Tình hình của Từ Thanh Phong tiến triển khá tốt, thậm chí bác sĩ cũng vui mừng nói, có lẽ không bao lâu trí nhớ của hắn sẽ hoàn thiện. Hiện tại, hắn có thể nhớ ra những sự kiện quan trọng, mà hình ảnh thiếu nữ ở trong sương mù cũng ngày một rõ ràng. Mỗi khi nhớ ra chi tiết nào, xen lẫn với vẻ vui mừng, Từ Thanh Phong sẽ có chút trầm ngâm, bởi hắn lại làm tổn thương Lâm Tuyết một lần nữa. Trong quá khứ, hắn đã từng hứa với bản thân mình sẽ ở bên cạnh nâng niu, bảo vệ cô, thế nhưng Từ Thanh Phong liên tục thất hứa, chính bản thân hắn lại là người gây ra tổn thương cho Lâm Tuyết.

Từ Thanh Phong đứng ở bên vệ đường, nhìn cô tất bật trong cửa hàng thì không khỏi nhíu mày. Dạo gần đây cứ tan làm Từ Thanh Phong sẽ tới đón cô, có đôi khi đứng một góc nhìn Lâm Tuyết, ánh mắt mang theo vô vàn cảm xúc.

Hắn thế mà, suýt nữa, thêm một lần đánh mất cô rồi.

Gió đêm xào xạc thổi qua, Lâm Tuyết có hẹn với Từ Thanh Phong đi ăn nên về trước, vẫy tay chào mọi người, đeo túi xách rồi ra ngoài. Nhân viên trong quán thấy bà chủ bọn họ vẫn luôn sầu muộn, thời gian này đột nhiên tâm tình phấn khởi, thần sắc sáng láng thì không khỏi suy đoán bà chủ hẳn đã làm hòa với người yêu rồi. Mấy nhân viên túm tụm ở một góc bàn tán về nhân duyên của Lâm Tuyết, còn có vị chủ tịch đẹp trai thường ghé qua nhà hàng ngày xưa, đều cảm thấy vui mừng thay cho Lâm Tuyết.

Vừa mở cửa, Lâm Tuyết liền bắt gặp đôi mắt chăm chú của Từ Thanh Phong đặt lên người cô. Lâm Tuyết nhoẻn cười.

“Anh đến lâu chưa?”

Từ Thanh Phong nắm lấy bàn tay có hơi lạnh của cô, dịu dàng đáp lại.

“Mới đến thôi, em xong rồi sao?”

Lâm Tuyết gật đầu ừm một tiếng. Cô có thể cảm nhận được rõ ràng, Từ Thanh Phong của cô đã dần dần trở về, dung hòa với người đàn ông trước mắt này.

“Em muốn ăn gì? Anh dẫn em đi ăn?”

Lâm Tuyết nghiêng đầu.

“Sườn nướng thì sao?”

Ánh mắt của Từ Thanh Phong mang theo chiều chuộng, mau chóng đồng ý, hai người lên xe, điểm đến là quán đồ nướng mà trước kia Từ Thanh Phong từng dẫn Lâm Tuyết đi. Thậm chí lần này không cần có Lâm Tuyết dẫn đường, Từ Thanh Phong vẫn có thể lái xe đến nơi thuận lợi. Lâm Tuyết không khỏi có chút kinh hỉ.

“Anh nhớ nơi này sao?”

Từ Thanh Phong mỉm cười.

“Nhớ, là địa điểm anh với em từng đến.”

Sau đó xuống xe, tiến tới giúp Lâm Tuyết mở cửa, chìa tay về phía cô, làm tư thế muốn đỡ Lâm Tuyết xuống.

“Lâm tiểu thư.”

Lâm Tuyết cười cười, chìa tay ra với hắn, mười ngón tay nắm chặt, đan siết lấy nhau.

Thế nhưng, khiến cho bọn họ không ngờ được là vừa bước vào, Lâm Tuyết và Từ Thanh Phong liền chạm mặt phải hai người mà bọn họ không muốn gặp. Tuấn Kiệt và Triệu Mỹ An. Nhìn thấy người đàn ông kia, Từ Thanh Phong lập tức sững lại, mà Lâm Tuyết cũng rất nhanh bắt được biểu cảm này của hắn. Cô vẫn nhớ lần trước Tuấn Kiệt tỏ tình với mình, vì vậy liền cảm thấy có chút ngượng ngập. Tuấn Kiệt lại ở bên Triệu Mỹ An mà không muốn để cô ta phát hiện quan hệ mập mờ này, do vậy, bọn họ chỉ lướt qua nhau, giả vờ như không quen không biết.

