Sau khi nghỉ ngơi mấy ngày, sức khỏe của Lâm Tuyết đã khá lên không ít, sắc mặt cũng hồng hào hơn. Bởi vì lần trước bị mẹ của Tuấn Kiệt cản trở nên Lâm Tuyết chưa mua được điện thoại, Tuấn Kiệt liền đưa điện thoại của anh cho cô sử dụng, nói rằng có việc quan trọng thì gọi cho anh. Trước khi đi, Tuấn Kiệt còn dặn dò Lâm Tuyết rất nhiều, bảo cô không được đưa cho mẹ tiền, cũng đừng để ý lời bà ta nói. Mãi cho đến khi Lâm Tuyết gật đầu đồng ý thì anh mới chịu thôi.

Hôm nay thời tiết khá đẹp, Lâm Tuyết một mình dọn dẹp cửa hàng tiện lợi. Quách Giang đã xin nghỉ việc, nghe nói cô ta có bạn trai mới, cho nên không cần làm mấy công việc chán ngắt này nữa. Thế nhưng thỉnh thoảng khi tan ca, Lâm Tuyết nhìn thấy Quách Giang ở bên kia đường, cô ta vẫn không bỏ công việc part time tại quán bar của mình.

Lúc này cửa hàng khá vắng, Lâm Tuyết đang xếp lại hàng hóa thì chuông cửa chợt reo lên, báo hiệu có khách ghé qua. Lâm Tuyết vội vàng chào. “CK xin kính chào quý khách!”

Không có tiếng đáp lại, Lâm Tuyết vừa ngẩng lên thì đã bị dọa sợ. Bước vào cửa là bốn thanh niên cao lớn, mặc vest đen và đeo kính râm. Cách ăn mặc kì lạ khiến Lâm Tuyết lập tức liên tưởng đến những người làm nghề ở thế giới ngầm.

Cô có chút căng thẳng. Lâm Tuyết khéo léo che giấu biểu hiện của mình và trở về quầy tính tiền. Bốn người đàn ông kia giống như không thực sự muốn đến mua đồ, bọn họ lướt qua những mặt hàng trên kệ. Tên phía sau còn nhón tay lấy một bao thuốc, chưa thanh toán đã bóc ra, rút một điếu rồi đưa lên miệng.

“Lâm tiểu thư đúng không?”

Người đàn ông nhìn thẳng về phía Lâm Tuyết, chầm chậm nhả ra một làn khói trắng. Lâm Tuyết khẩn trương nắm lấy góc áo, cố gắng giữ khuôn mặt bình tĩnh mà nhìn ông ta.

“Xin hỏi, tôi có thể giúp gì cho quý khách?”

Hai người đàn ông phía sau đã chặn cửa ra vào, một vài vị khách đi ngang qua nhìn thấy khung cảnh bên trong cũng từ bỏ ý định bước vào cửa hàng tiện lợi, nhanh chóng rời đi.

“Chúng tôi là bạn của mẹ cô Lâm đây, bà ấy có giới thiệu chúng tôi tìm đến cô!”

Sau khi gẩy tàn thuốc vào quầy tính tiền ở bên cạnh nơi Lâm Tuyết đứng, người đàn ông tiếp tục lên tiếng. Lâm Tuyết đã lờ mờ đoán ra được thân phận người đến hôm nay, e là chủ nợ của Diệu Hoa đã tìm đến cửa. Bà ta không có tiền để trả vì thế mới bán đứng Lâm Tuyết.

“Diệu Hoa nào, tôi không biết!”

Lâm Tuyết yếu ớt phủ nhận nhưng người đàn ông kia đã nhìn thấy sự run rẩy trong mắt cô. Hắn nhếch khóe miệng, mùi thuốc lá khó ngửi bay vào mũi Lâm Tuyết.

“Nói dối là không tốt đâu, cô bé à!”

