Thời gian này Lâm Tuyết cứ chạy qua chạy lại giữa Ngôn gia và nhà mình, Từ Thanh Phong sợ cô mệt mỏi nên dứt khoát bắt cô ở yên trong nhà. Lâm Tuyết không an tâm, quả thật lúc này Ngôn Giai Tuệ đang cần cô nhất, trước kia, lúc Lâm Tuyết rơi vào tình cảnh khốn khó, cũng là Ngôn Giai Tuệ ở bên cô, không quản vất vả giúp Lâm Tuyết đòi lại được công bằng. Hiện tại cô không thể giúp gì cho Ngôn Giai Tuệ nên chỉ có thể ở bên bầu bạn cùng cô.
“Lâm Tuyết, anh biết em rất lo cho Giai Tuệ, nhưng anh cũng lo cho sức khỏe của em.”
Có một ngày Lâm Tuyết trở về, đột nhiên loạng choạng suýt nữa thì ngất xỉu, hại Từ Thanh Phong sợ tái mặt. Hắn không nói không rằng ôm ngang cô lên, muốn đến bệnh viện để kiểm tra. Nhưng Lâm Tuyết rất nhanh đã phản đối.
“Đừng nghĩ tôi sẽ chiều em.”
Lâm Tuyết biết đây là biểu hiện của việc cơ thể cô càng ngày càng yếu đi. Nhưng Lâm Tuyết vẫn tham lam muốn tận hưởng quãng thời gian hạnh phúc này, cô không có dũng cảm để cho Từ Thanh Phong biết bệnh tình của mình. Có lẽ, lúc này Lâm Tuyết có thể hiểu được chút ít tâm trạng của Trần Huy. Cô vuốt ve lên mặt Từ Thanh Phong, dùng giọng nói xoa dịu hắn.
“Trong đó rất ngột ngạt, em không muốn.”
Vừa nói Lâm Tuyết vừa rúc vào lòng hắn. Biểu hiện này khiến cho Từ Thanh Phong tan chảy, hắn thật sự hết cách, chỉ có thể hôn hôn lên trán cô.
“Lâm Tuyết, đừng gắng sức quá.”
Từ Thanh Phong cảnh cáo.
“Nếu để tôi phát hiện ra em giấu tôi khiến cho bản thân mình mệt mỏi, tôi nhất quyết sẽ bắt em nằm viện một tháng.”
Lâm Tuyết cười cười đáp lại hắn.
“Được được, em biết rồi mà.”
Hôm đó hai bọn họ đều mệt mỏi nên chỉ làm một lần rồi đi ngủ. Nhưng đến nửa đêm, Lâm Tuyết đột nhiên bị một cơn đau đánh úp, cô đau đến tỉnh dậy, sau đó mau chóng chạy vào trong nhà vệ sinh. Lâm Tuyết cúi đầu nôn thốc nôn tháo, toàn bộ thức ăn đã ăn trong ngày hôm đó đều nôn ra bằng sạch, yếu ớt ngồi dưới sàn mà thở.
Cũng không biết vì ánh sáng hắt ra hay vì tiếng xả nước khiến cho Từ Thanh Phong tỉnh lại, hắn nhìn thấy bên gối trống không, liền đi vào nhà tắm tìm Lâm Tuyết.
“Em sao thế?”
Lâm Tuyết cảm thấy cả người lạnh run, chân tay vô lực, ngay cả sắc mặt cũng trắng bệch như người sắp chết. Cô còn chưa kịp đáp thì Từ Thanh Phong đã ôm ngang Lâm Tuyết lên. Hắn thật sự sợ vô cùng, hắn chỉ vừa mới tìm lại được cô thôi, Từ Thanh Phong không dám để bất cứ chuyện gì xảy ra với Lâm Tuyết.
“Em….em không sao, chỉ là có chút chóng mặt thôi.”
Lâm Tuyết yếu ớt dựa vào người hắn. Từ Thanh Phong không dám nuông chiều cô nữa, nhưng Lâm Tuyết không chịu đến bệnh viện, do vậy hắn chỉ đành liên hệ bác sĩ riêng tới nhà thăm khám cho cô.