Lâm Tuyết và Từ Thanh Phong chọn một bàn riêng, hai người gọi đồ. Suốt cả buổi, Lâm Tuyết có thể cảm nhận được tâm trạng Từ Thanh Phong không hề vui vẻ. Khi cô gắp đồ ăn cho hắn, cũng chỉ thấy hắn yên lặng, miễn cưỡng nuốt xuống một hai miếng. Một bữa ăn vốn dĩ vui vẻ, cứ thế mà trở nên không còn tâm trạng gì. Ăn uống xong xuôi, vốn dĩ Từ Thanh Phong còn định dẫn cô đi mua sắm, thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt ẩn nhẫn của hắn, Lâm Tuyết cũng không có tâm tình, liền bảo hắn chở cô về nhà.

Lâm Tuyết và Từ Thanh Phong ra xe, cô khẽ khàng hỏi hắn.

“Anh không vui sao?”

Từ Thanh Phong dối lòng nói.

“Không có, sao vậy?”

Lâm Tuyết đã quen cái bộ dạng ghen bóng ghen gió này của hắn rồi. Chỉ cần là việc liên quan đến Tuấn Kiệt hoặc người đàn ông khác, Từ Thanh Phong sẽ lập tức lộ ra bộ dáng này. Nếu như trước kia hai người chưa xác lập quan hệ, Lâm Tuyết cũng không rõ tâm ý của mình nên không giải thích, nhưng lúc này, khó khăn lắm bọn họ mới tìm thấy nhau. Lâm Tuyết không muốn xảy ra bất kì hiểu lầm gì nữa. Cô nhăn mặt, vạch trần Từ chủ tịch.

“Nói dối.”

Từ Thanh Phong nghe thấy giọng điệu khác lạ của cô, liền quay đầu nhìn sang. Lâm Tuyết đang xụ mặt, biểu hiện không vui rất rõ ràng.

“Em sao vậy?”

Lâm Tuyết: “Có phải anh lại đang nghĩ, là em quyến rũ người khác, là em lẳng lơ không biết điều, nháy mắt đưa tình với người đàn ông khác không?”

Từ Thanh Phong lập tức phản bác.

“Anh không có.”

“Không có. Bao nhiêu điều đều viết lên mặt anh hết rồi. Anh không cần nhịn đâu, muốn nói gì thì cứ nói thẳng, muốn chửi bới hay nói gì cũng được, em quen rồi.”

Thấy Lâm Tuyết thật sự nổi giận, Từ Thanh Phong lúc này mới sốt sắng, hắn vội nắm lấy tay cô, giải thích.

“Anh….anh không có mà.”

Quả thật lúc nhìn thấy gã đàn ông kia, Từ Thanh Phong ngay lập tức nhớ tới hắn từng ôm cô ở trong cửa hàng, bao nhiêu tức giận đều trào lên. Nhưng hắn không muốn Lâm Tuyết suy nghĩ nên đều nhịn xuống, chẳng ngờ vẫn không qua được mắt cô. Từ Thanh Phong lúc này vô cùng để ý sắc mặt và tâm trạng của Lâm Tuyết, chỉ sợ cô tức giận bỏ đi, không thèm đẻ ý đến hắn. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Từ Thanh Phong có cảm giác lo được lo mất như thế này. Hắn bối rối nói.

“Anh…anh không hề nghĩ về em. Anh chỉ là…chỉ là có chút khó chịu. Nhớ tới gã đàn ông đó từng ôm em, liền..”

Lâm Tuyết rốt cuộc hiểu được khúc mắc của Từ Thanh Phong từ đâu mà ra. Cô cẩn thận nhớ lại, Tuấn Kiệt ôm cô, chỉ có một lần duy nhất ở trong cửa hàng lúc anh tỏ tình với cô mà thôi. Xem biểu hiện của Từ Thanh Phong, có lẽ lần đó bị hắn bắt gặp, cho nên mới khăng khăng nói Lâm Tuyết thích dụ dỗ đàn ông. Cô nhăn mày.

