Cuối cùng, Diệu Hoa vẫn không thể gặp được Dương Tâm Lan như ý nguyện, bà ta chờ cả buổi trời, chỉ nhận được tin Dương phu nhân có việc đột xuất nên tạm thời không thể trở về, hẹn bà ta một dịp khác. Diệu Hoa cũng không phật ý, bà đã có thể cơ bản xác nhận được Dương Tâm Lan từng có một thời gian sinh sống ở thành phố B, những thông tin khác có thể từ từ tìm hiểu. Sau khi Diệu Hoa rời khỏi Dương gia, bà ta tâm trạng vui vẻ, mặt cũng hếch lên tận trời. Thế gian này quả thật quá trùng hợp rồi, Dương Tâm Lan là mẹ Lâm Tuyết, bà ta sắp nhận được một khoản khổng lồ trên trời rơi xuống, quả nhiên đúng là nuôi cô ta không tốn cơm tốn gạo. Diệu Hoa cười khanh khách, mà cho đến tận lúc về, bà ta cũng không phát hiện bức ảnh trong túi xách của mình đã bị người ta lấy mất, biến mất không chút dấu vết.
***
Cuối tháng rất nhanh đã đến, lễ đính hôn của Ngôn Giai Tuệ được tổ chức ở biệt thự tại trung tâm thành phố. Lần này, khách mời ngoài hai bên gia đình có bạn bè thân thiết của hai người. Từ Thanh Phong lái xe đưa Lâm Tuyết đến bữa tiệc, giờ đây hắn cũng không muốn giấu diếm mối quan hệ này nữa, càng chẳng sợ bị ai bắt gặp. Thậm chí, Từ Thanh Phong còn có loại cảm xúc giống như hận không thể cho cả thế giới biết mình và Lâm Tuyết đang quen nhau.
“Giai Tuệ!”
Lâm Tuyết nhìn thấy Ngôn Giai Tuệ trong phòng thử đồ thì liền vẫy vẫy tay với cô. Hôm nay Ngôn Giai Tuệ mặc một chiếc váy ôm sát màu trắng, tôn lên ba vòng xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng mà vẫn làm nổi bật đường nét xinh xắn trên gương mặt cô. Chuyên viên trang điểm đang giúp Ngôn Giai Tuệ chỉnh lại lớp make up, chọn băng cài đầu cho cô. Dù là lễ đính hôn nhưng bọn họ cũng không dám qua loa, tất cả mọi sự đều được chuẩn bị chu đáo. Lúc Lâm Tuyết bước vào, đã có vài ba người bạn đang bắt chuyện, thấy Lâm Tuyết, Ngôn Giai Tuệ cũng vui mừng hớn hở, kéo tay cô ngồi xuống.
“Chúc mừng cậu, Giai Tuệ.”
Nhìn thấy người bạn của mình cuối cùng cũng có được hạnh phúc, Lâm Tuyết không khỏi vui mừng thay cô. Ngôn Giai Tuệ liếc thấy khí sắc của Lâm Tuyết vô cùng tốt, còn có Từ Thanh Phong vẻ mặt đắc chí rước được người đẹp về nhà thì cũng vẫn có chút không hài lòng, nhân lúc mọi người không chú ý mới thì thầm vào tai Lâm Tuyết.
“Lâm Tuyết, cậu thật hiền lành quá, sao cậu có thể dễ dàng tha thứ cho anh Từ như thế chứ?”
Hàm ý chính là muốn Lâm Tuyết phải cho Từ Thanh Phong nếm mùi đau khổ, như vậy mới không uổng thời gian cô chờ đợi hắn đằng đẵng mấy tháng trời. Lâm Tuyết cười cười. Không phải cô không muốn, nhưng Từ Thanh Phong quấn lấy Lâm Tuyết, cô muốn lạnh lùng với hắn cũng khó. Nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô, Ngôn Giai Tuệ chỉ có thể lắc đầu, cười khổ.
“Haizzz, đúng là con gái lớn, thật sự không giữ được rồi.”
Lâm Tuyết cười cười dí tay lên trán cô. Học cái bộ dạng mẹ già than thở này làm gì chứ?
