Lễ đính hôn bị hủy, quan hệ của Trần gia và Ngôn gia cũng vô cùng xấu, e rằng cũng không thể hàn gắn lại được. Hai đại gia tộc vì một mối hôn sự không thành mà trở mặt. Trần gia có đến gặp Ngôn gia mấy lần, nhưng đều bị từ chối không tiếp. Quả thật, quỷ kế của Dương Thục Trinh cuối cùng cũng thành công.

Ngôn Giai Tuệ sau mấy ngày sốt mê man thì cũng tỉnh, nhưng cô không khóc lóc không làm loạn, ngược lại vẫn bình tĩnh như thường. Chỉ là không bao lâu sau, Ngôn Giai Tuệ sai người làm vứt hết toàn bộ đồ đạc của Trần Huy, giống như đã thật sự cắt đứt với hắn, không còn vương lại chút gì.

Lâm Tuyết muốn khuyên bảo nhưng cũng không được. Cô biết hiện tại nói gì cũng muộn rồi. Từ Thanh Phong thấy Lâm Tuyết tự trách, liền nắm vai cô, an ủi.

“Lâm Tuyết, đây không phải là lỗi của em. Em đừng tự trách mình.

“Em biết, nhưng em không thể làm gì cho cậu ấy, em cảm thấy rất khó chịu.”

Từ Thanh Phong xoa xoa tóc cô, nói.

“Hiện tại cô ấy chỉ còn người bạn là em, em ở bên Ngôn Giai Tuệ đã là sự an ủi lớn nhất đối với cô ấy rồi.”

Lâm Tuyết gục đầu lên vai hắn, ừm một tiếng. Trần Huy có đến Ngôn gia tìm gặp Ngôn Giai Tuệ mấy lần, nhưng đều bị nhà họ Ngôn đuổi ra khỏi cửa. Cho dù hắn có quỳ khóc xin gặp thì cũng không được. Ngôn lão gia còn nói chỉ cần thấy mặt hắn là đuổi đánh, nếu không chịu đi thì sẽ báo cảnh sát. Khó khăn lắm Từ Thanh Phong mới khuyên được hắn đừng đến đây nữa. Bây giờ Trần Huy làm gì cũng vô dụng, giải thích cũng muộn rồi. Hắn nên để cho Ngôn Giai Tuệ một không gian riêng, để cô có thời gian suy nghĩ.

Chỉ trong mấy ngày, Trần Huy liền tiều tụy không ít, chẳng tìm đâu ra bóng dáng hoa hoa công tử ăn chơi ngày nào. Nhìn thấy trên cằm hắn râu mọc lún phún, quầng thâm trũng sâu, Từ Thanh Phong cũng thở dài, biết trước có hôm nay, vậy năm xưa đừng hồ đồ.

Từ Thanh Phong nhớ đến bản thân mình, hắn cũng suýt chút nữa thì đánh mất Lâm Tuyết. Cũng may, cũng may hắn tỉnh lại kịp thời.

***

Nhìn thấy tin tức Trần gia và Ngôn gia trở mặt, Dương Thục Trinh vô cùng vui mừng. Cô ta chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ Ngôn Giai Tuệ phát điên hôm đó liền cảm thấy khoái cảm vặn vẹo làn tràn trong cơ thể. Đây là cái giá phải trả khi muốn ngáng đường tôi. Dương Thục Trinh thầm nghĩ.

Mà lúc này, cô ta vẫn còn một mối lo khác phải lo, chính là Lâm Tuyết kia. Sau khi thấy được bức ảnh của mẹ mình trong túi xách của Diệu Hoa, cô ta vô cùng hoảng sợ. Dương Thục Trinh ẩn ẩn cảm thấy việc này có ẩn tình, vì vậy không dám để hai người gặp mặt mà tìm cớ đuổi Diệu Hoa về trước. Để có được thông tin không hề khó, cô ta chỉ cần bỏ một chút công sức liền điều tra được mối quan hệ mập mờ trước kia của mẹ mình. Trong đầu cô ta có một suy đoán vô cùng khủng khiếp. Bởi vậy, Dương Thục Trinh mới không nhịn được mà tự mình ra tay một phen.

Cô ta mang tóc và da của mẹ mình cùng với Lâm Tuyết đi xét nghiệm.

Chuyện này thực sự hoang đường. Nhưng Dương Thục Trinh thà làm một lần cho an tâm còn hơn ôm theo thấp thỏm. Thái độ của Diệu Hoa rất kì lạ, cô ta nghĩ không ra mục đích bà ta đến tìm mẹ mình, còn ôm theo bức ảnh kia. Dương Thục Trinh biết Lâm Tuyết không phải là con ruột của bà ta, mà theo cô điều tra được, tuổi tác của Lâm Tuyết trùng khớp với đứa con đã mất của Dương Tâm Lan mẹ mình.

