“Mẹ, chuyện này là sao?”

Thanh Trúc cũng kinh ngạc, chẳng lẽ trên đời này lại có chuyện trùng hợp tới như vậy. Người phụ nữ cao sang quyền lực kia thế mà lại là mẹ của Lâm Tuyết.

Diệu Hoa nhớ rõ, năm ấy từng nghe chồng bà ta than thở về hoàn cảnh gia đình Lâm Tuyết, nói rằng mẹ của cô cũng là con của một gia tộc nổi tiếng, nhưng vì kết thân với bố cô nên không được gia tộc chấp nhận. Hai người chỉ có thể bỏ đi làm ăn xa, sau này, người phụ nữ này bị tai nạn, bố của Lâm Tuyết một mình gà trống nuôi cô đến giờ.

“Phát tài rồi, chúng ta phát tài rồi.”

Giọng nói của Diệu Hoa không kiềm chế nổi xúc động, vui mừng như điên nắm lấy tay con gái mình. Nếu như Dương Tâm Lan thực sự là mẹ của Lâm Tuyết, vậy chẳng phải bọn họ đã đào trúng cái mỏ vàng rồi sao. Gia đình nhà họ nuôi Lâm Tuyết mười mấy năm như vậy, nhất định sẽ nhận được không ít tiền bồi dưỡng. Dương Tâm Lan ra tay hào phóng như thế, có lẽ cả đời sau cũng không cần suy nghĩ gì nữa.

“Mẹ, lỡ như không phải thì sao, mẹ đừng có vui mừng quá sớm.”

Thanh Trúc nhăn mặt, lại bị Diệu Hoa gõ vào đầu.

“Mày đó, cái miệng quạ xui xẻo. Tao nói phải thì là phải.”

Thanh Trúc cự lại.

“Sao mà chắc được chứ, ảnh thì từ mấy chục năm trước rồi. Không phải nói bà ta đã chết rồi sao? Mẹ à, trên thế giới này người giống người nhiều lắm đấy.”

“Con ranh, mày thích nói xui xẻo không?” - Diệu Hoa hừ hừ, mặc dù bà ta không chắc, nhưng linh cảm mách bảo Diệu Hoa người trong ảnh và vị Dương phu nhân kia tuyệt đối là một người. Cái mỏ vàng này, bà ta nhất định phải ôm cứng.

“Không được, tao phải qua đó một chuyến.”

Bà ta nhớ đến danh thiếp của Dương phu nhân để lại, trước hết bà cần qua thăm dò trước. Nếu như đúng vị Dương phu nhân kia là mẹ Lâm Tuyết, vậy bà ta cũng phải nghĩ xem làm thế nào nói chuyện này, còn phải làm thế nào lấy được nhiều tiền bồi dưỡng nhất có thể. Thấy mẹ mình vui vẻ như thế, Thanh Trúc cũng hơi động lòng. Lâm Tuyết kia thật sự là cái vận cứt chó gì không biết, bao nhiêu thứ tốt đẹp đều đổ lên đầu cô ta. Nghĩ đến viễn cảnh này là thật, Lâm Tuyết vẫn luôn không ra gì kia đột nhiên có một người mẹ giàu nứt đố đổ vách từ trên trời rơi xuống, thậm chí còn có thể trở thành thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc, Thanh Trúc bấm bụng, nói.

“Mẹ, nếu như là thật, mẹ định cho hai bọn họ nhận nhau hay sao?”

Diệu Hoa vừa thu xếp đồ đạc vào trong túi xách, vừa nói.

“Đương nhiên.” Không cho bọn họ nhận nhau, bà ta làm sao lấy được tiền chu cấp. Diệu Hoa hoàn toàn không để ý đến con gái mình trong mắt đã tràn đầy tính toán. Cô ta dường như nghĩ đến cái gì, vội vàng đè tay mẹ mình lại.

“Mẹ, sao mẹ không nghĩ tới trước kia mẹ đối xử với chị ta như nào, hiện tại nếu chị ta nhận mẹ ruột rồi ghi thù, quay lại cắn ngược chúng ta, mẹ không nghĩ tới sao?”