“Giai Tuệ, đã chuẩn bị xong chưa, quan khách đều đã tới rồi, sắp đến giờ làm lễ rồi đó.”
Người thân ở bên cạnh đẩy cửa vào nhắc nhở Ngôn Giai Tuệ, Lâm Tuyết giúp cô chỉnh lại băng đô cài đầu, nói.
“Xinh đẹp như công chúa nhỏ vậy.”
Ngôn Giai Tuệ cười cười ôm chầm, hôn chụt một cái lên má cô.
“Khi nào mình cưới, cậu nhất định phải đến làm phù dâu cho mình đấy.”
Lâm Tuyết khẳng định chắc nịch.
“Đương nhiên.”
Cái ghế phù dâu này, Ngôn Giai Tuệ không nói, Lâm Tuyết cũng quyết giữ chắc rồi. Hai cô gái xinh đẹp, mỗi người một vẻ, đứng cạnh nhau liền khiến cho không gian sáng bừng, cảnh đẹp ý vui. Nếu như Lâm Tuyết là kiểu vẻ đẹp truyền thống, có nét dịu dàng vừa nhìn qua liền cảm thấy dễ chịu, thì Ngôn Giai Tuệ là kiểu xinh đẹp hiện đại, vừa cá tính lại vừa quyến rũ.
Hai người mau chóng bước ra ngoài. Hội trường đã có rất đông quan khách tới tham dự, tiếng cười nói vui vẻ và tiếng chúc mừng không ngừng vang lên. Ba mẹ của cô từ sớm đã đứng ở cửa ra vào để tiếp đón quan khách.
Lâm Tuyết không dám giữ Ngôn Giai Tuệ, chủ động lùi về phía sau, để cô đi chào hỏi với bạn bè.
“Cô ấy nhất định sẽ hạnh phúc.”
Giọng nói ấm áp từ trên đỉnh đầu truyền xuống, ngay sau đó, Từ Thanh Phong rất biết lợi dụng tình huống mà đặt tay lên vai Lâm Tuyết. Cô hơi tựa người về phía hắn, cười nhẹ.
“Ừ, thật tốt quá.”
Cảnh tượng này đã rơi vào trong mắt của Dương Thục Trinh đứng cách đó không xa. Nhìn thấy hai bọn họ chẳng quản thanh thiên bạch nhật, ôm ấp tình chàng ý thiếp, tròng mắt của Dương Thục Trinh cũng nóng lên. Lại nhìn về phía Ngôn Giai Tuệ cách đó không xa, một bộ dạng tươi cười hớn hở, khiến cho người khác thấy mà căm tức.
Cô ta có tư cách gì? Cô ta làm sao mà dám? Sau khi hại Dương Thục Trinh mất trắng tất cả, lại có thể vui vẻ ở nơi này hưởng phúc. Dương Thục Trinh ác độc nghĩ, tôi nhất định sẽ không cho phép. Ai trong số các người cũng đừng hòng được vui vẻ. Ác ý vặn vẹo khiến cho cô ta không còn giữ được lí trí của mình, chỉ muốn kéo tất cả mọi người chìm vào đau khổ. Mà kế hoạch Dương Thục Trinh dày công chuẩn bị cũng đã đến lúc kéo màn. Cô ta nhìn về phía Ngôn Giai Tuệ vẫn không hay không biết gì ở phía trước, cười trào phúng.
“Ngôn Giai Tuệ, hy vọng cô sẽ thích món quà tôi dành riêng cho cô.”
Lúc này, giờ lành đã sắp điểm, Trần Huy lái xe đến biệt thự, trong lòng vô cùng hân hoan, hắn mặc áo vest trắng, trong tay là cặp nhẫn đính hôn đã dày công chuẩn bị, tâm trạng vô cùng hồi hộp. Đường phố hôm nay đông đúc, Trần Huy nhận được điện thoại của Từ Thanh Phong nói hai bên đã chuẩn bị xong hết rồi, hắn nói trong hai mươi phút nữa mình sẽ tới rồi chuyên tâm lái xe.
