Sự việc của Từ Thanh Phong và Lâm Tuyết cuối cùng cũng được giải quyết, nhưng Ngôn Giai Tuệ vẫn còn rất lo lắng. Cô không dám nói cho Từ Thanh Phong biết bệnh tình của Lâm Tuyết, mà Lâm Tuyết cũng chỉ cười, nói cô sẽ tự mình nói ra việc này. Hai bọn họ khó khăn lắm mới tìm thấy nhau, vì vậy Ngôn Giai Tuệ và Trần Huy không muốn phá vỡ không gian riêng tư của bọn họ, rất biết điều mà lui về phía sau màn. Thời gian này, lễ đính hôn của Ngôn Giai Tuệ và Trần Huy cũng sắp tới, mọi thứ cơ bản đã được chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn chờ lễ đính hôn theo nghi thức nữa mà thôi.
Từ Thanh Phong sau khi ba mặt một lời với Dương gia, Từ phu nhân cũng không thể ép buộc hắn được nữa. Có điều, bà vẫn không hài lòng với Lâm Tuyết, càng không muốn con trai qua lại với cô gái này. Thế nhưng Từ Thanh Phong đã mạnh mẽ dùng áp lực của mình mà gạt đi. Từ trước giờ hắn muốn làm gì, lại có ai ngăn cản được.
“Cả đời này của con, không phải Lâm Tuyết thì không cưới.”
Hắn nói với Từ lão gia và Từ phu nhân như vậy. Từ phu nhân cực kỳ tức giận, nhưng bà hiểu rõ nhất đứa con trai của mình, từ nhỏ hắn đã không ăn mềm cũng không ăn cứng, quyết định chuyện gì thì không thể nào lay chuyển được. Cho nên, Từ phu nhân chỉ có thể tạm thời thuận theo, từ từ mà nghĩ đối sách.
Mỗi khi tan làm, Từ Thanh Phong đều lái xe đến nhà cũ xem Lâm Tuyết, hoặc là đến cửa hàng đón cô. Hắn nói.
“Lâm Tuyết, tôi muốn tới những nơi chúng ta từng đi qua.”
Hắn cho rằng việc này sẽ giúp hắn khôi phục trí nhớ. Lâm Tuyết nghe vậy thì chỉ cúi đầu.
“Anh đừng miễn cưỡng, việc này cũng không thể ép buộc bản thân được.”
Từ Thanh Phong lắc đầu, nắm lấy tay cô.
“Tôi không miễn cưỡng, đây là điều tôi muốn làm.”
Hắn muốn mau chóng nhớ lại từng khoảnh khắc của hai người, hắn không muốn Lâm Tuyết là người duy nhất ghi nhớ những hồi ức ấy, không muốn cô vì hắn mà buồn lòng thêm một lần nào nữa. Lâm Tuyết nghe thấy vậy, trong đôi con ngươi tràn ra chút dịu dàng, sau đó, cô nắm lấy tay hắn, nhỏ giọng.
“Kì thực, giây phút này đối với tôi đã là không ngờ.” - Bọn họ đang đứng ở giữa đại lộ, chẳng quản dòng người qua lại, dường như trong mắt chỉ nhìn thấy đối phương, giọng của Lâm Tuyết rất nhẹ, tựa như lời thì thầm của gió bên tai hắn. “Cho dù anh không nhớ ra cũng không sao, chúng ta có thể làm lại từ đầu.”
Lâm Tuyết mỉm cười dịu dàng. Chỉ cần hai người nắm tay nhau, cô cũng không ngại cùng hắn bước đi trên con đường cũ, ở mỗi địa điểm, mỗi cột mốc đáng nhớ của hai người ghi lại dấu ấn lần nữa. Từ Thanh Phong bắt được nụ cười của cô, hắn cảm thấy tim mình rung động mãnh liệt, liền không nhịn được mà cúi xuống hôn cô.
“Ưm…”
Lâm Tuyết đẩy nhẹ bờ vai hắn. Từ Thanh Phong bắt lấy tay cô, hoàn toàn trêu trọc Lâm Tuyết.
“Trước đây tôi đã từng ở nơi này hôn em hay chưa?”