Vẻ vui mừng trên mặt Diệu Hoa chợt thay đổi, bà ta khựng lại. Đương nhiên bọn họ chưa từng nghĩ tới khả năng này. Mặc dù Lâm Tuyết đối với bọn họ luôn nhẫn nhục chịu đựng, nhưng mơ hồ cũng phản kháng Diệu Hoa mấy lần, sau này có được gã bạn trai giàu kếch xù cũng không gửi tiền chu cấp cho bọn họ. Diệu Hoa cắn môi.

“Con có một phương án hay hơn, vừa có thể giúp mẹ con ta không cần chịu khổ nửa đời sau, vừa không cần phải lo lắng gì nữa.”

Diệu Hoa nhìn con gái mình.

“Cách gì?”

Bà ta vẫn luôn biết Thanh Trúc ăn chơi chác táng, đầu óc ngoài quần áo lụa là và vui chơi tụ tập thì chẳng nghĩ ra được cái gì nên hồn, nhưng bà ta vẫn chăm chú lắng nghe. Lúc này, vẻ mặt Thanh Trúc hiện lên một chút tàn nhẫn.

“Mẹ, nếu như bà ta quả thật có một đứa con gái mất tích, vậy cũng không nhất định là Lâm Tuyết mà.”

“Ý của mày là…”

Diệu Hoa nhìn Thanh Trúc, ngây ra. Mà Thanh Trúc lúc này đang mỉm cười. Đúng vậy, dựa vào cái gì mọi thứ tốt đẹp đều rơi vào đầu Lâm Tuyết chứ. Cô ta nhìn bộ dạng thảm hại của mình, móng tay đã mấy tháng không được thay mới, quần áo cũ kĩ rẻ tiền, còn có căn nhà hôi hám này nữa. Nếu đã có cơ hội tốt như vậy, làm gì có ai ngu ngốc mà dâng hai tay cho người khác. Chi bằng, cứ để bọn họ thần không biết quỷ không hay, nhận lấy mỏ vàng từ trên trời rơi xuống này. Diệu Hoa rất nhanh đã hiểu được ý tứ của con gái.

“Mày muốn vào nhà họ Dương?” Diệu Hoa kinh ngạc.

Ngay sau đó, bà ta lập tức túm lấy đầu con gái mình. Thanh Trúc kêu la oai oái.

“Mẹ, mẹ làm cái gì vậy? Mẹ bỏ con ra. Á!”

“Con ranh này, mày điên rồi. Mày có phải mất trí rồi không? Mày muốn bỏ mẹ mày hả, mày là thứ không nên nết, hôm nay tao phải đánh chết mày.”

Thanh Trúc thấy mẹ mình đột nhiên phát điên thì bắt đầu kêu la, cô ta chạy khắp nhà, phía sau là Diệu Hoa bừng bừng sát khí đuổi theo. Bà ta không nghĩ tới con gái mình muốn làm phượng hoàng đến điên rồi, cư nhiên muốn trộm long tráo phụng, còn muốn ruồng rẫy bà ta.

“Mẹ, mẹ nghĩ kĩ đi. Để Lâm Tuyết nhận mẹ ruột thì có gì tốt cơ chứ? Không biết chừng chị ta liền sai người đến bắt mẹ đó.”

Thanh Trúc vừa gắt gao bảo vệ đầu của mình, vừa liên mồm giải thích.

“Con qua đó thì có gì không tốt, dù sao chuyện này cũng đâu có ai biết được. Chỉ cần con có thể vào được nhà họ Dương, nửa đời sau của mẹ và con đều không phải lo lắng nữa, mẹ nghĩ xem.”

Diệu Hoa đuổi được hai vòng thì thở hồng hộc. Mấy năm này chỉ lo lăn lộn trong sòng bạc, thân hình không rèn luyện nên núc ních mỡ, vận động hai cái thì liền thở không ra hơi. Bà ta đứng chống nạnh, hai mắt vẫn còn bốc hỏa nhìn đứa con gái yêu quý của mình. Thanh Trúc thấy mẹ cô ta dừng lại, liền tiếp tục rèn sắt khi còn nóng.

“Mẹ, đến lúc đó con có thể dùng danh nghĩa mẹ nuôi mà đón mẹ vào nhà họ Dương. Mẹ nghĩ đi, Lâm Tuyết có thể làm như vậy sao?”

