Dứt lời, Ngôn Giai Tuệ liền giao usb cho Từ Thanh Phong. Cô hướng về phía các bậc trưởng bối, nói.
“Mọi người, mọi người xem camera thì sẽ rõ sự việc hôm đó như thế nào.”
USB được cắm vào trong máy tính của Từ Thanh Phong, ngay tức khắc, tất cả mọi người cũng hướng lên màn hình. Dương Thục Trinh hoàn toàn không nghĩ đến tình huống này, sắc mặt cô ta tái nhợt, muốn tiến lên nhưng đã bị Ngôn Giai Tuệ ngăn cản. “Ngôn Giai Tuệ, cô đừng ngậm máu phun người, tôi không làm gì sai hết.” Ngôn Giai Tuệ bắt lấy cánh tay định chộp lấy usb của cô ta, cười.
“Nếu không làm sai, tại sao lại không dám cho mọi người xem usb hả?”
Dương Thục Trinh căm tức nhìn Ngôn Giai Tuệ, đến lúc quay sang nhìn Từ phu nhân và Từ
Thanh Phong lại là bộ dạng đáng thương bị người ta ức hiếp. Cô ta liên tục lắc đầu, giải thích. “Mọi người…mọi người đừng xem, nhất định là usb này bị người ta làm giả, hình ảnh trong đó cũng chỉ là cắt ghép mà thôi.”
Cô ta túm lấy Từ Thanh Phong, liên tục biện giải.
“Anh…anh nhất định phải tin em.”
Kế tiếp, cô ta chỉ vào mặt Lâm Tuyết.
“Là cô, nhất định là cô. Tại sao cô cứ phải hãm hại tôi như vậy. Tôi hoàn toàn không làm gì hết, sao cô có thể trơ trẽn như thế.”
Tất cả mọi người đều im lặng nhìn Dương Thục Trinh phát điên, không ai nói một lời. Mà lúc này, usb đã khởi động, video trên màn hình lập tức phóng lớn, đó là khung cảnh buổi tiệc ngày hôm đó ở Ngôn gia. Nắm tay của Dương Thục Trinh siết chặt, gần như sắp ngã quỵ xuống đất. Cô ta hét lớn một tiếng.
“Đừng xem! Đừng xem!”
Dương Thục Trinh muốn tiến lên che màn hình nhưng đã không kịp nữa rồi, Ngôn Giai Tuệ bắt lấy cô ta, Dương Thục Trinh mất đà liền ngã nhào ra sàn. Không ai tiến lên đỡ cô ta cả. Lúc này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào camera trong bữa tiệc. Đây là loại camera thu được cả tiếng. Đoạn băng dài chừng một phút, tiếng người nói chuyện và tạp âm lẫn lộn, hình ảnh cũng vô cùng sắc nét. Có điều, từ đầu tới cuối đều không có hình ảnh Dương Thục Trinh dắt Đinh Tam vào trong bữa tiệc.
Dương Thục Trinh ngây người. Đoạn băng rất nhanh đã kết thúc, lúc này, Ngôn Giai Tuệ quay về phía cô ta, nở nụ cười. Dương Thục Trinh đầu tiên là thất thần, sau đó là căm phẫn. Cô ta bị Ngôn Giai Tuệ lừa rồi.
Vốn dĩ không có camera nào cả, càng không thu được gì hết. Cô ta chỉ là lợi dụng tâm lý tội phạm của Dương Thục Trinh mà bày ra một màn này, khiến cho cô ta chủ động sa lưới. Nếu như Dương Thục Trinh cẩn thận nghĩ lại, sẽ có thể phân tích kĩ càng. Nếu trong tay Ngôn Giai Tuệ thật sự có bằng chứng, vậy thì cần gì phải nhử cô ta lâu như vậy, cứ trực tiếp đem cho mọi người xem là được rồi. Hoặc là thậm chí không cần đến Đinh Tam làm chứng. Chẳng qua, Dương Thục Trinh dạo này tràn đầy bất an, suy tính không chu toàn mới mắc phải bẫy của Ngôn Giai Tuệ.