Sau khi truyền hết hai chai nước biển, sắc mặt Lâm Tuyết mới hồng hào hơn chút đỉnh. Từ Thanh Phong không ngủ nổi nữa, cả đêm canh giữ bên giường chăm sóc cho cô.
“Thanh Phong…anh đi nghỉ đi, em thật sự không sao.”
Lâm Tuyết yếu ớt gọi hắn, nhìn thấy hai mắt Từ Thanh Phong thâm quầng thì không khỏi đau lòng. Cô biết cô không nên giấu hắn thêm nữa, sự việc của Trần Huy và Ngôn Giai Tuệ cũng chính là hình ảnh tương lai của hai người. Đợi đến khi Từ Thanh Phong phát hiện, hắn nhất định sẽ vô cùng đau lòng, vô cùng tổn thương. Nhưng Lâm Tuyết quá hèn nhát, cô thật sự không dám đối diện với thời khắc đó, nên cứ trì hoãn mãi.
“Em nghỉ đi, anh đi nấu cháo cho em.”
Lâm Tuyết lắc lắc đầu, vỗ nhẹ vào chỗ bên cạnh mình.
“Em không đói, anh lên đây đi.”
Từ Thanh Phong nằm xuống vị trí bên cạnh cô, trên tay Lâm Tuyết cắm truyền nước nên còn hơi sưng, hắn đau lòng xoa lên mu bàn tay cô. Sau đó ôm gọn Lâm Tuyết vào lòng. Hương thơm trên tóc cô tràn vào trong mũi hắn, Từ Thanh Phong không ngừng hít hà.
“Em đó, có việc gì phải lập tức nói cho anh. Anh có thể chấp nhận được tất cả sự thật, chỉ cần em không lừa dối anh là được.”
Hắn hôn lên trán cô, Lâm Tuyết cảm thấy trái tim có chút nhói đau. Cô vùi đầu vào ngực hắn, cố gắng không để hắn nhận ra bản thân mình đang run rẩy. Lâm Tuyết không biết mình có thể gắng gượng tới khi nào nữa. Nhưng cô vẫn tham lam giây phút ấm áp này, tham lam hơi ấm của nó.
“Xin lỗi, xin lỗi Thanh Phong.” Tiếng thì thầm trong đầu cô không thể chạm đến hắn. Hai người cứ vậy ôm lấy nhau, dùng hơi ấm sưởi ấm cho nhau tới tận khi bình minh ló rạng.
Từ Thanh Phong có việc ở công ty nên không thể bồi cô mãi. Lâm Tuyết vốn dĩ định ghé tới chỗ Ngôn Giai Tuệ thì nhớ ra hôm nay Ngôn Giai Tuệ nói cô không cần đến, cô ấy cùng với ba mẹ có việc phải ra ngoài. Lâm Tuyết nhớ tới cửa hàng bị mình bỏ bê không ít, thân làm bà chủ như cô đúng là có chút mất mặt, bởi vậy liền rẽ ngược về nhà hàng.
Thời gian này, Lâm Tuyết thực sự đã nghĩ đến cả chuyện hậu sự cho mình. Cô muốn an bài mọi thứ thật gọn ghẽ rồi rời đi, chỉ hy vọng sự biến mất của mình không khiến cho cuộc sống của mọi người bị đảo lộn, tốt nhất là, sẽ không ai vì cô mà đau lòng.
Ông trời đã từng cho Lâm Tuyết nhiều thử thách, nhưng cuối cùng vẫn cho cô quen được Từ Thanh Phong, còn có hai người bạn tốt luôn sẵn sàng ở bên cạnh bảo vệ cô, như vậy đã là mỹ mãn rồi. Lâm Tuyết luôn là người dễ dàng chấp nhận, nếu đã không thể thay đổi được sự thật, vậy thì cứ vui vẻ đón nhận nó. Cố gắng thực hiện những việc mà cô muốn làm.
“Xin chào quý khách.”
Ngoài cửa vang lên tiếng hoan nghênh quen thuộc. Lâm Tuyết đang chìm trong dòng suy tư nên cũng không để ý, đến tận lúc lên đồ mới nhận ra vị khách kia thế mà lại là khách quen. Lâm Tuyết nhìn Dương Tâm Lan thì có chút sửng sốt.
“Dương phu nhân.”