Tiền chu cấp gì đó cũng chỉ có thể nuôi sống bọn họ một thời gian, với cái mức độ ăn tiêu như núi lở của hai bọn họ, làm sao mà chịu nổi chứ. Nghĩ đến viễn cảnh không tiền không của, ngày ngày bị chủ nợ đuổi đánh, Diệu Hoa thoáng chốc cũng rùng mình. Thấy mẹ có chút dao động, Thanh Trúc liền tiến tới, dùng lời lẽ ngon ngọt tiếp tục khuyên nhủ.

“Con vẫn là con gái của mẹ mà, chỉ là chúng ta đổi một nơi khác tốt hơn, dù sao cũng đâu có gì thiệt thòi.”

“Nhưng…nhưng nếu bọn họ phát hiện.”

“Sao có thể chứ, chuyện này chỉ có con với mẹ biết, đến lúc bọn họ yêu cầu xét nghiệm, chúng ta lấy tóc và da của Lâm Tuyết là được rồi. Chỉ cần có thể vào được nhà họ Dương, sau này chúng ta không cần lo lắng gì nữa.”

Lời nói của Thanh Trúc quá sức mê hoặc, Diệu Hoa bình tĩnh suy nghĩ lại, rốt cuộc trong lòng cũng đã có chút quay đầu. Bà ta liếm liếm môi.

“Việc này không vội, trước hết phải qua đó một chuyến đã.”

Nói dứt lời, bà ta liền bỏ bức ảnh cũ vào trong túi xách. Thanh Trúc vội níu tay bà.

“Mẹ, con đi cùng với mẹ.”

Diệu Hoa dí tay vào trán cô.

“Muốn nhận mẹ mày sớm vậy hả, thứ con gái phản phúc.” - Bà ta cảnh cáo cô - “Mày ngoan ngoãn ở nhà đi, có gì chờ mẹ mày trở về.”

Lúc này, trong lòng bà ta cũng ngập tràn tính toán. Đương nhiên, kế sách của Thanh Trúc đúng là vẹn toàn, chỉ có điều, bà ta phải xác nhận mối quan hệ của Lâm Tuyết và vị phu nhân này trước đã.

***

Dương Thục Trinh từ sáng sớm đã thay trang phục, xịt nước hoa tới DC tìm Từ Thanh Phong. Cô ta cố ý giả vờ không hề biết chuyện hôm qua hắn qua đêm ở bên ngoài, bộ dạng đoan trang mỉm cười bước vào cao ốc. Thư ký và nhân viên đều đã quen mặt cô ta, biết người này là nữ chủ nhân tương lai của DC thì đều không ai dám ngăn cản, tự động đưa cô ta đến phòng của Từ Thanh Phong.

Lúc này, Từ Thanh Phong đang ngồi quay lưng về phía cửa sổ, chăm chú xem tài liệu. Dương Thục Trinh cố ý không gây ra tiếng động, tiến tới từ phía sau, đột nhiên ôm chầm lấy hắn.

“Anh…”

Từ giọng nói, Từ Thanh Phong đã nhận ra người đến là ai. Hắn đặt tài liệu xuống, Dương Thục Trinh liền nhân cơ hội gác cằm lên vai hắn, giọng nói nũng nịu.

“Mấy hôm nay em phải ở nhà bồi mẹ nên không qua chỗ anh được, anh không nhớ em chút nào sao?”

Từ Thanh Phong duỗi tay, bắt lấy hai tay của Dương Thục Trinh rồi xoay người lại. Dương Thục Trinh đối diện với gương mặt hoàn hảo không chút tì vết của hắn, có chút xúc động muốn tiến tới hôn lên, nhưng đáng tiếc đã bị Từ Thanh Phong ngăn cản. Hắn nói.

“Thục Trinh, sao em lại đến đây?”

Dương Thục Trinh làm nũng nói.

“Không phải vì anh không chịu tới gặp em sao? Thanh Phong, anh xem ba mẹ em cũng đã về nước rồi, hôn sự kia…”

Cô ta nóng lòng muốn dùng ba mẹ mình làm sức ép, muốn nhân lúc Từ Thanh Phong chưa hoàn toàn nhớ lại mà cưới cô ta vào cửa. Lần trước hắn cũng đã đồng ý với hôn sự này rồi, Dương Thục Trinh không tin hắn dám thất hứa, khiến cho nhà họ Dương mất mặt. Thế nhưng, trái ngược với thái độ nhiệt tình của Dương Thục Trinh, Từ Thanh Phong chỉ lạnh nhạt nói.