“Sao hả? Dương Thục Trinh, biểu hiện có tật giật mình của cô đã hoàn toàn bán đứng cô rồi.” Giọng nói tràn ngập ác ý của Ngôn Giai Tuệ truyền vào bên tai Dương Thục Trinh, mà biểu hiện của cô ta đã bị tất cả mọi người nhìn thấu. Không ai tiến lên, cũng không ai nói giúp Dương Thục Trinh nửa lời. Ngay cả Dương phu nhân cũng chỉ đứng lặng một bên. Bà biết hiện tại nói gì cũng vô ích. Là tự Dương Thục Trinh sa lưới, ai cũng hiểu rõ nội tình ngày hôm đó rốt cuộc là như thế nào.
“Anh…anh..”
Dương Thục Trinh muốn túm lấy tay của Từ Thanh Phong, nhưng hắn đã lạnh lùng hất tay cô ra. Dương Thục Trinh vô cùng hoảng loạn, lúc này đây cô ta có thể nhận thấy sự thất vọng của tất cả mọi người. Từ phu nhân thở dài một tiếng, không nói năng gì đi ra khỏi phòng.
“Mẹ….mẹ không tin con sao?”
Từ phu nhân nhìn thấy cô ta đáng thương ngồi ở trên đất, nước mắt lấp lánh rơi xuống, nhưng bà cũng không thể đứng về phía cô ta được nữa. Từ phu nhân thở dài. “Thục Trinh, sao con có thể làm ra chuyện như vậy chứ?”
“Con…con không có. Mẹ nhất định phải tin con, con không có.” Ngôn Giai Tuệ ác độc nói.
“Cô vẫn còn muốn giảo biện hay sao?”
Sự việc hai năm rõ mười, mà lúc này, oan khuất của Lâm Tuyết cuối cùng cũng được giải đáp. Cô thật sự không làm gì cả, suýt nữa thì bị người ta hại đến mất trinh tiết, ngay cả danh tiếng cũng bị hủy hoại. Ngôn phu nhân đứng bên cạnh lúc này có chút xấu hổ vì đã hiểu lầm cô, thậm chí còn đuổi Lâm Tuyết ra khỏi nhà, ánh mắt nhìn Lâm Tuyết không khỏi có chút áy náy. Ngôn Giai Tuệ chỉ gặp mặt các trưởng bối, không trong buổi tiệc vạch mặt cô ta đã là nể mặt Dương Thục Trinh và Dương Tâm Lan lắm rồi. Giờ đây, ai cũng biết rõ bộ mặt của ta. “Mẹ, mẹ khoan đi đã, con còn có chuyện thứ hai muốn nói với mọi người.”
Dương Thục Trinh trong lòng không ngừng dâng lên nỗi sợ hãi. Cô ta điên cuồng lắc đầu, dường như muốn ngăn mọi thứ trước mắt xảy ra nhưng không còn kịp nữa. Từ Thanh Phong lạnh lùng nói.
“Lúc trước con có chút hồ đồ, bởi vì mất trí nên đã đưa ra quyết định vội vàng. Con thật sự không có tình cảm với Thục Trinh, cho nên, hôn sự giữa con và Dương gia con không thể tiếp tục được.”
“Thanh Phong….không…”
Dương Thục Trinh loạng choạng đứng lên từ trên đất. Lời nói của hắn giống như đã định tội cho cô ta, ngay cả Từ phu nhân cũng biến sắc.
“Việc này…”
Từ Thanh Phong lại hướng về phía Dương phu nhân nói.
“Phu nhân, lần này đơn phương hủy hôn, là phía Từ gia có lỗi, nếu phu nhân yêu cầu bồi thường tinh thần hoặc bất cứ thứ gì thì cứ nói ra, cháu và Từ gia sẽ đáp ứng hết.”
Dương phu nhân đứng bên cạnh thở dài. Đến nước này bà cũng không thể nói đỡ cho Dương
Thục Trinh được nữa. Sự việc vỡ lở, Dương gia làm gì còn mặt mũi nào mà ép Từ gia cưới Dương Thục Trinh. Có lẽ bà đã quá nóng vội, chỉ vì muốn thành toàn cho con gái mình mà quên đi đạo nghĩa, cũng quên đi nguyên tắc làm người mấy chục năm của mình. “Chuyện tình cảm này đều phải xem hai bên tình nguyện, ta cũng không thể ép buộc được.” Dương phu nhân vừa dứt lời, Dương Thục Trinh đã không cam lòng hét lên.
“Không được, con không đồng ý, con không đồng ý.”
