Ở bên này, quan khách bên ngoài đột nhiên nhìn thấy Ngôn Giai Tuệ phẫn nộ giật phăng cái băng đô ở trên đầu, ném hoa tươi xuống dưới đất, đẩy cửa đi ra ngoài. Bọn họ chưa kịp hiểu ra vấn đề thì đã thấy Lâm Tuyết chạy theo phía sau, hấp tấp gọi cô. Nhưng Ngôn Giai Tuệ nào còn để ý gì nữa, cô lên xe ô tô, phóng thẳng về phía bệnh viện ngoại ô thành phố. Lâm Tuyết sợ cô xảy ra chuyện, cũng lập tức vẫy một chiếc taxi đuổi theo.

Dương Thục Trinh ở phía sau nhìn lễ đính hôn đã bị mình quậy cho tanh bành, như cũ cong mắt cười. Sau đó cô ta tiến tới bên cạnh, mở lòng bàn tay ra. Lúc nãy trong lúc hỗn loạn, Dương Thục Trinh cố ý xô Lâm Tuyết mấy cái, bí mật lấy đi một ít tóc của Lâm Tuyết. Lúc này vẻ mặt cô ta chỉ còn rét lạnh, mau chóng cất đám tóc kia vào trong túi rồi rời khỏi bữa tiệc.

Thời báo đưa tin, lễ đính hôn giữa hai gia tộc lớn cuối cùng biến thành trò cười thế kỉ. Chú rể bỏ trốn, cô dâu phẫn nộ, nhà gái trực tiếp từ hôn. Thông tin này vừa lên đã lập tức phủ sóng các mặt báo, khiến cho bao nhiêu con dân nhảy vào ăn dưa hóng hớt.

“Anh à, Giai Tuệ nhận được điện thoại thì không nói không rằng mà bỏ đi, em cũng không biết cậu ấy đi đâu nữa, em đang đuổi theo cậu ấy.”

Lâm Tuyết ngồi ở trên xe thuật lại tình hình với Từ Thanh Phong.

“Anh biết rồi, Giai Tuệ muốn đến bệnh viện, bọn anh đang ở chỗ này.”

“Anh, chuyện này rốt cuộc là sao? Anh Trần sao lại ở bệnh viện. Còn có…còn có lúc nãy

Dương Thục Trinh đến đây, mang theo ảnh của anh Trần và cô gái khác.”

Lâm Tuyết suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nói ra việc này. Qua điện thoại, Từ Thanh Phong rốt cuộc cũng hiểu tại sao Ngôn Giai Tuệ lại kích động như thế, còn lập tức lái xe đến chỗ này tìm bọn họ. Suy cho cùng, bí mật này cũng không thể tiếp tục giấu được nữa. Ngôn Giai Tuệ nên được biết sự thật, bọn họ đã lừa cô quá lâu rồi.

Lâm Tuyết không nghe thấy đầu bên kia đáp lại, trong lòng cô không khỏi lo lắng, cẩn thận hỏi.

“Anh, không lẽ việc kia là thật?”

Rất lâu sau Lâm Tuyết mới nghe thấy tiếng ừ của Từ Thanh Phong. Hắn thế mà lại không phủ nhận. Lâm Tuyết nghe vậy thì sững sờ. Sao có thể? Trần Huy sao có thể đối xử với Ngôn Giai Tuệ như thế chứ?

“Chuyện này rất dài, anh sẽ nói chi tiết cho em sau. Em nhớ để ý Ngôn Giai Tuệ, cũng chú ý an toàn của bản thân mình.”

Lâm Tuyết nói biết rồi, sau đó cúp máy. Lúc này, cô cảm thấy tâm trạng của mình vô cùng rối rắm. Lại nghĩ tới Ngôn Giai Tuệ không biết hiện giờ đang mang tâm trạng gì, hẳn là rất thất vọng đi. Sụp đổ, bất lực, bi thương, tình cảm ấp ủ bao nhiêu năm, vốn tưởng đổi thành trái ngọt, ai ngờ chỉ nhận được lừa dối. Chỉ là Ngôn Giai Tuệ là cô gái vô cùng quật cường, cho dù như thế nào cũng muốn xác nhận một phen.