“Em ngồi xuống đã, anh có chút chuyện muốn nói với em.”

Dương Thục Trinh ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng cô ta vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống. Lúc này, Từ Thanh Phong mới thở ra một hơi. Hắn không vội tiếp lời mà gọi điện thoại cho thư ký. Sau khi nhận được lệnh, thư ký liền đi làm ngay. Dương Thục Trinh có chút khó hiểu, lại thấy Từ Thanh Phong cất lời.

“Anh vốn định sẽ tìm một dịp để nói với em, nhưng hôm nay em có mặt ở đây, vậy chính là đúng lúc.”

Dương Thục Trinh nhìn thấy sắc mặt nghiêm nghị của Từ Thanh Phong, liền nghiêng đầu lắng nghe.

“Vâng, anh nói đi, em nghe đây.”

“Thục Trinh, trước đây anh và em, vốn không có gì đúng không?”

Gương mặt tươi cười của Dương Thục Trinh trong phút chốc cứng lại, ngay cả cánh tay ở trên bàn cũng vô thức nắm chặt lấy vạt áo. Cô ta cười méo xệch.

“Anh….anh nói vậy là sao? Em không hiểu.”

Từ Thanh Phong nhìn thẳng vào mắt cô, nói.

“Từ khi anh tỉnh lại, em đã nói với anh em là hôn thê của anh, còn nói chúng ta là thanh mai trúc mã, có tình cảm với nhau từ nhỏ. Ngay cả người làm và những người xung quanh đều nói như thế. Bảo rằng anh mất trí nhớ nên mới quên đi em.”

Dương Thục Trinh siết chặt nắm tay, đè nén xúc động và hoảng sợ trong lòng, cố nặn ra một nụ cười.

“Vâng, có gì sai sao ạ?”

Từ Thanh Phong nói.

“Lúc đầu, anh cũng tin là như vậy, nhưng có hai người lại nói với anh sự thật không phải như thế. Người anh thích không phải em, mà là người khác.”

“Là…là ai nói…”

Dương Thục Trinh suýt thì không giữ nổi bình tĩnh nữa rồi. Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng mang theo trào phúng vang lên.

“Là tôi.”

Dương Thục Trinh quay đầu, liền nhìn thấy Ngôn Giai Tuệ bước vào, vẻ mặt kiêu ngạo khiến cho Dương Thục Trinh chỉ hận không thể xé nát bộ mặt của cô ta.

“Ngôn Giai Tuệ? Cô vẫn còn muốn chia rẽ tôi và anh Phong hay sao?”

Ngôn Giai Tuệ cười khinh miệt.

“Hừ, cô cũng xứng sao? Mấy trò bẩn thỉu của cô còn sợ có người không biết nữa à?”

Nói dứt lời liền tiến lên phía Từ Thanh Phong. Dương Thục Trinh ẩn ẩn cảm thấy có dự cảm không hay. Ngôn Giai Tuệ này thật sự là âm hồn bất tán, cứ phải cắn chặt lấy cô ta không buông. Nghĩ đến mình lần này lại chậm một bước, Dương Thục Trinh thật sự không cam tâm.

“Ngôn Giai Tuệ cô đừng ngậm máu phun người.”

Nói dứt lời, Dương Thục Trinh lại nhìn về phía Từ Thanh Phong. “Anh…anh nhất định phải tin em.”

Từ Thanh Phong đáp lại cô ta bằng sự im lặng. Lúc này, thư ký cũng bước tới, gõ cửa phòng hắn hai cái. Từ Thanh Phong bảo cô ta đi vào. Dương Thục Trinh không nghĩ tới, không chỉ có Ngôn Giai Tuệ, Dương phu nhân, Từ phu nhân, còn có những người liên quan đều có mặt ở nơi này. Đây là muốn làm gì?

“Ngôn Giai Tuệ, cô lại muốn giở trò gì? Lại muốn hắt nước bẩn lên đầu tôi trước mặt mọi người hay sao?”

Dương Thục Trinh có chút nóng nảy lên tiếng. Mà các đương sự khác cũng có chút khó hiểu, không biết vì lí do gì mà Từ Thanh Phong lại gọi bọn họ tới nơi này. Rất nhanh, Trần Huy cũng hộ tống Lâm Tuyết đến. Tất cả những người liên quan đều có mặt đầy đủ, Ngôn Giai Tuệ lúc này mới tiến tới, giơ lên một chiếc usb. Ngôn Giai Tuệ cười đắc chí.