Không thể nào.

Tuyệt đối không thể nào.

Cô ta nghĩ như thế, nhưng vẫn không thể nào đè nén bất an ở trong lòng.

***

Cuối cùng, Diệu Hoa cũng phát hiện ra bức ảnh của bà ta mất tích, lúc Diệu Hoa lục tung túi xách lên cũng không tìm lại được. Bà ta đầu tiên là nghĩ Thanh Trúc đã lấy nó đi rồi. Diệu Hoa chất vấn con gái.

“Ở đâu?”

“Cái gì cơ?”

Diệu Hoa nói: “Bức ảnh, mày lấy rồi phải không?”

Thanh Trúc lập tức phủ nhận. “Con không có, con lấy bức ảnh đó làm gì, không phải vẫn luôn ở trong túi xách của mẹ ư?”

Diệu Hoa tức giận nói.

“Mất rồi.”

“Sao lại mất được, bức ảnh quý giá như thế sao mẹ có thể làm mất, mẹ thử nghĩ lại xem, có phải là làm rơi ở đâu rồi không?”

Thấy biểu hiện của Thanh Trúc vô cùng chân thật, Diệu Hoa lúc này mới không nghi ngờ nữa. Bà ta cẩn thận ngẫm nghĩ, hình như chỉ có thể là rơi ở chỗ Dương gia mà thôi. Từ sau khi bà ta đến đó thì vẫn chưa bỏ ra xem lại lần nào. Diệu Hoa đã hẹn được một cuộc gặp khác với Dương Tâm Lan. Bà ta muốn nhân cơ hội này gửi lại bức ảnh kia, thăm dò Dương Tâm Lam và đứa con gái và người chồng đã mất, sau đó thuận lợi nói ra tung tích của đứa con gái này.

Dương Tâm Lan cũng đồng ý đến gặp. Chỉ là giữa đường thì không thấy bức ảnh đâu nữa. Kỳ quái, làm sao có thể nói mất là mất được?

“Cũng chỉ là một bức ảnh thôi, chỉ cần Dương phu nhân thừa nhận là được rồi.”

Diệu Hoa chậc lưỡi, tuy nhiên bà ta cũng nghĩ như vậy. Chỉ là một bức ảnh, mất thì cứ mất thôi. Dù sao Dương Tâm Lan cũng đồng ý đến gặp bà ta rồi. Nghĩ đến viễn cảnh không cần phải lo ăn lo mặc sắp tới, hai mắt Diệu Hoa tràn đầy tính toán. Thậm chí mấy ngày nay còn nhịn không đến sòng bạc. Thế nhưng, khiến cho hai bọn họ không ngờ được là, ngày hẹn với Dương Tâm Lan còn chưa tới, đã có một người khác gõ cửa phòng bọn họ.

Người đến này, chính là con gái của bà ta, Dương Thục Trinh.

Nhìn thấy Dương Thục Trinh ở ngoài cửa, cả Diệu Hoa và Thanh Trúc đều sửng sốt. Sao đột nhiên cô ta lại biết nhà bọn họ, còn đột nhiên ghé đến chỗ này?

“Cô…cô là…”

“Bà không nhận ra tôi sao?”

Diệu Hoa đảo mắt, hồi lâu mới nhận ra Dương Thục Trinh, sau đó vội vội vàng vàng mời cô ta vào nhà. Dương Thục Trinh nhận được kết quả xét nghiệm ADN thì đã một mình tới nơi này. Cô ta không nghĩ tới suy nghĩ hoang đường kia thế mà lại thành sự thật. Lúc cầm kết quả xét nghiệm, Dương Thục Trinh suýt nữa không kìm nổi xúc động mà xé nát tờ giấy kia.

Không thể nào. Không thể nào.

Sao Lâm Tuyết có thể là con gái của mẹ cô.

Sao cô có thể chấp nhận mình có một người chị gái hạ tiện như vậy.

Trong một đêm, Dương Thanh Trúc điên cuồng đập đồ đạc, phát tiết nỗi hận của mình. Cô ta là cái gì chứ? Hồn ma bất tán sao? Trước là cướp hôn phu của cô, sau là muốn cướp mẹ cô, có lẽ còn muốn cướp luôn gia sản nhà họ Dương nữa. Dương Thục Trinh tuyệt đối không cho phép. Cô ta hận Lâm Tuyết, cô ta càng không thể để Lâm Tuyết được như ý nguyện. Bởi vậy, cô ta lập tức âm thầm tìm đến chỗ của Diệu Hoa và Thanh Trúc.

Nhìn thấy căn nhà ọp ẹp xấu xí, toát ra hơi thở bẩn thỉu nghèo nàn, Dương Thục Trinh cố nhịn xúc động muốn rời khỏi nơi này, ngồi xuống.