“Vì sao không nói với em? Em và anh ấy đã kết thúc rồi, anh không muốn nghe em giải thích sao?”

Dường như nhớ tới cái gì, Lâm Tuyết lại buồn bã nói.

“Hay là, anh vẫn không tin em?”

Từ Thanh Phong hoảng sợ, lập tức đáp.

“Không. Anh tin em mà, Lâm Tuyết.”

Hắn nhớ đến trong quá khứ, dường như Lâm Tuyết có thể vì anh trai của mình mà làm mọi việc, cho nên hắn không dám tin cô sẽ chấp nhận hắn, khúc mắc này cứ ở mãi trong lòng không buông. Lại thêm nữa trước khi đi Châu Phi, Lâm Tuyết cũng không chịu nhận lời tỏ tình của hắn, bởi vậy Từ Thanh Phong luôn cho rằng Lâm Tuyết còn vương vấn gã anh trai Tuấn Kiệt.

“Anh xin lỗi. Không phải anh không tin em. Mà là anh không tin chính mình, anh có thể chấp nhận làm người thay thế của anh ta, anh có thể không hỏi về quá khứ, anh chỉ cần em không bỏ đi là được.”

Hắn vừa nói dứt lời, liền cảm thấy bàn tay của Lâm Tuyết nâng mặt hắn lên. Cô cuối cùng đã hiểu rõ Từ Thanh Phong sợ cái gì. Người lạnh lùng quyết đoán như hắn, người tưởng như có thể nắm được mọi thứ trong tay như hắn, không ngờ cũng có khoảnh khắc sợ bóng sợ gió. Có lẽ, khoảng thời gian trước Lâm Tuyết không cho hắn một câu trả lời rõ ràng, đã trở thành một cái bóng ma trong lòng Từ chủ tịch. Khiến hắn đối với Tuấn Kiệt tràn đầy địch ý, cũng không tin tưởng việc Lâm Tuyết thích mình.

“Thanh Phong. Anh nhìn em. Em đã hiểu rõ tâm ý của mình rồi, người em thích, chỉ có một mình anh mà thôi.”

Từ Thanh Phong ngẩng đầu, nhìn rõ đôi mắt sáng trong của cô. Lâm Tuyết đây là….đang tỏ tình với hắn.

Từ Thanh Phong có chút kinh ngạc, lại có chút ngỡ ngàng, càng không dám tin Lâm Tuyết sẽ tỏ tình với mình.

“Trước kia là em ngộ nhận, nghĩ rằng tình cảm bao năm là tình yêu, nhưng sau khi gặp anh rồi em mới biết. Thanh Phong, anh là người duy nhất ở trong trái tim của em.”

Nói dứt lời, cô nhìn thấy hắn ngây ra, liền biết Từ Thanh Phong vẫn còn đang bán tín bán nghi, bởi vậy Lâm Tuyết liền dùng hành động chứng minh. Cô vít lấy cổ hắn, chẳng nói chằng rằng mà dán lên môi Từ Thanh Phong. Đợi đến khi xúc cảm mềm mại kia kích thích, Từ Thanh Phong mới dám tin mọi việc trước mắt không phải là mơ. Hắn ngỡ ngàng, sau đó không dám tin mà ôm chầm lấy cô. Lúc này, chẳng cần lời giải thích thêm nữa, trái tim nôn nóng và bất an thoáng chốc được an ủi. Sương mù quanh đầu chẳng mấy chốc cũng tan ra. Khoảnh khắc này, sâu trong trái tim của hai người đều đã nhìn thấy ánh sáng, còn có tin tưởng, nắm tay nhau bước qua mọi gian khó.

“Anh yêu em. Lâm Tuyết.”

Từ Thanh Phong thả cô ra, nhìn thấy gò má Lâm Tuyết ửng hồng, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc.

“Em yêu anh, Thanh Phong.”

***

Từ Thanh Phong đè cô lên ván cửa, môi lưỡi quấn quýt, cánh tay tra chìa khóa vào ổ cũng có chút mất kiên nhẫn, mà ổ khóa kia thật sự không biết điều, hồi lâu mới lách cách mở ra. Lâm Tuyết bị hắn hôn đến choáng váng. Một tay choàng lấy vai hắn, cửa vừa mở, Từ Thanh Phong đã không nhịn được mà luồn tay vào trong áo sơ mi của Lâm Tuyết, hắn rời khỏi môi cô, điên cuồng gặm cắn lên cổ Lâm Tuyết.

