Khi Trần Huy vòng được vào biệt thự ở trên núi, hắn nhìn thấy Uyển Uyển bất tỉnh nằm ở trên sàn. Trần Huy sợ đến tái cả mặt, vội vàng vọt vào trong. Trên đường đi hắn đã gắng sức muốn liên hệ với xe cứu thương mà không được. Hắn nâng Uyển Uyển từ dưới đất lên, nhìn thấy sắc mặt cô ta trắng bệch, dù mê man nhưng cánh tay vẫn ôm lấy bụng, biểu hiện đau đớn vô cùng.
“Uyển Uyển! Cô tỉnh lại đi! Uyển Uyển!”
Trần Huy bế cô lên, vội vội vàng vàng mà đưa cô vào trong xe. Lái thẳng đến bệnh viện ở gần đó. Thực ra, Trần Huy đưa Uyển Uyển tới đây cũng đã có chút tính toán. Hắn biết chăm sóc một người phụ nữ mang thai sẽ vô cùng vất vả, còn có những tình huống bất ngờ, bởi vậy Trần Huy cố ý để Uyển Uyển ở chỗ này. Một là ít người qua lại, hai là rất gần bệnh viện. Hắn bế thốc cô lên, Uyển Uyển dường như cảm nhận được có người đến, run run mở mắt nhìn hắn.
“Anh…em đau quá…huhu”
Cô ta khóc lóc bám lấy cánh tay Trần Huy, hắn vội vàng trấn an.
“Đừng sợ, tôi lập tức đưa cô đi bệnh viện.”
Uyển Uyển nhắm mắt không đáp, mặc cho hắn ôm mình lên, đặt vào trong xe, sau đó nhấn ga lao đến bệnh viện. Trần Huy vì quá chú tâm mà không để ý đến sự thay đổi rất nhỏ trên mặt Uyển Uyển, cô ta nhắm mắt, nằm ngả ra ghế, thế nhưng trong lòng cô ta lúc này đang cười thầm. Đau đớn ngoài mặt chỉ là diễn mà thôi. Mấy ngày trước, có một người phụ nữ liên hệ với cô ta, nói rằng mình là người quen của Trần Huy, hẹn Uyển Uyển tới gặp mặt. Lúc đầu Uyển Uyển cũng bán tín bán nghi, cô ta còn nghĩ người này không phải là bạn của hôn thê Trần Huy đấy chứ? Nhưng lúc nghe đến mục đích của cô ta, Uyển Uyển liền có chút động lòng.
Dương Thục Trinh nói với cô ta.
“Chẳng lẽ cô cam tâm để Trần Huy lấy người khác hay sao?”
Uyển Uyển hút nước, không đáp. Cô đang chờ xem cô gái này có kế hoạch gì. Nói thực lòng, Uyển Uyển không hề cam tâm chút nào hết. Mục đích của cô ta là trèo được vào nhà họ Trần. Có đứa con thì sao, sau khi sinh xong, Trần Huy cũng chỉ ném cho cô ta một số tiền lớn rồi đuổi đi, sau đó nghênh ngang rước Ngôn Giai Tuệ về phủ, sống những tháng ngày quấn quýt. Uyển Uyển không phục, nhưng cô ta nhất thời chưa biết làm như thế nào, cô ta sợ nếu mình kích động chạy đến phá đám cưới của Trần Huy, sẽ chỉ càng khiến hắn căm ghét cô. Nỗ lực bao lâu nay liền xôi hỏng bỏng không, ngay cả một cắc chu cấp cũng không nhận được.
“Uyển tiểu thư, tôi biết cô nhất định là không cam tâm, chi bằng, để tôi chỉ cho cô một con đường.”
Dương Thục Trinh nheo mắt, cười nguy hiểm.
Thoáng chốc, Uyển Uyển đã được đẩy vào trong phòng bệnh, bác sĩ dặn dò hắn ở bên ngoài, sau đó xoay người đi mất. Những người trong bệnh viện không khỏi nhìn Trần Huy với ánh mắt kì lạ, cả người hắn đầy máu, quần áo xộc xệch. Vết thương trên đầu tuy máu ngừng chảy, nhưng thoạt nhìn cực kỳ dữ tợn.
“Anh này, theo tôi anh cũng nên đi khám chút đi. Ít nhất thì cũng băng bó vết thương lại đã.”