Lâm Tuyết vô cùng xấu hổ, nơi này đông người, mặc dù ai nấy đều tất bật qua lại không chú ý tới bọn họ, nhưng cô vẫn cứ vô cùng ngượng ngùng. Lâm Tuyết cúi thấp đầu, gò má đã phớt hồng.
“Chưa từng.”
Nói dứt lời, bờ môi kia lại lần tìm đến môi Lâm Tuyết, chẳng quản thiên địa tuần hoàn, cứ thế mà hôn đến điên đảo. Giống như thời khắc này, vũ trụ này chỉ còn lại hai bọn họ.
“Vậy hãy khắc sâu khoảnh khắc này vào trí nhớ, Lâm Tuyết của tôi.”
***
Dường như dưới sự dẫn dắt của Lâm Tuyết, cũng có thể là mong muốn nhớ ra cô quá sức mãnh liệt, trí nhớ của Từ Thanh Phong dần dần tìm về, hắn có thể đột nhiên trong một khoảnh khắc, nhìn thấy hình ảnh của hai người trong quá khứ. Hắn đã lờ mờ nhìn thấy hình bóng cô gái đứng trong sương mờ kia, dần dần bước ra khỏi đêm tối mù mịt, tiến về phía hắn. Sau đó, gương mặt của cô gái trong giấc mơ và của Lâm Tuyết hợp lại làm một.
Cũng có lúc, khi Từ Thanh Phong nhìn Lâm Tuyết đứng nấu cơm, trong đầu hắn sẽ xoẹt qua một đoạn kí ức nho nhỏ.
“Đây là canh hầm, rất tốt cho sức khỏe.”
Hoặc là trong lúc hắn đến cửa hàng, nhìn thấy Lâm Tuyết chuyên tâm làm bánh. Hắn thấy hắn đứng ở một bên, đối diện là một cô gái đang nộ khí bừng bừng liếc hắn.
“Anh đừng tưởng tôi không nhìn thấy mẻ bánh cháy kia.”
“Từ chủ tịch, nguyên liệu hao hụt hết mấy lần rồi, cửa hàng này sẽ phá sản mất.”
Hoặc là nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của cô, còn hắn thì ở bên cạnh giúp Lâm Tuyết thử canh.
“Sao hả, mùi vị thế nào?”
Từ Thanh Phong trong kí ức hướng về phía cô, nhíu mày.
“Còn thiếu chút mùi vị.”
Nhân lúc Lâm Tuyết chăm chú thử lại, hắn sẽ bởi vì cô không đề phòng mà hôn lên môi cô, sau đó cười đắc chí nói. “Ngọt.”
Mỗi một nơi hắn đi qua, mỗi một địa điểm dường như đều lưu lại kí ức của hai bọn họ. Có lẽ hắn chỉ cần nỗ lực hơn nữa, chỉ một chút nữa thôi, kí ức biến mất của hắn sẽ hoàn toàn tìm về. Nhìn thấy Từ Thanh Phong ngây người nhìn cô, Lâm Tuyết không nhịn được hỏi.
“Anh nhìn cái gì vậy?”
Từ Thanh Phong đáp.
“Nhìn em.”
Lúc này, kí ức của hắn dừng lại ở khoảnh khắc nhìn thấy cô ở trên giường, đầu mày khóe mắt đều đỏ ửng, tóc mai dính vào bên má, hơi thở hỗn loạn vít lấy cổ hắn, gọi “Thanh Phong.” Nháy mắt, như có một trận lửa xoẹt qua trong lòng tổng tài, hắn vội vàng rời tầm mắt đi. Hắn không muốn vội vã, cũng không muốn Lâm Tuyết sợ hãi hắn. Trong lúc Từ Thanh Phong mất trí nhớ đã không ít lần khiến cô tổn thương, hắn muốn từ từ bù đắp lại. Thấy mặt Từ Thanh Phong đỏ bừng, Lâm Tuyết còn sợ là hắn bị sốt, vội đến sờ trán hắn.
“Anh sao vậy? Sắc mặt kì lạ quá.”
Lâm Tuyết không chạm vào thì thôi, vừa chạm vào liền khiến cho Từ Thanh Phong giống như phải bỏng. Hắn vội vã bắt lấy tay cô.