“A, từ từ đã..”

Từ Thanh Phong đã không thể đợi được nữa rồi. Ban nãy sau khi nghe thấy lời bày tỏ của Lâm Tuyết, Từ Thanh Phong suýt chút nữa thì bùng nổ, may mà kịp thời lấy lại được lí trí, không trực tiếp làm Lâm Tuyết tại chỗ. Cho dù đã cùng hắn lăn qua lăn lại nhiều lần, nhưng Lâm Tuyết vẫn có chút kháng cự việc tuyên dâm ở bên ngoài, nhất quyết muốn trở về nhà.

“Lâm Tuyết, anh yêu em, yêu em.”

Từ Thanh Phong vừa hôn cô, vừa lặp đi lặp lại như một lời thề. Hai bọn họ mất quá nhiều thời gian, quá nhiều trắc trở, giờ phút này hắn không muốn bỏ lỡ thêm một khắc nào nữa. Lâm Tuyết cũng hiểu được tâm trạng này. Hạnh phúc đến chóng vánh khiến Lâm Tuyết không dám tin đây là thật, cô ôm lấy hắn, muốn dùng nhiệt độ của cơ thể để xác định mình không mơ. Áo ngoài sột soạt hai cái bị cởi ra, ném xuống sàn nhà. Từ Thanh Phong nâng cô lên, để Lâm Tuyết ngồi trên bệ bếp. Hai cánh tay cô vẫn vòng qua cổ hắn, quấn quýt hôn môi.

“Có thể không?”

Từ Thanh Phong hiện tại vẫn vô cùng nhẫn nhịn, thông qua ma sát, Lâm Tuyết cảm nhận được thứ kia đang nóng lòng, nhưng vẫn là bị Từ Thanh Phong kiềm chế, chỉ dám nhẹ nhàng cọ sát bên ngoài lớp quần áo. Lâm Tuyết xấu hổ, vùi đầu vào hõm vai hắn, nhẹ nhàng ừm một tiếng.

Từ Thanh Phong cười nhẹ, lúc này mới không nể nang gì nữa, hắn ôm ngang cô lên, dùng cánh tay rắn chắc vững vàng bế Lâm Tuyết, vật dưới thân không chờ đợi được nữa, cấp tốc trượt vào.

“Aaaa!”

Lâm Tuyết hoảng hốt, Từ Thanh Phong không vội vàng chuyển động, hắn trước tiên muốn để cô làm quen với thứ này. Hoa huyệt kích động siết chặt lấy hắn, một chút mật hoa rỉ ra, côn thịt to lớn trúc trắc len vào. Từ Thanh Phong phát ra một tiếng thở ồ ồ đầy kiềm chế, hắn giữ vững Lâm Tuyết, tiếp tục hôn môi.

Bờ môi của Lâm Tuyết bị hôn đến sưng đỏ, tóc tai hỗn loạn. Tư thế này quả thật có chút xấu hổ, mà Từ Thanh Phong giống như trêu ngươi, cố ý buông lỏng tay, Lâm Tuyết sợ ngã nên chỉ có thể bám chặt vào vai hắn, da thịt dán sát vào nhau. Từ Thanh Phong cười cười xốc cô lên, mỗi lần như thế, vật dưới thân lại trượt sâu thêm, mạnh mẽ đâm chọt nơi vách thịt mềm mại.

Lâm Tuyết sao có thể không biết trò xấu của hắn, sắc mặt ửng hồng, phẫn nộ đánh lên người hắn.

“Nói đi, em muốn tôi không?”

Từ Thanh Phong xấu xa, lần nào cũng xoắn xuýt bắt cô trả lời vấn đề này, Lâm Tuyết không đáp, cắn lên vai hắn khiến Từ Thanh Phong hừ hừ một tiếng. Hắn bế thốc cô lên, liên tiếp đâm tới.

“Ưm..ưm…a…”

Lâm Tuyết hổn hển thở dốc, Từ Thanh Phong mau chóng dừng lại, chỉ nghe thấy cô xấu hổ nói nhỏ.

