính, dùng hết tất cả dịu dàng của mình mà ôm cô như vậy.

Từ Thanh Phong nâng mặt cô lên, chẳng nói chẳng rằng mà đặt xuống một nụ hôn. Hắn luồn tay vào sau gáy Lâm Tuyết, cô muốn giãy dụa nhưng không kịp, chỉ có thể ngửa đầu thừa nhận nụ hôn kia. Dường như từ sau khi Từ Thanh Phong tỉnh lại, đây là nụ hôn duy nhất không mang theo tức giận hay lăng nhục, hoàn toàn dịu dàng và tràn ngập quyến luyến. Đợi đến khi Lâm Tuyết có chút không thở nổi, Từ Thanh Phong mới buông cô ra. Hắn nhìn thẳng vào mắt Lâm Tuyết, nói.

“Lâm Tuyết, tôi muốn nhớ ra em.”

***

Bên này, lễ đính hôn của Ngôn Giai Tuệ và Trần Huy đã sắp cử hành. Ngôn Giai Tuệ và Trần Huy đều tất bật chuẩn bị. Đây là sự kiện hiếm có, hai gia tộc nhất nhì thành phố kết thân với nhau, bởi vậy thu hút rất nhiều sự chú ý của dư luận. Ngay cả cánh nhà báo cũng không ngừng đăng tin. Trên quảng trường, thông tin về đám cưới này được chia sẻ trong bản tin chiều. Những người tình cũ của Trần Huy hay những cô gái từng có quan hệ với hắn ta đều không khỏi tiếc hận.

Ở một góc khác trong thành phố, trong căn nhà ọp ẹp, đồ đạc bị chất đống ném ra ngoài. Lúc Thanh Trúc đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy nhà mình chẳng khác nào bãi rác.

“Mẹ, mẹ làm cái gì vậy?”

Diệu Hoa hôm nay không đi đánh bạc, chui vào trong phòng đào bới cái gì đó, mất nửa ngày bà ta mới ngẩng mặt lên. Thanh Trúc nhìn thấy, trong tay bà ta nắm một xấp giấy tờ cũ. Đây toàn bộ đều là di vật của chồng bà trước khi qua đời, những năm này bà ta bảo quản không tốt lắm, chỉ nhét vào một chỗ nên giờ tìm lại cũng rất vất vả.

Thanh Trúc hoàn toàn không biết mẹ mình đang muốn làm gì. Cô ta phẩy tay cho đám bụi bay đi hết, nhăn mặt khó chịu. Diệu Hoa lại chẳng thèm để ý, từ sau lúc ở bệnh viện trở về, Diệu Hoa cứ canh cánh về người phụ nữ tên Dương Tâm Lan kia. Bà ta cảm thấy người phụ nữ này rất quen, nhưng lại không nhớ được là đã gặp ở nơi nào. Linh tính mách bảo bà ta đây là một cái mỏ vàng lớn, do vậy bà ta đã bỏ cả buổi đi đánh bạc để ở nhà lục lại đống đồ cũ của chồng mình.

Xấp ảnh trong tay Diệu Hoa hơi ố vàng, còn có mấy tấm dính vào nhau, màu sắc trên đó cũng không còn rõ nét. Bà ta tìm rất lâu, cuối cùng ánh mắt sáng lên, hô một tiếng.

“Đây rồi.”

Thanh Trúc cũng tò mò, không nhịn được ló đầu nhìn sang. Trong tay Diệu Hoa hiện tại là một bức ảnh cũ từ rất lâu rồi, chất ảnh không còn rõ nữa. Trong bức ảnh là chồng bà, ông

Quân, bà, cùng với hai đứa con Tuấn Kiệt, Thanh Trúc lúc nhỏ. Mà bên cạnh chính là Lâm Tuyết và bố của cô. Đó là một dịp hiếm hoi bọn họ gặp mặt nhau. Diệu Hoa tìm thêm một lát nữa, liền tìm được tấm ảnh đại gia đình Lâm Tuyết. Bên cạnh bố cô lúc đó còn có một người phụ nữ nữa.

“Đây là…”

Thanh Trúc nhìn thấy người phụ nữ trong tấm ảnh kia, không khỏi kinh ngạc. Mặc dù tấm ảnh này đã mờ nhòe, nhưng bọn họ vẫn có thể nhìn ra được, người phụ nữ ăn mặc tầm thường trong ảnh, vậy mà lại có mấy phần giống với vị Dương phu nhân ở trong bệnh viện kia.

“Quả nhiên là như thế, quả nhiên là như thế.”

Diệu Hoa lúc này đã xác định được suy đoán của mình, hai mắt không khỏi sáng lên. Năm đó, gia đình bà ta và gia đình Lâm Tuyết khá thân thiết, sau này chẳng biết vì lí do gì mà mẹ của Lâm Tuyết bỏ đi, bố cô một mình nuôi Lâm Tuyết khôn lớn. Bọn họ chỉ gặp mặt nhau có mấy lần nên Diệu Hoa nhất thời quên mất. Nhưng hiện tại bà ta có thể khẳng định, Dương Tâm Lam kia chính là người mẹ thất lạc của Lâm Tuyết.