“Đừng tiếp tục diễn nữa, hôm nay, tôi nhất định sẽ cho tất cả mọi người nhìn thấy bộ mặt giả tạo của cô.”

***

Mấy ngày trước.

Sau khi Lâm Tuyết xuất viện, Ngôn Giai Tuệ đã đến tìm Từ Thanh Phong. Lúc đầu, hắn vốn định không gặp cô, Từ Thanh Phong biết Ngôn Giai Tuệ đến chỉ có một mục đích duy nhất, chính là kêu oan cho Lâm Tuyết. Nhưng hắn ta hoàn toàn không muốn nghe, hắn hận cô thấu xương, cũng cực kỳ ghê tởm Lâm Tuyết. Có điều Ngôn Giai Tuệ là người nào, cô phách lối như thế, phía sau lại có Ngôn gia hậu thuẫn, làm gì có ai ngăn cản được. Đám vệ sĩ nhìn thấy Ngôn Giai Tuệ thì cũng sợ mất mật, kẻ nào không muốn bị cô đánh cho tím mặt thì liền biết ý mà tránh đi. Ngôn Giai Tuệ khí thế không gì ngăn cản được, xông thẳng vào phòng làm việc của Từ Thanh Phong, nói.

“Anh còn muốn trốn tránh đến bao giờ? Tại sao anh mất trí nhớ thì lại trở nên hồ đồ như vậy?”

“Giai Tuệ, chú ý lời nói của em, không phải anh không để tâm thì em muốn nói gì cũng được.”

Ngôn Giai Tuệ cười nhạt.

“Nếu như không phải là thời gian của Lâm Tuyết không còn bao nhiêu nữa, em cũng không thèm ở đây đôi co với anh.”

Sau khi biết bệnh tình của Lâm Tuyết, Ngôn Giai Tuệ thật sự không thể nhịn được nữa. Cô không muốn Lâm Tuyết đến khi rời khỏi thế giới này vẫn mang theo không cam lòng. Bởi vậy liền chạy đến tìm Từ Thanh Phong, thấy hắn như cũ nhíu mày, không chịu tin lời mình nói, Ngôn Giai Tuệ đập bàn.

“Uổng công Lâm Tuyết vẫn luôn chờ anh, nhưng anh thì lại nghe lời con hồ ly tinh Dương Thục Trinh kia, anh bị cô ta quyến rũ đến mờ mắt rồi. Chẳng lẽ anh chưa từng nghi ngờ, tại sao anh thích cô ta mà em lại không biết. Đừng có nói em và Trần Huy kiếm chuyện, vốn dĩ cô ta ngay từ đầu đã lợi dụng anh mất trí nhớ mà lừa dối anh.”

“Anh Từ, chẳng lẽ anh chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của mình với Dương Thục Trinh?”

Lời này của cô đã đánh trúng tâm lý của Từ Thanh Phong, cũng là băn khoăn của hắn từ sau khi tỉnh lại, nhưng hắn vẫn im lặng không phản bác. Lát sau, Từ Thanh Phong mới điềm đạm cất lời.

“Em đến đây chỉ là vì muốn minh oan cho Lâm Tuyết?”

Ngôn Giai Tuệ hậm hực nói.

“Anh vẫn tin là Lâm Tuyết bày trò với người đàn ông kia sao? Chẳng lẽ anh không nhận thấy điều bất thường, nếu cậu ấy thực sự muốn làm thế, có thể tìm nơi khác được mà, tại sao cứ nhất định phải là Ngôn Gia. Còn nữa, tại sao nhất định phải là ngày hôm đó?”

Từ Thanh Phong hừ một tiếng không đáp. Quả thật, hắn có nghi ngờ. Lúc đầu Từ Thanh Phong bởi vì nóng giận nên mới bỏ đi, thế nhưng đến khi hắn cẩn thận suy nghĩ lại, liền cảm thấy đúng là có vô vàn sơ hở. Làm gì có đứa ngu ngốc nào lại bày trò trong nhà để người ta bắt gặp. Mà hôm đó, Dương Thục Trinh quả nhiên biểu hiện rất lạ.