“Đổi..đổi chỗ khác đi…”

Từ Thanh Phong cười cười, tiểu yêu tinh này bây giờ cũng biết đòi hỏi ghê. Hắn giữ nguyên tư thế bế Lâm Tuyết đi từ phòng khách vào phòng ngủ. Hạ thân hai người vẫn gắn chặt, theo mỗi chuyển động, bên dưới liền có một trận lửa nóng xông len tận đỉnh đầu. Mật dịch rơi xuống dưới sàn. Lâm Tuyết bị hắn dày vò đến khó nhịn, ngón chân đều cuộn lên, muốn tránh thoát nhưng lại bị Từ Thanh Phong giữ chặt hai chân, bộ vị mở lớn, hoàn toàn tiếp nhận côn thịt thô to của hắn.

Từ Thanh Phong đẩy cô lên giường, tiếng mút mát giao hòa, bên dưới cũng rất có quy luật mà chuyển động ra vào. Xoay tròn, nhấn một cái, đỉnh đến nơi sâu nhất trong hoa huyệt. Hoa huyệt đã lâu không được thăm hỏi liền tràn ra mật ngọt, thuận lợi cho hắn đâm rút.

“Hức…chậm…chậm một chút….”

Lâm Tuyết nức nở không thành tiếng, lí trí sớm đã bay đến tận phương trời nào. Cánh tay cô siết chặt lấy ga giường, vẻ mặt mê mang. Từ Thanh Phong mỉm cười, hắn lồng tay vào tay cô, mười ngón tay đan chặt. Bên dưới vô cùng dịu dàng yêu thương Lâm Tuyết, hắn hôn lên mỗi địa phương trên cơ thể cô, thành kính như hôn lên bảo vật trân quý mà bản thân đánh mất nay tìm lại được.

“Thanh Phong…ôm em…”

“Hức…sâu quá..Thanh Phong…”

Tiếng nức nở của cô và tiếng thở dốc ồ ồ vang khắp căn phòng nhỏ. Giờ phút này, hai bọn họ khó khăn mới tìm thấy nhau, chẳng quản ngày mai như thế nào, chỉ muốn dùng hơi ấm của người kia để an ủi cho những tháng ngày li biệt đằng đẵng. Từ Thanh Phong ôm lấy cô, liên tục đòi hỏi. Da thịt va chạm vang lên những tiếng kích thích mê người. Mật dịch tràn ra càng lúc càng nhiều, Từ Thanh Phong giống như vũ bão xông tới, sau khi đỉnh thêm mấy cái, cảm nhận bên dưới kịch liệt co rút, hắn ngửa đầu, trút toàn bộ tinh túy vào nơi sâu thẳm trong cô.

Dáng vẻ Lâm Tuyết hiện tại là mê người nhất, cô thở hổn hển, lồng ngực phập phồng, trên gương mặt ửng đỏ vẫn còn vương nét mơ màng. Từ Thanh Phong lại cúi xuống, điên cuồng hôn cô.

“Ưm…”

Lâm Tuyết thở dốc, nhận thấy bên dưới lại căng trướng một vòng, sắc mặt nháy mắt có chút khó đỡ. Từ Thanh Phong cười xấu xa.

“Thêm một lần nữa nhé?”

Lâm Tuyết đen mặt, muốn đẩy hắn ra thì đã không kịp nữa rồi. Từ Thanh Phong cười xấu xa, một tay bắt lấy chân cô, gác lên vai, kế tiếp, khoái cảm liên tục ập đến, chẳng mấy chốc đã nhấn chìm Lâm Tuyết. Tiểu biệt thắng tân hôn, Lâm Tuyết không đếm được Từ Thanh Phong ở trên người mình phát tiết bao nhiêu lần, chỉ biết hắn không ngừng cuốn lấy cô, nỉ non gọi tên cô, không ngừng đòi hỏi. Mật hoa bị hắn đè ép, yếu ớt run run trong gió, lí trí và cơ thể đều bị khoái cảm nhấn chìm khiến cho Lâm Tuyết hoàn toàn từ bỏ. Cho đến khi tia sáng ban mai lờ mờ xuất hiện, Lâm Tuyết mới không chống đỡ nổi nữa, mơ màng thiếp đi trong vòng tay ấm áp của người kia.