Có một y tá hảo tâm nhắc nhở Trần Huy, lúc này hắn mới để ý thương tích của mình. Trần Huy nhìn đồng hồ trong bệnh viện, phát hiện ra đã rất muộn rồi. Bên phía Ngôn Giai Tuệ nhất định là đang rất sốt ruột, hắn vội níu tay của y tá, khẩn thiết hỏi.
“Cô gì đó ơi, có thể cho tôi mượn điện thoại được không?”
Nhìn thấy Trần Huy trông khá bảnh bao, dù bị thương nhưng vẻ ngoài vẫn cứ là công tử sát gái, lại thấy hắn lo lắng cho vợ đến mức không thèm để ý thương tích trên người, y tá cũng có hảo cảm, liền rút điện thoại ra cho hắn mượn.
Trần Huy suy nghĩ một hồi, quyết định gọi cho Từ Thanh Phong. Hiện tại chỉ có hắn mới cứu được mình, Trần Huy muốn nhờ Từ Thanh Phong sắp xếp cục diện ở lễ đường, thay hắn trấn an Ngôn Giai Tuệ.
“Alo.”
Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, Từ Thanh Phong ấn nút nhận, người gọi đến là số lạ, nhưng giọng nói đúng là của Trần Huy không sai.
“Thanh Phong, ơn trời, tiệc đính hôn sao rồi? Ngôn Giai Tuệ cô ấy vẫn ổn chứ?”
Từ Thanh Phong nhận được tín hiệu của người bạn nối khố, rất kiềm chế mà không chửi hắn.
“Cậu đang ở xó nào vậy hả, bên kia loạn lên hết rồi, hiện tại vẫn còn miễn cưỡng duy trì, cậu còn không mau lăn về đây.”
Trần Huy khốn khổ nói.
“Tôi,...cái đó…tạm thời tôi chưa thể đến được.”
Đúng như Từ Thanh Phong dự liệu, chốc lát sau Trần Huy liền khai thật.
“Uyển Uyển xảy ra chuyện, cô ấy bị động thai, hiện đang nằm cấp cứu ở trong bệnh viện.”
Từ Thanh Phong xoa trán, quả nhiên là vì việc này mà. Sớm đã nói Trần Huy bỏ cái tính xấu đi, nhưng hắn không chịu, giờ bao nhiêu báo ứng đều đổ cả lên đầu.
“Gửi địa chỉ cho tôi, tôi đang ở cạnh biệt thự ngoại ô của cậu.”
***
Lâm Tuyết không biết làm cách nào khác ngoài trấn an Ngôn Giai Tuệ, cô tin tưởng Từ Thanh Phong có thể đưa Trần Huy về. Ngôn Giai Tuệ đã tháo băng đô ở trên đầu xuống, điệu bộ vô cùng thất vọng. Thế nhưng thà cô cứ mắng chửi Trần Huy như ngày thường, bọn họ cũng sẽ không lo lắng, ngược lại Ngôn Giai Tuệ im lặng thế này mới khiến Lâm Tuyết không an tâm.
“Giai Tuệ, có thể là gặp chút chuyện gì đó thôi, cậu nhất định phải tin tưởng anh Trần, anh ấy sẽ đến mà.”
Ba mẹ của Ngôn Giai Tuệ bên ngoài sắp không chống đỡ được nữa, lần này hai gia tộc liên hôn, chú rể giữa đường bỏ trốn, đúng thực là cái tát mạnh mẽ tát vào mặt Ngôn gia. Trần phu nhân và Trần lão gia không ngừng xin lỗi, còn nói sẽ dứt khoát bắt Trần Huy tới tạ tội với bọn họ, nhưng điều này cũng không khiến tình hình tốt lên chút nào. Ngôn lão gia tức giận.
“Chúng ta về thôi, nếu cậu Trần thật sự không vừa ý hôn sự này, vậy Ngôn gia chúng ta cũng không cần mặt dầy níu kéo.”
Ngôn Giai Tuệ là châu báu trong vòng tay bọn họ, từ nhỏ đến giờ chưa từng phải chịu chút ủy khuất nào. Thế mà tên Trần Huy kia, lại dám khiến cho con gái của bọn họ mất mặt tới như vậy. Ngôn phu nhân tính tình ôn hòa lúc này cũng không thể nhẫn nhịn được nữa, điệu bộ như muốn kéo tay Ngôn Giai Tuệ đi về.
“Ngôn lão gia, Ngôn phu nhân, hai người bình tĩnh một chút.”
“Vẫn chưa liên hệ được với thằng nghịch tử kia sao?” Bên này, Trần lão gia cũng tức giận quát một tiếng, trợ lý khúm núm thưa.