Bên này xe đang lao đi với vận tốc rất nhanh, chẳng mấy chốc bọn họ đã đến được bệnh viện ở ngoại ô. Ngôn Giai Tuệ không hề quan tâm đến vẻ mặt kì lạ của những người khác đang nhìn mình, đi thẳng vào trong bệnh viện. Lâm Tuyết trả tiền rồi vội chạy xuống, tiến tới túm lấy tay Ngôn Giai Tuệ.

“Giai Tuệ, Giai Tuệ, cậu bình tĩnh một chút.” Ngôn Giai Tuệ đẩy tay cô ra.

“Lâm Tuyết, cậu nói mình biết, có phải cậu và anh Từ đều biết việc này rồi không?” Lâm Tuyết lắc đầu. Cô thật sự không biết, nếu không phải hôm nay Dương Thục Trinh đến làm loạn, Lâm Tuyết cũng không nghĩ Trần Huy đối với Ngôn Giai Tuệ như vậy. Cô nắm lấy tay Ngôn Giai Tuệ, muốn trấn an cô, nhưng Ngôn Giai Tuệ đã bất chấp mà tiến về phía trước.

Cũng chính lúc này, bọn họ nhìn thấy Trần Huy và Từ Thanh Phong ở cách đó không xa.

Trên đầu hắn còn quấn một lớp băng trắng, đang sup sụp ngồi trước cửa phòng bệnh. Ngôn Giai Tuệ cảm thấy lồng ngực run lên mãnh liệt. Cô có cảm giác như mình đang bước vào một cơn ác mộng. Một bên đang mách bảo cô, đây không phải là sự thật. Trần Huy hắn chỉ là gặp sự cố nên không kịp tới, hắn hoàn toàn không có người nào khác. Hắn đã tỏ tình với cô, cầu hôn cô, nói rằng cả đời này chỉ cần một người là Ngôn Giai Tuệ.

Ngôn Giai Tuệ loạng choạng, nhìn thấy khoảng cách giữa cô và hắn càng lúc càng gần. Nếu như lúc nãy cô gần như phát điên, thì lúc này tâm trạng của Ngôn Giai Tuệ đã vì gặp được hắn mà ổn định hơn.

Giải thích đi, Trần Huy, chỉ cần anh giải thích thì tôi sẽ tin.

Ngôn Giai Tuệ nghĩ như thế, cô cố tìm một lí do để khiến bản thân mình không gục xuống. Lời Dương Thục Trinh nói là giả, bức ảnh cũng là giả. Trần Huy chỉ là gặp chuyện nên không kịp đến mà thôi. Ngôn Giai Tuệ bước về phía trước, ngay lúc khoảng cách của cô và hắn chỉ còn cách nhau một chút thì phòng bệnh đột nhiên mở ra, kế tiếp y tá đẩy một người phụ nữ bụng bầu nằm bất tỉnh tiến ra ngoài. Trần Huy đang ngồi trên ghế cũng hốt hoảng đứng bật dậy. Hắn hỏi.

“Bác sĩ, tình hình sao rồi? Có nguy hiểm không?”

Vị bác sĩ kia nhìn bọn họ, chầm chậm nói.

“Tình hình đã ổn định rồi, cái thai bị động nhưng đã không còn nguy hiểm. Hai mẹ con đều bình an.”

Bước chân của Ngôn Giai Tuệ khựng lại. Bên ngoài nổi lên một trận sấm chớp, mà giọng nói kia của bác sĩ tựa như gõ vào đầu Ngôn Giai Tuệ, khiến cho cô vô cùng choáng váng. Lúc này, y tá đẩy Uyển Uyển về phòng nghỉ, mà lúc Trần Huy và Từ Thanh Phong nhìn ra, cũng vừa vặn bắt gặp Ngôn Giai Tuệ y phục xộc xệch chạy tới. Đang đứng chết trân ở ngoài, biểu tình trên mặt hoàn toàn vụn vỡ.

Cô đã nhìn thấy tất cả, cũng nghe thấy tất cả.

Trần Huy hắn, thực sự đã bỏ cô, không đến lễ đính hôn của mình để ở cùng với một người phụ nữ khác. Mà người phụ nữ này, còn mang trong mình giọt máu của hắn.