Tắt điện thoại, dòng xe phía trước vẫn đang nhích từng chút một. Điều này khiến Trần Huy có chút sốt ruột, chỉ hận không thể mọc cánh mà bay tới lễ đường. Cũng chính lúc này, điện thoại di động đột nhiên reo vang một lần nữa. Trần Huy vừa liếc dãy số hiển thị trên màn hình, lập tức có chút nhíu mày. Người gọi tới là Uyển Uyển.
Trần Huy tâm trạng vô cùng phức tạp, muốn không để ý cuộc gọi kia nhưng tiếng chuông bức thiết khiến hắn không thể không chú ý. Hắn đã từng giao hẹn với Uyển Uyển, nếu không phải việc quan trọng thì đừng tùy tiện liên lạc với hắn. Cho nên, chỉ cần cô ta gọi, Trần Huy sẽ nghe. Dòng xe phía trước nhích thêm được một chút, trong lòng Trần Huy cũng cực kỳ buồn bực, hắn ấn nút nhận, ngay lập tức, bên kia vang lên tiếng nói vô cùng gấp gáp.
“Anh…anh đang ở đâu vậy?”
Trần Huy: “Tôi đang có chuyện, có việc gì thế?”
Hắn nghe thấy một tiếng hít gió, người bên kia dường như đang kiềm chế đau đớn, mãi về sau có lẽ không thể kiềm chế được mà vang lên một tiếng rên rỉ nho nhỏ. Trần Huy lập tức sợ hãi.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Trần Huy…em bị ngã, A, đau quá.”
Giọng nói đứt quãng của Uyển Uyển truyền tới từ đầu bên kia, Trần Huy tái mặt. Không phải hắn để lại người giúp việc cho Uyển Uyển rồi sao, làm sao cô ta lại xảy ra chuyện được. Trong lòng hắn rối như tơ vò, nhìn thấy chiếc xe bên trên nhích thêm một chút.
“Cô có sao không? Có ai ở đó không?”
“Không…không có ai hết, hôm qua người làm có việc nên xin nghỉ một hôm. Em nghĩ là không có vấn đề gì…A…Trần Huy…”
Phụ nữ mang thai bị ngã cực kỳ nguy hiểm, nữa là Uyển Uyển đã sắp sinh, một cú ngã này có thể tiễn luôn cả cô ta và đứa con ở trong bụng. Trần Huy nghe vậy mà ruột gan nóng cả lên, cho dù hắn không thích Uyển Uyển, nhưng cũng không muốn cô ta gặp chuyện. Giọng nói của Uyển Uyển đã mơ hồ, giống như đau đến ngất đi, đứt quãng nói.
“Anh…cứu em…Trần Huy…em đau….”
Kế tiếp là một tràng tút tút dài. Trần Huy hốt hoảng gọi tên cô.
“Uyển Uyển! Uyển Uyển!”
Đầu dây bên kia đã ngắt tín hiệu mất rồi. Trần Huy vô cùng sợ hãi, giờ đây trước mặt hắn là hai ngã rẽ, chỉ cần chút nữa là hắn sẽ đến được lễ đường, một bên là hướng ra khỏi cao tốc tiến về ngoại ô. Trần Huy tức giận nhìn dòng người bên cạnh, sau đó đập tay vào vô lăng, chửi một tiếng: “Chết tiệt!”
Kế tiếp, hắn vội vàng đánh lại, vòng ra khỏi đám đông mà đi về hướng ngược lại với lễ đường. Trần Huy phi như bay, vừa thử kết nối lại với Uyển Uyển như vô dụng. Biệt thự hắn đưa Uyển Uyển ở cách nội thành rất xa, cả đi cả về cũng mất một tiếng, mà chắc chắn, hắn không thể đến kịp lễ đính hôn nữa rồi. Trần Huy lái xe như điên, người đi đường đều bị hắn dọa sợ, giờ phút này trong đầu hắn đã vô cùng hỗn loạn, lẩm bẩm.
“Giai Tuệ, em chờ anh, anh rất mau sẽ trở về với em.”