“Điện thoại của cậu Huy bị mất sóng rồi.”
Lễ đính hôn vui vẻ, phút chốc đã trở nên hỗn loạn, hoàn toàn biến thành một trò cười. Người duy nhất thản nhiên lúc này là Dương Thục Trinh, thấy cô ta bước vào phòng chờ của cô dâu, Lâm Tuyết lập tức cảnh giác, hỏi.
“Cô tới đây làm gì?”
Dương Thục Trinh không đếm xỉa tới Lâm Tuyết, giống như đến xem kịch vui mà vỗ tay tán thưởng.
“Ai da, ai da, Ngôn Giai Tuệ, thật sự là đáng thương quá, cô tốt nhất là nên về đi thôi, Trần Huy kia sẽ không đến đâu.”
Bọn họ đều biết cái đức tính tốt đẹp của Dương Thục Trinh rồi, cô ta chính là loại miệng quạ, hơn nữa luôn không muốn ai được vui vẻ. Sau khi bị Ngôn Giai Tuệ vạch mặt, Từ Thanh Phong hủy hôn, cô ta hận bọn họ bằng chết, giờ thấy Ngôn gia không vui liền mặt dày tiến lên cười nhạo bọn họ. Lâm Tuyết không muốn cô ta đắc ý, lập tức lạnh mặt nói.
“Anh Trần có đến hay không cũng không tới phiên cô can thiệp, cô Dương đừng ở đây ăn nói lung tung nữa.”
“Hừ, con chó vẫy đuôi theo Ngôn Giai Tuệ cũng biết cắn mấy tiếng rồi sao?”
Bình thường Lâm Tuyết vẫn im lặng, bị cô ta bắt nạt cũng không dám lên tiếng, thế mà lúc này lại có thể phách lối với cô ta. Dương Thục Trinh ánh mắt khinh miệt. Ngôn Giai Tuệ lúc này chẳng có chút tâm trạng nào chơi đùa với Dương Thục Trinh, kéo Lâm Tuyết về phía sau, đe dọa cô ta.
“Mời cô cút khỏi đây, Ngôn gia không hoan nghênh cô.”
Dương Thục Trinh như cũ không mất hứng, cô ta nói.
“Ngôn Giai Tuệ, cô thực sự muốn đuổi tôi đi hay sao. Đáng tiếc nha, tôi còn đang định kể cho cô nghe một chuyện rất thú vị.”
“Tin hay không tùy các người, có điều, anh Trần của cô hiện tại còn đang vui vẻ ở chỗ khác, e rằng không thể đến tham dự tiệc đính hôn được đâu.”
“Dương Thục Trinh, cô nghĩ chúng tôi sẽ tin lời ba hoa của cô sao.”
Nói dứt lời, cô ta lôi ra từ trong túi xách một xấp ảnh, thả ngay trước mặt Ngôn Giai Tuệ. Những người xung quanh đều tò mò. Bức ảnh kia là ảnh giường chiếu, góc chụp có lẽ là được đặt máy quay lén, nhưng vẫn có thể nhìn rõ hai thân ảnh đang quấn quýt lấy nhau. Hình ảnh ấy vụt qua trước mắt Ngôn Giai Tuệ, nhưng cũng đủ khiến cho toàn thân cô đông cứng lại. Người đàn ông kia, rõ ràng là Trần Huy.
“Cô…cô làm sao có được những bức ảnh này?”
Có một người tiến lên, muốn chất vấn Dương Thục Trinh, cô ta chỉ cười khẩy.
“Thay vì chất vấn tôi làm sao có bức ảnh, thì nên hỏi giờ này Trần Huy đang ở nơi nào.” - Cô ta liếc về phía Ngôn Giai Tuệ, cực kỳ khiêu khích nói: “Ngôn Giai Tuệ, để tôi tốt bụng gợi ý cho cô nhé. Trần Huy có lẽ đang đưa người tình của hắn đi khám thai đấy.”
Oành một tiếng, lời nói của Dương Thục Trinh tựa như tiếng sấm nổ giữa trời quang, những người trong phòng đều trấn động. Trần Huy không những mây mưa với người phụ nữ khác, mà còn có cả con rồi ư?
Vẻ mặt Ngôn Giai Tuệ không còn giọt máu, mà Lâm Tuyết cũng rất nhanh tiến lên.