“Giai Tuệ.”

Trần Huy sững sờ gọi một tiếng. Hắn cảm thấy trời đất quay cuồng, thậm chí không có dũng khí đối mặt với sự phẫn nộ của cô. Lâm Tuyết cũng đã đuổi đến phía sau, sự việc trước mắt này thật sự là hoang đường. Trần Huy bước tới chỗ Ngôn Giai Tuệ, lúc này sấm chớp đùng đùng, dường như đã có dấu hiệu sắp mưa. Những người ở ngoài hành lang bệnh viện đều vội vã di chuyển vào trong nhà để tìm chỗ trú, chỉ có Ngôn Giai Tuệ vẫn đứng nguyên ở vị trí cũ, tựa như bị người ta điểm huyệt.

“Giai Tuệ. Anh…mọi chuyện đây là….”

Khó khăn lắm Trần Huy mới có thể cất lời, nhưng trái tim hắn vô cùng đau đớn, không biết nên khởi nguồn từ đâu. Việc hắn lừa dối Ngôn Giai Tuệ là không thể bàn cãi. Hắn cứ tưởng mình có thể giải quyết mọi việc êm đẹp, nhưng cuối cùng lại chỉ khiến mọi thứ không thể kiểm soát. Trần Huy biết mình đã làm tổn thương Ngôn Giai Tuệ sâu sắc, còn khiến cho lòng tự trọng của cô bị chà đạp. Đến giờ phút này, Trần Huy biết không thể giấu diếm cô được nữa, hắn chỉ có thể cúi đầu, nói ra toàn bộ sự thật.

“Giai Tuệ, người ở bên trong kia là Uyển Uyển. Trước khi quen em, anh đã cùng cô ta phát sinh quan hệ. Sau này anh mới biết Uyển Uyển có thai, anh vẫn luôn muốn nói cho em biết việc này, nhưng anh lại sợ em sẽ bỏ anh đi mất.”

“Giai Tuệ, anh thật sự rất sợ sẽ mất em. Nghĩ đến điều đó anh liền không chịu nổi. Anh không phải muốn lừa dối em, anh chỉ là hy vọng có thể kéo dài thời gian, nghĩ ra cách vẹn toàn, tìm thời điểm thích hợp để nói cho em biết.”

Ngôn Giai Tuệ cười lạnh. Cái gọi là thời điểm thích hợp, chính là lúc này ư? Để cô và Ngôn gia bẽ mặt trước toàn bộ quan khách, để cô bị người ta cười nhạo, để cô suýt chút nữa thì trao trái tim mình cho hắn, sau đó phát hiện ra bản thân chỉ là con ngốc không hơn không kém, bị hắn đùa bỡn lừa dối bao lâu mà vẫn một mực tin tưởng.

Thấy Ngôn Giai Tuệ như cũ không lên tiếng, Trần Huy vô cùng hoảng sợ. Hắn nắm lấy tay cô, quỳ xuống.

“Giai Tuệ, anh thật sự không có tư cách xin em tha thứ. Anh…”

“Giai Tuệ, em đánh anh đi, chửi mắng anh cũng được, em đừng im lặng như vậy có được không? Giai Tuệ, anh cầu xin em.”

Trần Huy vừa mới dứt lời, một cái tát đã giáng thẳng lên mặt hắn, đánh cho Trần Huy lệch cả mặt. Bên ngoài mưa rơi tầm tã, hai bọn họ đứng ở dưới cơn mưa, dường như cũng biết đã không cách nào hàn gắn lại như trước. Ngôn Giai Tuệ không nổi nóng, không điên cuồng cắn xé hắn, nhưng ánh mắt hiện tại của cô lạnh như băng, giống như muốn xuyên thủng trái tim của hắn. Trần Huy không thể cất lên lời nào nữa, hắn nhìn cô từ trên cao, lạnh lùng hạ giọng.

“Thì ra, anh đúng là một tên khốn.”

Nói dứt lời, Ngôn Giai Tuệ đã xoay người bước đi. Trần Huy muốn vươn tay bắt lấy cô, lại bị cô lạnh nhạt hất ra. Giờ phút này, trong mắt cô đã không còn bất cứ tình cảm gì nữa. Đau đớn đã khiến đôi mắt đó trở nên trống rỗng. Ngôn Giai Tuệ nói.