***
Trong sảnh vẫn vô cùng đông vui náo nhiệt, chỉ còn năm phút nữa là đến giờ lành, quan khách đã lục tục ngồi vào chỗ, chỉ có duy nhất hôn phu của Ngôn Giai Tuệ là vẫn chưa xuất hiện. Từ Thanh Phong thấy bọn họ sốt sắng liền trấn an Ngôn Giai Tuệ.
“Lúc nãy cậu ta có gọi điện cho anh, nói sắp tới nơi rồi, có lẽ đang bị kẹt ở trên cao tốc.”
Ngôn Giai Tuệ gật gật đầu, thầm nghĩ cái tên này không phải là ngủ quên đấy chứ, ngày quan trọng như vậy cũng có thể đến muộn được sao. Một bên không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy bất an, Ngôn Giai Tuệ đột nhiên nghĩ đến một khả năng khá hoang đường. Chẳng lẽ Trần Huy giữa đường hối hận, muốn hủy hôn với cô?
“Giai Tuệ, anh Trần chỉ là tắc đường chút thôi, cậu đừng lo lắng.”
Lâm Tuyết thấy vẻ mặt của Ngôn Giai Tuệ cũng lên tiếng trấn an cô. Thời gian chỉ còn lại hai ba phút nữa, quan khách bên dưới cũng có người xì xầm. Trần phu nhân và Trần lão gia vẫn đang ngồi ở hàng ghế đầu, duy trì vẻ mặt bình thản, nhưng cũng âm thầm bảo quản gia liên hệ với Trần Huy, hỏi xem hắn đến đâu rồi.
Đáng tiếc, đầu dây bên kia không có tín hiệu. Trần Huy cứ như vậy mà đột nhiên biến mất, ai cũng không liên lạc được. Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, Ngôn Giai Tuệ cũng có chút nóng nảy. Cô chợt nhớ tới, khi mình và Trần Huy mới quen nhau, hắn cũng từng có lần để Ngôn Giai Tuệ leo cây như thế này, sau đó bảo Từ Thanh Phong và Lâm Tuyết đến đón cô. Lần đó bọn họ phát sinh quan hệ, Ngôn Giai Tuệ uống say túy lúy nên sau khi tỉnh chỉ lo tránh mặt hắn, cũng chẳng có tâm tình truy rõ nguyên nhân, không hiểu sao nhớ đến lúc đó, Ngôn Giai Tuệ đột nhiên cảm thấy bất an vô cớ.
“Trần Huy, anh thực sự không phải đang đổi ý đấy chứ?”
Ngôn Giai Tuệ lầm bầm không rõ, ngoài mặt tươi cười, nhưng trong lòng đã thấp thỏm khó yên. Mà từ góc độ này, Lâm Tuyết nhìn thấy Dương Thục Trinh ở dưới hội trường đang liếc về phía bọn họ, khóe môi cong lên thành một nụ cười. Nụ cười này tràn ngập ác ý, khiến cho Lâm Tuyết như cũng dự cảm được điều không hay sắp ập tới, trong vô thức vô cùng bất an mà nắm chặt lấy tay của Từ Thanh Phong.
***
Trần Huy phóng như bay trên đường, hắn muốn với lấy điện thoại gọi cho Từ Thanh Phong và Ngôn Giai Tuệ, bảo bọn họ trì hoãn một chút, nhưng lúc với tới điện thoại liền rơi xuống sàn. Trần Huy trong lúc lúng túng cúi xuống nhặt mấy lần đều không được. Đầu hắn giống như sắp nổ tung, bất ngờ, một chiếc xe từ phía trước phóng tới, tiếng còi inh ỏi khiến cho Trần Huy hoảng loạn. Hắn ngẩng lên thì đã thấy chiếc xe kia sắp lao vào hắn, chỉ trong chốc lát thôi liền sẽ nghiến lên xe của Trần Huy. Trong phút kinh hoàng, Trần Huy kịp thời đánh lái về bên trái. “Kíttttttttt”
Tiếng bánh xe trượt dài trên đường cao tốc, sau đó xoay tròn hai vòng rồi đâm vào lan can bên đường. Trần Huy trong phút hung hiểm mà thoát được một mạng, thế nhưng điện thoại bị va đập đã bể màn hình. Trần Huy trong cơn choáng váng ngẩng đầu lên, trên trán hắn bị cú va đập khiến cho bị thương, máu đỏ rơi vào trong mắt, tầm nhìn phía trước đột nhiên trở nên mơ hồ. Thế nhưng hắn cũng không quản đau đớn và thương tích ở trên người. Điều đầu tiên Trần Huy làm chính là cúi xuống nhặt điện thoại, hoàn toàn không quan tâm mọi người bên ngoài đang hốt hoảng chạy tới. Có người chửi bới, có người rì rầm, người đàn ông suýt nữa gây ra tai nạn kia cũng từ trên xe nhảy xuống, muốn xem hắn có sao không?