Thế nhưng ngoại trừ cô ta, không còn ai đứng về phía Dương Thục Trinh nữa. Dương Tâm Lam nhìn cô, cuối cùng cúi đầu xin lỗi Từ gia và Từ phu nhân.
“Để xảy ra việc này, là do tôi quản giáo không nghiêm mới khiến Thục Trinh làm bừa, mong phu nhân tha thứ.”
Từ phu nhân nhìn về phía Dương Thục Trinh, thở dài một tiếng. Cuối cùng cùng với Từ lão gia đi khuất.
Dương Tâm Lan cũng không còn mặt mũi nào ở lại nữa, kéo theo Dương Thục Trinh điên cuồng la hét về nhà, trong phòng phút chốc đã rơi vào yên lặng, chỉ còn lại đám Ngôn Giai Tuệ và Lâm Tuyết, Trần Huy. Lâm Tuyết vẫn đứng ở vị trí cũ, không tiến lên cũng không lùi lại. Thấy cô xoay người muốn bỏ đi, Từ Thanh Phong lại có một loại xúc động muốn nắm tay của cô. Ngôn Giai Tuệ rất nhanh đã bắt được biểu cảm này, e là anh Từ quá xấu hổ, hiện tại không còn mặt mũi nào gặp Lâm Tuyết nữa. Cô rất biết điều mà huých vai của Trần Huy, sau đó cùng với hắn đi ra ngoài, chừa lại không gian riêng tư cho Lâm Tuyết và Từ Thanh Phong.
“Á, á, em đừng có đẩy anh.”
Cánh cửa khép lại, tiếng kêu oai oái của Trần Huy mau chóng biến mất. Căn phòng cũng rơi vào vắng lặng.
“Lâm Tuyết.”
Từ Thanh Phong cất tiếng, nhưng Lâm Tuyết một mực im lặng. Giờ đây, nói gì cũng là thừa thãi, Từ Thanh Phong biết, chỉ bởi vì hắn không tin cô, mặc cho Lâm Tuyết giải thích thế nào cũng không chịu, hắn đã gây ra tổn thương không thể chữa lành. Giờ đây hắn làm gì còn tư cách bảo cô tha thứ cho hắn.
“Tôi xin lỗi.”
Từ Thanh Phong cuối cùng cũng nói được câu này. Thấy Lâm Tuyết như cũ muốn bỏ đi, Từ Thanh Phong lập tức tiến lên nắm lấy tay cô, ôm chặt Lâm Tuyết từ phía sau.
“Anh Từ, đây là gì đây? Kết thúc với hôn thê nên muốn tìm người thay thế sao?” Giọng của Lâm Tuyết tràn đầy mỉa mai. Cho dù nói thế nào, tổn thương hắn gây ra cho cô không hề giả. Trong lúc Lâm Tuyết cần hắn nhất thì hắn lại không chịu cho cô chút tin tưởng, sỉ nhục cô, đẩy cô ra xa. Thấy Lâm Tuyết hơi giãy dụa, Từ Thanh Phong càng siết chặt lấy cô hơn, hắn tựa đầu lên vai cô, thủ thỉ.
“Lâm Tuyết, tôi sai rồi. Tôi thật sự sai rồi.”
Hắn sai khi nghi ngờ cô, càng sai hơn khi tự lừa dối lòng mình. Rõ ràng từ khi tỉnh lại, Từ Thanh Phong đã vô thức cảm thấy sự quen thuộc nơi cô. Nhưng hắn tự lừa mình dối người, tin tưởng mù quáng vào Dương Thục Trinh mà vô tình khiến cô tổn thương. Bởi vì không biết dùng cách nào giữ Lâm Tuyết lại, mới miễn cưỡng dùng bản hợp đồng kia để làm sợi chỉ kết nối giữa hai người.
Hắn sợ Lâm Tuyết bỏ đi, Từ Thanh Phong chỉ có thể gắt gao nắm chặt lấy tay cô. Hắn nói.
“Lâm Tuyết, xin em hãy cho tôi một cơ hội. Tôi sẽ tìm mọi cách để nhớ ra em.”
Lâm Tuyết đang giãy dụa thì cũng dừng lại. Khoảnh khắc này, cô đã mong chờ bao lâu, thế nhưng tổn thương kia lấy gì lành lại đây. Cô còn có thể tin tưởng hắn nữa không? Từ Thanh Phong của cô sẽ thật sự trở về chứ?