Vừa dứt lời, người đàn ông liền ngoắc tay ra hiệu, hai người bên cạnh lập tức lật đổ kệ hàng trên cùng. Đồ đạc rơi vãi trên mặt đất tạo nên tiếng loảng xoảng, vẻ mặt Lâm Tuyết cũng tái mét. Cô lắp bắp nói.

“Đừng, các người đừng phá!”

Đây là chỗ cô làm thêm, nếu như có tổn hại, Lâm Tuyết cũng không thể bồi thường được.

“Thế nào, trả tiền hay là không đây?” Người đàn ông bình thản nhìn cô, chờ Lâm Tuyết ra quyết định. Lúc này Lâm Tuyết biết cho dù có chối nữa cũng vô ích, cánh tay của Lâm Tuyết lần mò tới chiếc điện thoại, cô muốn gọi cho Tuấn Kiệt đến giúp đỡ mình.

Không ngờ hành động này cũng đã bị tên cầm đầu kia bắt gặp, hắn bắt lấy cánh tay của Lâm Tuyết, rút điện thoại rồi giơ lên trước mặt cô.

“Đừng phân tâm thế chứ!”

Lâm Tuyết quả thực rất sợ hãi, lắp bắp nói.

“Tôi..tôi tạm thời chưa có tiền, khi nào lĩnh lương tôi sẽ thanh toán.”

Ở bên kia đường, Thanh Trúc nhìn về phía cửa hàng tiện lợi đã đóng kín cửa, khoảng cách quá xa nên Thanh Trúc cũng không nhìn rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì, có điều cô ta cũng không quan tâm được nhiều như thế. Sau khi dẫn đám người kia đến nơi làm việc của Lâm Tuyết, Thanh Trúc nhanh chóng chạy về nhà. Vừa đi cô ta vừa niệm: Không phải lỗi của tôi, không phải lỗi của tôi, đừng trách tôi.

Về đến nhà, Thanh Trúc và Diệu Hoa mau chóng thu dọn hết đồ đạc, bọn chủ nợ đã tìm đến cửa, xem ra hai người họ khó mà sống yên. Thanh Trúc và Diệu Hoa quyết định tạm thời cứ nên lánh đi một thời gian trước đã. Hai người mau chóng vơ hết đồ đạc có giá trị nhét vào trong túi. Khi Thanh Trúc vừa chạy đến cửa, bên ngoài đã vang lên tiếng đập rầm rầm. Khuôn mặt của Thanh Trúc tái mét, vội vàng liếc nhìn Diệu Hoa. “Không…không phải là bọn họ quay lại đấy chứ?”

Diệu Hoa cầm sẵn một cái chảo lấy từ trong bếp, liếc mắt ra hiệu cho Thanh Trúc mở cửa. Cô ta chỉ dám hé mắt qua khe cửa, lén lút mà nhìn ra ngoài.

Qua điểm nhìn nhỏ hẹp, Thanh Trúc nhìn thấy sáu đôi giày da bóng loáng, lên một chút nữa, ba khuôn mặt nghiêm nghị đập vào mắt Thanh Trúc.

Không phải là những kẻ kia.

Thanh Trúc mặc dù xác định được không phải bên đòi nợ thuê, nhưng cô ta vẫn không dám trực tiếp mở cửa, chỉ run run hỏi.

“Ai vậy?”

“Xin hỏi, đây là gia đình của cô Lâm đúng không?”

Nghe thấy nhắc tới Lâm Tuyết, Thanh Trúc và Diệu Hoa đều bán tín bán nghi. Qua khe hở, bọn họ có thể nhận thấy người tới khí chất không tầm thường. Dẫn đầu là một quản gia đã ngoài năm mươi, xem bộ dạng cũng không giống như đến đòi nợ.

“Mở cửa hay không đây mẹ?”

Thanh Trúc nhìn về phía Diệu Hoa, muốn trưng cầu ý kiến của bà. Diệu Hoa trong tay vẫn lăm lăm cái chảo, cuối cùng mới gật nhẹ một cái.