“Đừng….”
Lâm Tuyết nhìn thấy biểu hiện khác lạ của hắn, còn có làn da nóng bừng thì không khỏi nghi ngờ. Chẳng lẽ hắn lại nhớ ra gì đó nên đau đầu. Đã có mấy lần Từ Thanh Phong đi với cô thì đột nhiên đau đầu dữ dội, gân xanh nổi lên trên trán trông cực kỳ dữ tợn. Lúc bọn họ đi khám bác sĩ thì chỉ nhận được kết quả nói đây là hiện tượng bình thường. Có thể trí nhớ của hắn đang khôi phục nên khi nhìn thấy sự vật quen thuộc sẽ dẫn đến tình trạng như thế. Từ Thanh Phong nghe vậy thì chỉ cười cười.
“Tốt quá, tôi sắp nhớ ra em rồi.” Sau đó hôn lên trán cô trấn an.
Lâm Tuyết quả thực rất đau lòng, kết quả hiện tại đối với cô đã là mĩ mãn, Lâm Tuyết không muốn Từ Thanh Phong miễn cưỡng bản thân mình, chỉ vì muốn mau chóng nhớ ra cô mà khiến bản thân chịu khổ. Cô xoa nhẹ lên trán hắn, lo lắng hỏi.
“Sao vậy, trong người có chỗ nào không thoải mái sao?”
Lâm Tuyết không nghe thấy tiếng hắn đáp lại, chỉ có tiếng thở dốc ồ ồ bên tai. Đến khi cô cúi đầu, liền nhìn thấy bên dưới đã phồng to, căng trướng. Lâm Tuyết đen mặt, đây nào có phải là bệnh tật gì, là giữa đường thức tỉnh thì có. Lâm Tuyết không biết cô với hắn bây giờ chẳng khác nào mê dược, chỉ cần một chút đụng chạm cũng khiến Từ Thanh Phong không thể kiềm chế nổi. Vẻ mặt Lâm Tuyết nhanh chóng đỏ bừng, sau đó vội vàng đẩy hắn ra, xấu hổ mà mắng một tiếng.
“Vô sỉ.”
Từ Thanh Phong đáng thương, không dám mạnh mẽ ép buộc cô, chỉ có thể ủy khuất chính mình, tiến vào nhà vệ sinh xả nước lạnh, tự mình an ủi.
***
Dương Thục Trinh bị cấm túc ở trong nhà. Hiện tại bộ dạng của cô ta cực kỳ điên cuồng, cả ngày lẩm bà lẩm bẩm nghĩ làm sao để xoay ngược tình huống. Cô ta không cho phép, không cho phép Từ Thanh Phong rời xa cô. Đồ đạc trong nhà bị Dương Thục Trinh đập vỡ không ít, mà lúc này, quản gia bỗng nhiên gõ cửa. Dương Thục Trinh tức giận nói.
“Có chuyện gì?”
Quản gia cung kính thưa.
“Tiểu thư, bên ngoài có khách của phu nhân, nhưng hôm nay phu nhân không có nhà.”
Dương Tâm Lan dạo gần đây bận dự án nên thường xuyên không về nhà, cũng có thể bà ta không chịu được thái độ của Dương Thục Trinh, càng không muốn nghe cô ta quấn lấy mình mè nheo nên dứt khoát tránh mặt, muốn Dương Thục Trinh ở nhà sám hối. Dương Thục Trinh bình tĩnh lại một chút, mẹ của cô ta mới về nước nên cũng không có quá nhiều người quen tìm đến. Nếu là đối tác thì cũng đã đến công ty chứ không đời nào về nhà. Cho nên, Dương Thục Trinh có chút tò mò.
“Là ai vậy?”
Quản gia nói.
“Một người phụ nữ lớn tuổi, tự xưng là mẹ của Lâm Tuyết.”
Dương Thục Trinh vốn muốn đuổi bà ta đi, nghe vậy thì khựng lại. Cô ta cắn môi, suy nghĩ gì đó, cuối cùng mới bảo quản gia đưa người phụ nữ kia vào.