“Cút đi! Từ nay về sau, anh và tôi hoàn toàn chấm dứt, đừng bao giờ để tôi nhìn thấy mặt anh.”

***

Sự việc tại sao lại trở thành như thế này?

Sau cái trận mưa ngày hôm đó, Ngôn Giai Tuệ một mình lái xe trở về. Lâm Tuyết sợ cô xảy ra chuyện nên nhất quyết đòi về cùng. Từ Thanh Phong bảo Trần Huy tự xử lý mọi việc trong bệnh viện, sau đó lấy xe đưa Lâm Tuyết và Ngôn Giai Tuệ về Ngôn gia. Cả một buổi này, Ngôn Giai Tuệ tựa như cái xác không hồn, không hề nói năng gì cả. Lâm Tuyết đau lòng nắm lấy tay cô, để Ngôn Giai Tuệ dựa vào người mình.

Cô biết hiện tại nói gì cũng là thừa thãi. Nỗi đau đớn khi bị lừa dối và phản bội Lâm Tuyết chưa từng trải qua, nhưng cô biết Ngôn Giai Tuệ vẫn đang chống đỡ để không gục xuống.

Tại sao lại thành như vậy?

Rõ ràng có thể có được một kết cục viên mãn, thế nhưng ông trời vẫn không cho bọn họ như nguyện.

Trở về biệt thự không lâu thì Ngôn Giai Tuệ bắt đầu phát sốt. Cả buổi dầm mưa cộng với đả kích tinh thần nghiêm trọng, cho dù người mạnh mẽ như Ngôn Giai Tuệ cũng không thể chịu nổi nữa. Lâm Tuyết ở lại Ngôn gia chăm sóc cho cô cả một đêm liền. Túc trực bên giường Ngôn Giai Tuệ. Trong giấc mơ, Ngôn Giai Tuệ không ngừng ôm lấy bản thân mình, cuộn người lại đầy đau đớn.

***

Tình hình của Uyển Uyển không có gì nghiêm trọng nên mau chóng được xuất viện, mà khi cô ta và Trần Huy trở về, Trần lão gia và Trần phu nhân đã có mặt ở trong biệt thự. “Mày lập tức giải thích rõ mọi chuyện cho tao, nếu không đừng trách tao đập gãy chân mày.” Trần lão gia vô cùng tức giận, Uyển Uyển khép nép ở một bên, Trần Huy thì quỳ xuống đất. Cho dù bọn họ vô cùng không vừa mắt với Uyển Uyển nhưng cô ta đang mang thai, không thể tùy tiện đụng đến, liền trút hết tất cả lên đầu Trần Huy.

Nghe thấy hắn tường thuật lại mọi việc, Trần phu nhân thiếu điều lên cơn đau tim. Bà tức giận mắng.

“Hồ đồ.”

“Sao mày có thể gây ra chuyện như vậy cơ chứ? Mày mất trí rồi.”

Hắn gây nên hậu quả đã đành, lại còn tự mình giấu diếm, cuối cùng còn muốn lừa cưới Ngôn Giai Tuệ, lừa gạt tình cảm và tín nhiệm của người ta, khiến cho Ngôn gia hoàn toàn bẽ mặt trước bàn dân thiên hạ. Trần lão gia vô cùng tức giận, lập tức đá hắn ngã trên đất.

“Hôm nay tao nhất định phải đánh chết mày, cái thằng nghịch tử này.”

Trần phu nhân và người nhà thấy ông nổi giận thì vội vã ngăn cản. Bà khóc lóc cầu xin Trần lão gia tha cho Trần Huy. Trong nhà chẳng mấy chốc đã hỗn loạn, chỉ có Uyển Uyển ở một bên xem kịch vui. Lần này, cũng xem như Trần Huy không thể tiếp tục giấu cô ta ở một góc nữa, Trần lão gia và Trần phu nhân đều biết đến sự hiện diện của cô ta và cái thai rồi. Để xem, bọn họ có thể nào nhẫn tâm vứt bỏ đứa cháu đích tôn của mình hay không? Uyển Uyển đắc ý nghĩ.