“Cô đừng nói bậy.” Thế nhưng đến chính bản thân Lâm Tuyết cũng không biết làm sao để thuyết phục mình, càng không thể thuyết phục Ngôn Giai Tuệ. Lâm Tuyết biết rõ tính cách trăng hoa của Trần Huy, chỉ là cô tin tưởng, sau khi hắn ngỏ lời với Ngôn Giai Tuệ thì đã hoàn toàn từ bỏ thói xấu, một lòng một dạ với Ngôn Giai Tuệ. Dương Thục Trinh đắc ý nhìn bọn họ nghi kị, đau khổ, khóe môi nhếch lên thành nụ cười thỏa mãn.
“Ngôn Giai Tuệ à Ngôn Giai Tuệ, không biết nên nói cô đáng thương, hay là nói cô ngu ngốc đây. Chồng tương lai của mình cắm sừng lên đầu, sinh con với người khác, cô vẫn có thể từ tâm hiền hòa không suy tính hay sao?”
“Cô câm miệng.”
Lâm Tuyết nổi nóng, muốn kéo Ngôn Giai Tuệ ra khỏi những lời nói đầy ác ý này. Đúng lúc đó, điện thoại của cô reo vang, là Từ Thanh Phong gọi đến. Lâm Tuyết nhớ Từ Thanh Phong nói hắn đi tìm Trần Huy về, lúc này liền có chút kích động. Cô bấm nút nhận.
“Lâm Tuyết, anh đang ở chỗ Trần Huy rồi, em khoan nói cho mọi người biết. Hiện tại xảy ra một chút rắc rối, cậu ta bị kẹt ở chỗ này nên chưa thể tới được. Em hãy trấn an Ngôn Giai Tuệ và mọi người, bọn anh rất nhanh sẽ trở về.”
Lâm Tuyết siết chặt nắm tay, cô muốn nói cho Từ Thanh Phong biết tình hình ở bên này đã mất kiểm soát rồi. Trong lúc cô còn đang phân vân, điện thoại đã bị người ta cướp lấy. Là Ngôn Giai Tuệ, cô lạnh lùng hỏi.
“Có phải là anh Từ gọi đến không?”
Từ Thanh Phong và Trần Huy chơi thân từ nhỏ, có lẽ từ lúc hắn rời khỏi tiệc đính hôn, Từ Thanh Phong đã cảm thấy điều gì đó rồi. Lâm Tuyết bối rối nhìn cô. Ngôn Giai Tuệ đã lấy điện thoại của Lâm Tuyết, giọng của cô đều đều không chút cảm xúc.
“Anh đang ở đâu? Có phải đang ở cùng với Trần Huy hay không?”
Từ Thanh Phong thấy đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Ngôn Giai Tuệ thì cũng có chút hốt hoảng. Hắn ẩn ẩn cảm thấy dường như đã có việc gì đó xảy ra mà bọn họ không thể kiểm soát được nữa rồi.
“Giai Tuệ, em trước tiên nghe anh nói. Em đừng kích động, anh và Trần Huy rất nhanh sẽ trở về.”
Ngôn Giai Tuệ cười khẩy, ngay cả Từ Thanh Phong cũng muốn giúp Trần Huy bao che, lừa dối cô hay sao? Cô cố gắng kìm nén run rẩy và tức giận, nói.
“Nói cho em địa chỉ chỗ anh.”
“Giai Tuệ.”
“Bíp bíp bíp” Tránh ra tránh ra. Trong lúc bọn họ nói chuyện tạp âm từ phía sau truyền đến. Ngôn Giai Tuệ lập tức nhận ra, đây là tiếng xe cứu thương ở trong bệnh viện. Mà cùng lúc đó, loa phát thanh cũng thông báo nhân viên ở quầy thuốc A đến trực. Ngôn Giai Tuệ sững lại, bệnh viện ở ngoại ô? Từ Thanh Phong biết một phen này đã hỏng bét rồi, hắn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy điện thoại ngắt kết nối. Trần Huy đúng lúc từ phòng bệnh bước ra, hắn đã được băng bó cẩn thận, xử lý vết thương ở trên đầu, chỉ có áo ngoài dính máu trông có vẻ đặc biệt chói mắt. Thấy Từ Thanh Phong đứng thẫn thờ, không khỏi có chút hoảng hốt, hỏi.
“Sao vậy?”
Từ Thanh Phong nhìn hắn, có lẽ, giây phút này không thể giấu được rồi. Hắn nói:
“Trần Huy, có lẽ Ngôn Giai Tuệ sắp đến đây rồi.”