Theo tiếng mở khóa lạch cạch vang lên, Thanh Trúc chầm chậm ló đầu ra, lúc này cô ta mới nhìn kĩ người đến khá đông, ngoài người đàn ông kia còn có ba người đang xách theo vali. Thanh Trúc đánh ực một cái, đứng chếch sang một bên nhường lối cho bọn họ bước vào nhà.

Diệu Hoa mới lúng túng cất chiếc chảo ở trên tay, ánh mắt mang theo chút đề phòng nhìn bốn người đàn ông kia.

“Các người tìm…tìm Lâm Tuyết có việc gì?”

Người đàn ông uống một hớp trà, từng động tác đều rất lịch sự, đáp lại.

“Chúng tôi có nghe nói gia đình đang gặp một chút khó khăn.”

Nghe đến đây, Thanh Trúc và Diệu Hoa liền liếc nhìn nhau.

“Cho nên?”

“Chúng tôi có một chút thành ý muốn hỗ trợ các vị.”

Người đàn ông vừa nói vừa ra hiệu cho hai kẻ cầm vali đứng ở phía sau. Thanh Trúc và Diệu Hoa còn chưa hiểu gì đã thấy bọn họ mở va li. Vừa nhìn thấy thứ ở bên trong, bọn họ ngạc nhiên đến tròn mắt. Người đàn ông nhìn thấy biểu hiện này của bọn họ thì chỉ cười nhẹ.

“Phu nhân, xin vui lòng nhận lấy một tỷ tiền mặt này!”

Trong cửa hàng, kệ gỗ và hàng hóa nằm ngang dọc, đồ đạc rơi đầy trên sàn nhà. Lâm Tuyết co ro trốn về một góc, hét lớn.

“Các người đừng lại đây!”

Lâm Tuyết vừa ném đồ về phía năm người kia, vừa vùng chạy ra ngoài cửa. Thế nhưng bọn họ không dễ dàng để cho Lâm Tuyết trốn đi như thế. Cánh tay của cô bị kéo lại, ngã nhoài lên kệ hàng. Dường như phản ứng của Lâm Tuyết khiến bọn họ khá thích thú. Cô như con chuột nhỏ đang lẩn trốn nhìn những kẻ săn mồi dơ vuốt về phía mình.

Lâm Tuyết cảm thấy rất tuyệt vọng, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi nhưng đã có bao nhiêu sự việc không may đổ lên đầu cô. Nơi đây mặc dù nằm trên phố lớn, nhưng hiện tại mọi người đều không rảnh dạo chơi ngoài đường. Hơn nữa bọn họ cũng rất sợ phiền phức nên dường như chỉ nhìn lướt qua rồi bỏ đi.

Bàn tay to lớn kia tóm lấy Lâm Tuyết, cô hơi giãy dụa muốn cắn vào tay người đàn ông, thế nhưng người kia còn nhanh hơn, lập tức túm lấy tóc cô mà kéo về sau.

“Đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt thế chứ?” Tên cầm đầu cười nham nhở. Lúc này trong đầu Lâm Tuyết không ngừng vang lên hồi chuông cảnh báo. Đôi mắt mở lớn nhìn về phía lối ra vào. Ai đó. Ai đó cũng được. Làm ơn đến cứu cô.

Trong mắt Lâm Tuyết ầng ậc nước, cảm nhận khuôn mặt vặn vẹo kia đang kề sát mặt mình.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng chuông “leng keng” rất thanh thúy. Chiếc chuông đặt trên cửa hàng mỗi khi có khách ra vào sẽ phát ra tiếng kêu này.

Lâm Tuyết chỉ nhìn thấy nơi cửa lớn có một thân hình cao lớn, bởi vì ngược sáng nên cô không thể thấy rõ bộ dạng người tiến vào. Dáng vẻ kia đã bao trọn tầm mắt của Lâm Tuyết, một giọng nói lạnh lẽo mang theo chán ghét vang lên.

“Sao nơi nào cũng gặp bọn chuột cống thế nhỉ?”