“Em đã hỏi người làm rồi, trong bữa tiệc, có người nhìn thấy Dương Thục Trinh và Lâm Tuyết đi cùng nhau, ngay sau đó cậu ấy xảy ra chuyện, anh thử nghĩ xem, thật sự không liên quan đến Dương Thục Trinh một chút nào sao?”

Từ Thanh Phong nhớ, lúc đó Dương Thục Trinh có đi ra ngoài mấy phút, lúc hắn hỏi, Dương Thục Trinh đã trả lời thế nào? Cô ta nói cô ta bị đổ rượu vào váy, đi vào nhà vệ sinh để gột rửa. Nhưng hắn vẫn chưa vội tin ngay.

“Gã đàn ông em mang đến cũng đã thừa nhận rồi, em còn muốn sao nữa?”

Nhắc đến Đinh Tam, Ngôn Giai Tuệ càng hận đến nghiến răng, nếu không phải là cô không đề phòng, thì đã không bị gã cắn ngược một nhát như thế.

“Gã cũng là bị người ta mua chuộc rồi.”

“Giai Tuệ, lời em nói đều không có bằng chứng, em muốn anh phải tin thế nào?”

Đúng vậy, trong việc này mặc dù nhiều sơ hở, nhưng muốn triệt để lột bộ mặt của Dương Thục Trinh, vẫn cần có một bằng chứng xác đáng. Ngôn Giai Tuệ nói.

“Anh cho em ba ngày, em nhất định sẽ tìm được bằng chứng.”

Từ Thanh Phong nói.

“Anh không hiểu, Giai Tuệ, rốt cuộc vì sao em có thể vì một người không quen biết mà làm tới mức này?”

Ngôn Giai Tuệ siết chặt nắm tay, từ trong mắt cô, Từ Thanh Phong nhìn thấy sự kiên định không thể lay chuyển.

“Lâm Tuyết không phải là người không quen biết, cậu ấy là người bạn quan trọng với em.” - Nói đoạn, cô ngẩng lên nhìn hắn. “Cũng là người quan trọng với anh.”

Ngôn Giai Tuệ định quay đi, dường như nghĩ ra cái gì, liền nhỏ giọng nói một tiếng.

“Em chỉ hy vọng, sau này anh sẽ không hối hận vì quyết định của mình.”

Sau khi Ngôn Giai Tuệ rời đi, Từ Thanh Phong vẫn luôn nhớ đến vẻ mặt và lời nói của cô. Hắn cũng nhớ đến nét mặt đầy bi thương của Lâm Tuyết. Thời gian này, trong lòng hắn không phải không có mâu thuẫn, không phải không nghi ngờ Dương Thục Trinh. Từ Thanh Phong là người khôn ngoan, chỉ là khi đứng trước Lâm Tuyết, lí trí của hắn cũng bị cô làm cho điên đảo. Thời gian này đủ để hắn ngẫm lại, còn có những sự kiện không ngừng lướt qua trong tâm trí, nhắc nhở hắn phải đứng lên đi tìm kiếm sự thật.

Hắn có thể tin Lâm Tuyết không?

Rốt cuộc Lâm Tuyết là gì đối với hắn?

Từ Thanh Phong muốn nhớ ra cô, càng muốn làm rõ tất cả nghi vấn trong lòng mình, bởi vì thế, Từ Thanh Phong quyết định lái xe đến nhà mới tìm Lâm Tuyết.

Mà hôm nay, Ngôn Giai Tuệ đúng hẹn ba ngày sau đến tìm hắn, mang theo usb, bên trong đó, là toàn bộ chứng cứ về tội ác của Dương Thục Trinh.

Nhìn thấy vẻ mặt Dương Thục Trinh tái mét, Ngôn Giai Tuệ cười nói.

“Dương Thục Trinh, có lẽ cô không ngờ đúng không, ngoài cửa nhà chúng tôi có lắp camera đấy. Bữa tiệc hôm đó chỉ có khách có thiệp mời mới có thể bước vào, gã Đinh Tam kia muốn qua cửa nhất định phải có người dẫn dắt.”

Cô vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Dương Thục Trinh, nhìn thấy năm ngón tay của cô ta đã bấu sâu vào da thịt. Ngôn Giai Tuệ giọng nói cao vút.

“Vừa hay, camera này đã ghi lại được người dẫn hắn vào. Cô có tò mò muốn biết người đó là ai không, hả Dương Thục Trinh?”