“Cô…cô Dương, không biết cô đến đây là có việc gì?”

Diệu Hoa và Thanh Trúc đều không đoán nổi mục đích của Dương Thục Trinh, cô ta bất động hồi lâu, sau đó mới kéo từ trong túi xách ra một bức ảnh. Diệu Hoa và Thanh Trúc trố mắt, đây thế mà lại là bức ảnh Diệu Hoa vừa mới đánh mất không lâu.

“Đây là…”

“Hôm trước bà đến nhà tôi đã đánh rơi thứ này, vì vậy tôi muốn đến trả cho bà.”

Diệu Hoa kinh ngạc, lí do này hoàn toàn không hợp lí. Hôm đó cả buổi bà ta đều ôm chặt túi của mình, riêng chỉ có lúc đau bụng đi vệ sinh. Bà ta nổi lên chút nghi hoặc, nhưng cũng không ngu gì mà vạch trần Dương Thục Trinh. Dương Thục Trinh từ tốn nói ra mục đích xuất hiện ngày hôm nay của mình.

“Lúc tôi nhìn thấy bức ảnh này, tôi cũng rất sửng sốt. Không nghĩ rằng lại có một người phụ nữ giống mẹ tôi đến vậy.”

Diệu Hoa và Thanh Trúc đánh mắt nhìn nhau. Sau đó bà ta cười cười.

“À, người phụ nữ, cô ta là vợ của một người bạn cũ của chồng tôi. Tôi…tôi cũng rất sửng sốt.”

Bọn họ chưa hiểu rõ mục đích của Dương Thục Trinh nên cũng không vội ngả bài, cả hai bên cứ thăm dò nhau như vậy. Cho đến khi Dương Thục Trinh nheo mắt, nói.

“Ồ, vậy không biết bà mang tấm ảnh này đến nhà tôi, còn muốn hẹn gặp mẹ tôi là có mục đích gì?”

Lông mày của Dương Thục Trinh nhướn cao. Diệu Hoa cũng hoảng hốt, xem ra, Dương Thục Trinh đã nghi ngờ mục đích của bọn họ rồi. Diệu Hoa bấm bụng, nói sao thì cũng là chị em, hay là cứ thẳng thắn với cô ta một phen, bà ta nói.

“Thật không giấu gì cô, chúng tôi cũng là vô tình tìm được bức ảnh. Năm xưa nhà chúng tôi vẫn nuôi dưỡng đứa con của người phụ nữ này, nhưng mà cô cũng thấy đấy, hoàn cảnh gia đình chúng tôi thực sự không tốt lắm. Lúc nhìn thấy Dương phu nhân chúng tôi cũng có chút kinh sợ, nhưng nghĩ lại, nếu như thật sự thế gian này có chuyện trùng hợp như thế, vậy chúng tôi cũng muốn đứa con nuôi này có thể nhận tổ quy tông, không cần ở bên cạnh chúng tôi chịu vất vả nữa.”

Dương Thục Trinh nghĩ, quả nhiên là như vậy, đúng là Diệu Hoa và Thanh Trúc đã nghi ngờ thân phận của Lâm Tuyết. Cũng may cô ta đa nghi, đã đi tìm hiểu trước một phen, nếu để bà ta gặp mặt Dương Tâm Lan, vậy sự việc sau đó vô pháp vãn hồi rồi.

Dương Thục Trinh cười nói.

“Thật khéo, hôm nay mục đích của tôi đến đây cũng là vì việc này.”

Vừa nói, cô ta vừa ra hiệu cho người bên cạnh mang đến một va li, Diệu Hoa và Thanh Trúc bán tín bán nghi. Bọn họ tò mò nhưng cũng không dám sỗ sàng, đến tận khi Dương Thục Trinh lên tiếng.

“Ở đây tôi có một món quà nhỏ, muốn gửi tới cho hai người.”

Chiếc va li được mở ra, bên trong là một số tiền mặt lớn đến mức khiến Diệu Hoa và Thanh Trúc sửng sốt. Có lẽ cả đời này bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tiền mặt như vậy. Ngay cả giọng nói cũng lắp bắp.

“Đây…đây là….”

Dương Thục Trinh nghĩ, trên thế gian này, làm gì có ai thoát khỏi mê lực của tiền. Hai người này muốn Dương Tâm Lan nhận con, chẳng qua cũng chỉ là muốn nhận được một khoản chu cấp mà thôi. Đã vậy, cô ta sẽ đi trước một bước, dùng tiền bịt miệng bọn họ lại.

“Đây chỉ là một nửa, nếu như bà có thể giao tấm ảnh này cho tôi, coi như không phát hiện ra, tôi sẽ gửi cho bà thêm một khoản nữa.”