Trần Huy chỉ chú tâm đến điện thoại của mình, nhưng hắn bấm mấy lần đều không lên. Trần Huy vô cùng tức giận, thấy gã đàn ông quấn lấy mình không buông, hỏi hắn có cần đi bệnh viện không? Trần Huy ném cái điện thoại ra xa, trước ánh mắt khó hiểu mà đẩy gã đàn ông suýt gây ra tai nạn cho mình, cứ thế khởi động xe phóng đi mất.
***
Đã qua giờ lành được mấy phút, vẫn không thấy bóng dáng nhà trai xuất hiện. Lúc này quan khách tham dự đều lờ mờ nhận thấy có điều bất thường. Tiếng xì xầm cũng ngày một lớn. Chẳng lẽ Trần gia không vừa ý hôn sự này, giữa đường muốn hủy hôn? Sắc mặt của Trần phu nhân và Trần lão gia đều kém tới cực điểm, không ngừng trấn an quan khách. Nhưng bọn họ làm thế nào cũng không liên lạc được với Trần Huy. Cũng không biết thằng nghịch tử này giữa đường lại giở trò gì.
Năm đó Trần Huy sống chết không muốn cưới Ngôn Giai Tuệ, còn nói có cô thì không có hắn, sau này nằng nặc đổi tính muốn nối lại hôn sự này. Trần lão gia không khỏi nghĩ, chẳng lẽ nó lại lên cơn gì đó, hối hận rồi hay sao?
“Giai Tuệ, anh Trần nhất định sẽ đến mà.”
Lâm Tuyết nắm tay của Ngôn Giai Tuệ trấn an cô, nhưng cô biết điều này hoàn toàn vô nghĩa. Trần Huy mãi không xuất hiện khiến cho bên dưới đều bắt đầu bàn ra tán vào. Ngay cả Ngôn Giai Tuệ cũng không biết mình có thể chống đỡ đến lúc nào.
Trần Huy, chẳng lẽ anh thật sự hối hận rồi sao?
Nắm tay của Ngôn Giai Tuệ âm thầm siết chặt. Cho dù có hối hận, cũng không nên dùng cách này, không nên sỉ nhục Ngôn Giai Tuệ và gia đình cô như thế chứ?
Từ Thanh Phong ở bên cạnh cũng nhíu mày, hắn hiểu rõ tính cách trăng hoa của Trần Huy, nhưng hắn cũng biết gã này từ sau khi xác định tình cảm với Ngôn Giai Tuệ thì đã chặt đứt toàn bộ dây dưa trước đây. Chỉ có một người…Nghĩ đến người này, Từ Thanh Phong dường như đoán ra được chút ý tứ. Hắn nắm tay Lâm Tuyết nói.
“Lâm Tuyết, em cùng anh tới chỗ này.”
Lâm Tuyết bối rối.
“Không….không chờ anh Trần sao?”
Từ Thanh Phong nói.
“Có lẽ cậu ta mắc kẹt ở đâu đó rồi. Anh phải đi xác nhận một chuyến. Em ở lại cũng được, cố hết sức an ủi Ngôn Giai Tuệ và mọi người, bảo bọn họ đừng nóng vội, anh nhất định sẽ lôi được Trần Huy trở về.”
Lời nói của Từ Thanh Phong luôn có khả năng mang đến sự an tâm lạ lùng, Lâm Tuyết nắm lấy tay hắn, dặn dò.
“Anh đi cẩn thận nhé.”
Từ Thanh Phong hôn lên trán cô, ôn nhu nói.
“Được. Chờ anh.”