Diệu Hoa đã chờ ngoài cổng được nửa tiếng, hào môn sâu xa khó lọt, mãi mới thấy cửa lớn tự động mở ra, sau đó quản gia tiến đến, nhã nhặn mời Diệu Hoa vào trong nhà. Ông ta nói Dương Tâm Lan không có nhà, do vậy Dương Thục Trinh thay mặt mẹ tiếp đón bà ta. Diệu Hoa một đường tiến vào trong biệt thự thì không ngừng ngó ngang ngó dọc. Cơ nghiệp của Dương gia rất lớn, nội đi từ cổng vào nhà thôi cũng phải có xe riêng đưa đón. Người làm đông không đếm xuể, bên trong trang hoàng lung linh, giống như cung điện ở trên ti vi cũng chỉ đến mức này mà thôi.
Lòng tham của Diệu Hoa nổi lên, chỉ cần nghĩ đến cảnh được sống trong dinh cơ này, chỉ tay năm ngón, cuộc đời bà ta đúng là không còn gì để hối tiếc nữa.
Diệu Hoa siết chặt túi xách trong tay, hớn hở bước vào.
Phòng khách nội thất cao cấp, giữa phòng là ghế sofa cực lớn, đèn trần nhập ngoại tỏa ra ánh sáng lấp lánh, ly tách được mạ vàng cẩn thận, tinh tế nhưng không phô trương kệch cỡm. Người làm xếp thành hai hàng đang bận rộn chuẩn bị, Diệu Hoa nhìn mà lóa mắt. Sau đó, Dương Thục Trinh choàng áo khoác từ trên lầu đủng đỉnh đi xuống. Diệu Hoa đã tìm hiểu từ trước, biết Dương Tâm Lan có một đứa con gái, vừa nhìn liền đoán được thân phận của Dương Thục Trinh.
“Chào cô.”
Dương Thục Trinh dùng ánh nhìn quét một lượt từ đầu tới chân của Diệu Hoa. Quả nhiên là mẹ nào con nấy, đều mang khí chất nghèo hèn đê tiện như nhau. Cô ta phất tay cho quản gia và người làm lui xuống, chỉ để lại một mình mình tiếp chuyện Diệu Hoa. Mấy ngày gần đây thái độ của mẹ cô đối với Lâm Tuyết thay đổi, trong lòng Dương Thục Trinh cũng bất an, cô ta nghĩ nhất định là có chuyện gì đó mà bản thân không biết, lần này muốn thông qua người mẹ của Lâm Tuyết để tìm hiểu.
“Cô Dương, lần trước phu nhân có để lại tấm danh thiếp, nói chúng tôi có việc thì đến đây tìm, cho nên…”
Dương Thục Trinh kiêu ngạo nói.
“Có việc gì bà có thể nói trực tiếp với tôi, nếu là việc có thể xử lý được, tôi sẽ tự mình xử lý.”
Diệu Hoa cười cười.
“Cũng…cũng không có gì. Chỉ là chúng tôi muốn cảm ơn chuyện lần trước phu nhân đã giúp đỡ Lâm Tuyết.”
Dương Thục Trinh nhíu mày, quả nhiên là Lâm Tuyết kia đã mua chuộc được mẹ của cô. Đúng thật là đủ thủ đoạn. Dương Thục Trinh nháy mắt sắc mặt liền sa sầm.
“Việc nhỏ này tôi chuyển lời lại cho mẹ tôi là được, bà không cần cất công tới tận đây.”
Diệu Hoa nhìn thấy thái độ kênh kiệu của Dương Thục Trinh, nhất thời không biết đáp sao cho phải.
“Vâng, vâng, nhưng tôi vẫn muốn đích thân cảm ơn phu nhân một phen, như vậy mới phải phép.”
Hàm ý của bà ta chính là không gặp được Dương Tâm Lan sẽ nhất quyết không rời đi. Dương Thục Trinh hoàn toàn không có chút hảo cảm gì với người phụ nữ này, dứt khoát không muốn tiếp chuyện cùng bà ta nữa. Có lẽ mẹ của cô cũng nhận được thông báo nên đã báo cho quản gia rất nhanh sẽ về nhà, dặn bọn họ tiếp đón Diệu Hoa chu đáo. Dương Thục Trinh thấy không khai thác được gì, cũng không có việc quan trọng nên xoay người bước lên lầu.