“Anh Từ, chúng ta chỉ là đối tác trên hợp đồng mà thôi. Anh có nhớ ra hay không, thì lại có liên quan gì tới tôi chứ?”
Lời nói của cô khiến Từ Thanh Phong sững lại. Hắn lập tức phản bác.
“Không! Không phải.”
Trái tim hắn đang mách bảo hắn, quan hệ của hai người không phải là như thế. Hắn biết hắn đã đặt một người ở nơi đầu tim, đó là người cho dù hắn có mất trí nhớ cũng không thể nào xóa nhòa, cô vẫn đang ở đó, chờ đợi hắn đến tìm cô. Từ Thanh Phong hôn lên tóc cô, dùng sự dịu dàng an ủi Lâm Tuyết.
“Tôi sai rồi, Lâm Tuyết, tôi thực sự muốn nhớ ra em.”
Hắn xoay mặt Lâm Tuyết lại, cuối cùng mạnh mẽ nắm tay cô, giọng nói kiên định, giống như Từ Thanh Phong ở trong tiềm thức của Lâm Tuyết.
“Tôi thật sự sẽ nhớ ra em mà. Xin em hãy cho tôi một cơ hội, được không?”
Lúc này, khóe mắt Lâm Tuyết chợt ửng đỏ. Cô thậm chí đã nghĩ đến tận khi mình rời khỏi thế gian này, cũng không thể bắt gặp lại sự dịu dàng của Từ Thanh Phong lần nào nữa. Giọng của cô không kìm chế được mà run rẩy.
“Anh sẽ không đẩy tôi ra, không sỉ nhục tôi đi với người khác, không kết tội tôi, không làm nhục tôi nữa chứ?”
Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy bi thương của cô, Từ Thanh Phong lúc này hối hận vô cùng. Hắn biết hắn không thể bù đắp cho những tổn thương mà mình gây ra cho Lâm Tuyết, hắn đã mù quáng, vội vàng kết tội cô mà không chịu lắng nghe cô giải thích. Từ Thanh Phong ôm lấy bờ vai run rẩy của Lâm Tuyết, nghe thấy giọng cô nghẹn ngào.
“Tại sao lại không nghe tôi giải thích, tại sao lại không tin tôi? Tôi không phải loại phụ nữ như anh nói, tại sao anh lại không tin tôi.”
Bao nhiêu ấm ức, bao nhiêu tuyệt vọng lúc này đều có thể xả hết ra, trôi theo dòng nước mắt. Từ lúc thấp thỏm chờ hắn trở về, món quà bé nhỏ nơi đầu giường vẫn yên lặng chờ hắn ngó tới. Thức đêm canh giữ bên giường từng khắc chờ hắn tỉnh lại. Cuối cùng chỉ đổi được sự ghét bỏ, ánh mắt kết tội và lăng nhục của hắn. Lâm Tuyết òa khóc như một đứa trẻ. Cô gần như đã buông tay rồi, Lâm Tuyết còn nghĩ có lẽ suốt cuộc đời này cũng không thể nào lại gần hắn một lần nữa.
“Xin lỗi, xin lỗi em, Lâm Tuyết.”
Hắn hôn lên tóc cô, hôn lên mi mắt sưng đỏ, hôn lên bờ môi còn run rẩy kia.
“Tôi thật sự sai rồi. Nhưng tôi sẽ nhớ ra em, tôi sẽ dùng hết sức mình, tôi nhất định sẽ nhớ ra được em.”
Lúc này, Lâm Tuyết mới thôi run rẩy, cô ngẩng đầu nhìn hắn. Cuối cùng không kìm được mà nói ra lời ấp ủ sâu kín trong lòng.
“Xin anh đừng đuổi tôi đi, tôi chỉ muốn ở bên anh.”
Thời gian của cô không còn nữa, cô chỉ muốn ở bên hắn chặng đường cuối cùng này, muốn tận hưởng sự dịu dàng cuối cùng mà ông trời dành cho cô. Từ Thanh Phong nhìn vào đôi mắt hoe đỏ của Lâm Tuyết, thấu rõ sự bất an trong đó. Hắn đáp lại Lâm Tuyết bằng một nụ hôn.
“Lâm Tuyết, tôi tuyệt sẽ không buông tay em.”