Hàm ý chính là muốn bọn họ ăn tiền rồi ngậm miệng lại, không nhắc gì tới việc nhận mẹ nhận con với Dương Tâm Lan nữa. Cả hai người đều sửng sốt, không nghĩ tới Dương Thục Trinh lại làm như vậy. Cô ta đây là, không muốn đứa con thất lạc trở về, muốn mình là chủ nhân duy nhất của Dương gia?

“Cô…cô Dương, chuyện này…”

“Các người cứ từ từ suy nghĩ. Nhưng tôi cũng cảnh cáo trước một câu, Dương gia muốn để cho một người biến mất không tung tích ở thành phố vô cùng đơn giản. Phần lễ vật hậu hĩnh này, các người muốn nhận hay là muốn từ chối, cứ cẩn thận suy nghĩ rồi đến trả lời tôi.”

Dương Thục Trinh vừa dụ dỗ vừa đe dọa, quả thật khiến cho hai mẹ con Diệu Hoa tái mặt. Bọn họ sống ở tầng lớp dưới đáy, dĩ nhiên cũng không biết những thủ đoạn và tranh đấu trong hào môn. Mà Dương Thục Trinh này, xem ra cũng không hề vui vẻ với việc mình có chị em thất lạc từ trên trời rơi xuống. Hai bọn họ đánh mắt nhìn nhau. Dương Thục Trinh cũng không nán lại nữa, cho bọn họ kì hạn suy nghĩ là hai ngày, trước ngày gặp mặt Dương Tâm Lan sau đó bỏ đi.

Thế nhưng Diệu Hoa không cần đến hai ngày này. Bà ta rất nhanh đã đáp ứng. Điều này khiến cho Dương Thục Trinh cũng thoáng sửng sốt, nhưng cô ta rất nhanh đã khôi phục nụ cười. Nói chuyện với người khôn ngoan đúng là đỡ mệt hơn, lựa chọn này của Diệu Hoa rất hợp ý Dương Thục Trinh, còn nghĩ phải dùng thủ đoạn đe dọa thì mới có thể bịt miệng được mẹ con họ, ai ngờ lại giải quyết được nhanh chóng như vậy. Cô ta nói.

"Được, vậy hai ngày nữa tôi sẽ chuyển phần còn lại."

Chờ cho Dương Thục Trinh đi khuất, Thanh Trúc đã không nhịn được mà hít hà cái vali tiền kia, hai mắt cô ta sáng như sao, quả thật đúng là món hời từ trên trời rơi xuống. Nhưng cũng có chút tức giận mẹ mình quyết định nhanh như vậy.

"Mẹ, mẹ tính sao? Sao mẹ lại vội vã đồng ý với cô ta thế?"

Thanh Trúc vẫn đang nuôi mộng được vào hào môn liền không khỏi nóng nảy. Nếu như nhận tiền của Dương Thục Trinh rồi, thì chính là không có cơ hội bước vào Dương gia nữa. Số tiền kia thật sự quá sức mê hoặc, thế nhưng so với quyền thế địa vị, hào môn nhà cao cửa rộng vẫn là có chút kém. Hai mắt Diệu Hoa đảo quanh, không ngừng tính toán. Bà ta đập tay lên tay con gái, gập cái vali lại.

"Mày đó, đừng có lộn xộn."

Diệu Hoa cắn môi suy nghĩ. Số tiền này, nhận hay không nhận đều là cả một vấn đề lớn. Nhưng con người vốn là loại động vật lòng tham vô đáy, bọn họ biết nếu không đồng ý, e rằng sẽ khó mà yên với Dương Thục Trinh. Cái sai của bọn họ chính là không cẩn thận để cho cô ta phát hiện ra bí mật này. Diệu Hoa dí tay vào trán con gái.

"Mày ngu lắm. Mày nghĩ không đồng ý mà yên được với cô ta hay sao?"

Bà ta gập cái va li lại. Âm thầm suy tính, muốn bắt được con cá rô thì phải bỏ con săn sắt, cho nên, số tiền này tuyệt không thể động đến. Thanh Trúc lúc này mới hơi nghi hoặc.

"Mẹ...chẳng lẽ mẹ định.."

Diệu Hoa cười cười. Đương nhiên, bà ta chỉ giả vờ đồng ý với Dương Thanh Trúc thôi. Ngu gì mà bỏ miếng mồi lớn như thế chứ. Dương Tâm Lan mới là nữ chủ nhân của Dương gia, thứ mà bà ta có thể cho họ, so với số tiền ít ỏi này quả thật đúng là muối bỏ biển. Từ sau khi đến Dương gia, Diệu Hoa đã âm thầm quyết tâm, nhất định phải bước được chân vào hào môn rồi.

Thế nhưng, bà ta cũng không ngờ được rằng, chính lòng tham vô đáy này sẽ đẩy bà ta và con gái vào địa ngục.