Người làm lúc này giúp cô mang thức ăn lên, Dương Thục Trinh hỏi.
“Người phụ nữ kia vẫn chưa về sao?”
Người làm thưa: “Vẫn chưa, bà ta còn hỏi chúng tôi khi nào phu nhân về, giống như rất nôn nóng.”
“Còn nói gì nữa không?”
Người làm không dám nói dối Dương Thục Trinh, liền thành thật đáp.
“Người phụ nữ kia hỏi chúng tôi rất nhiều. Cứ hỏi cái gì mà có phải phu nhân trước kia từng sống ở khu B hay không? Còn có hỏi chồng của phu nhân có mạnh khỏe không? Ngoài tiểu thư còn có đứa con nào hay không?”
Dương Thục Trinh nhíu mày, người đàn bà này sao lại có hứng thú với bối cảnh của Dương gia như vậy? Cô ta ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không đúng. Dương Thục Trinh biết mẹ mình và Nghiêm lão gia lấy nhau rất muộn, hai người cũng không có tình cảm gì, chỉ là một đôi vợ chồng trên danh nghĩa. Thế nhưng cô ta từng nghe phong thanh về quá khứ không mấy tươi đẹp của mẹ mình, khi bà còn trẻ, từng cãi vã với ông ngoại mà bỏ nhà ra đi. Mà quãng thời gian đó, Dương Tâm Lan quả thật có lưu lại ở thành phố B một thời gian.
Đương nhiên, sự việc này chỉ có vài người biết được, cũng là trong một lần ba mẹ cãi nhau Dương Thục Trinh nghe thấy. Khi đó, ba cô say rượu nên không có dáng vẻ hèn kém như thường ngày, thậm chí còn có thể lớn giọng chất vấn Dương Tâm Lan.
“Bà còn muốn quay về thành phố B đúng không, bà là vẫn không thể quên được tên khốn đó đúng không?”
“Ông câm miệng cho tôi, ông có tư cách gì mà nhắc tới người đó.”
Khi ấy Dương Thục Trinh còn nhỏ, cũng không suy xét đến căn nguyên của sự việc. Nhưng bây giờ nghĩ lại, cộng với thái độ của người phụ nữ kia, trong lòng liền cảm thấy bất an. Cô ta cho người làm lui xuống, từ rèm cửa nhìn xuống phòng khách bên dưới, thấy Diệu Hoa đang ngó nghiêng xung quanh, sau khi không thấy ai thì liền cầm lấy đĩa bánh ở trên bàn, trút vào trong túi xách của mình. Bộ dạng vừa lén lút vừa hạ tiện, quả thật khiến cho người ta chán ghét. Cũng không biết có phải ăn quá nhiều hay không, Diệu Hoa liền cảm thấy đau bụng. Bà ta lúc đầu còn có thể nhịn được, nhưng về sau trong ruột nhộn nhạo khó chịu, sắc mặt tái mét, chỉ có thể hỏi một người làm ở gần đấy.
“Cho..cho hỏi. nhà vệ sinh ở đâu vậy?”
Người làm rất nhanh đã chỉ lối cho bà ta. Lúc này, Dương Thục Trinh cũng đi xuống lầu, nhìn thấy chiếc túi xách của Diệu Hoa để ở trên bàn, nhớ tới thái độ lúc nãy, liền lạnh mặt, ra lệnh cho người giúp việc.
“Đổ hết ra cho tôi.”
Đồ đạc trong túi mau chóng rơi loảng xoảng trên mặt bàn, Dương Thục Trinh nhìn thấy đồ ăn, còn cả hai chiếc dĩa bạc ở trong túi thì không khỏi nhíu mày, bộ dạng vô cùng khinh miệt. Thế nhưng, ngay sau đó, sắc mặt cô liền thay đổi. Dương Thục Trinh tiến thêm một bước, lập tức nhìn thấy lẫn trong đống đổ nát kia có một thứ khiến cô ta phải chú ý. Đó là một bức ảnh cũ kĩ đã phai màu, sờn góc không biết chụp được từ năm nào.