Dương Tâm Lan hôm nay mặc một chiếc váy cổ cao vô cùng đoan trang, khí chất quý phu nhân nhã nhặn ngồi xuống ghế. Vốn dĩ bà ta khá bận rộn, điều hành cả một tập đoàn lớn của nhà họ Dương vốn đã không dễ dàng. Mà mâu thuẫn giữa bà và Dương lão gia khiến cho Dương Tâm Lan vô cùng mệt mỏi. Là người thì đều có máu thịt có khổ não, bởi vậy Dương Tâm Lan trong lúc đi dạo, tình cờ nhìn thấy cửa hàng này. Nghĩ tới cô gái từng cứu mình và sự chân thành của cô, không hiểu sao liền đẩy cửa tiến vào.
“Lần trước vẫn chưa hảo hảo cảm ơn cô, lần này cố ý ghé tới hỏi thăm cô Lâm.”
Dương Tâm Lan đối với Lâm Tuyết đã không còn tràn đầy địch ý như trước. Điều này khiến Lâm Tuyết cũng dễ chịu hơn. Mặc dù Dương Thục Trinh tính xấu không kể xiết, còn từng hãm hại cô và Ngôn Giai Tuệ, nhưng Lâm Tuyết là người lí trí, cô biết phân biệt đúng sai, nên đối với Dương Tâm Lan vẫn rất hòa nhã.
“Phu nhân muốn dùng món gì ạ?”
Dương Tâm Lan: “Cô Lâm có đề xuất gì không?”
Lâm Tuyết suy nghĩ, liền nói ra mấy món ăn truyền thống của nhà hàng. Đây là những món rất được thực khách yêu thích, còn có món mới do Lâm Tuyết nghĩ ra không lâu trước đây.
Dương Tâm Lan không ăn quen đồ ăn ở bên ngoài, nhưng vẫn miễn cưỡng thử mấy món mà Lâm Tuyết gợi ý. Thức ăn nóng hổi mau chóng được mang lên. Thấy Lâm Tuyết chuẩn bị xoay người rời đi, Dương Tâm Lan nói.
“Cô Lâm không phiền thì có thể ngồi chung với tôi được không?”
Dạo gần đây Dương Tâm Lan thường xuyên dùng bữa một mình, con gái của bà vẫn tức giận chuyện bà không ủng hộ cô nên hai người chiến tranh lạnh một thời gian. Ở trên thương trường Dương Tâm Lan đánh đông dẹp bắc, không khắc nào ngừng cảnh giác, luôn phải ngẩng cao đầu, bày ra tư thế không thể khuất phục, là người phụ nữ uy quyền sắt đá trong lời đồn. Bởi vậy cũng chẳng thể thân thiết với ai. Người ngoài đã vậy, đối với gia đình thì càng tràn đầy mâu thuẫn, chỉ có đứa con gái duy nhất là niềm an ủi thì cũng không hợp tính bà. Dương Tâm Lan tuổi già, không tránh khỏi có những phút mệt mỏi, chỉ muốn có người bồi ăn bên cạnh mình mà thôi.
Đề nghị này của Dương Tâm Lan có chút không phù hợp, nhưng vì cửa hàng hôm nay không đông khách lắm, bởi vậy Lâm Tuyết liền ngồi xuống bên cạnh.
Dương Tâm Lan thử một muỗng canh, mùi vị này thế mà rất được, thanh ngọt ngon mát, không phải sơn hào hải vị, nhưng lại khiến cho người ta rất dễ chịu. Dương Tâm Lan khen ngợi.
“Tay nghề của cô Lâm quả thật rất xuất sắc.”
Lâm Tuyết ngượng ngùng nói.
“Phu nhân quá lời rồi, đây đều là những món mà cháu nghiên cứu, nếu phu nhân thích, có thể đến ăn thường xuyên.”
Dương Tâm Lan hỏi.
“Trước kia cô Lâm học nấu ăn hay sao?”
Không hiểu sao, mấy món này mang đến cho Dương Tâm Lan cảm giác quen thuộc lạ kì, hoàn toàn xoa dịu mệt mỏi mấy ngày nay của bà.
“Cháu không học nấu ăn, những món này đều là ba mẹ dạy cho cháu.”
Dương Tâm Lan nghe đến đây, cánh tay bỗng nhiên khựng lại. Bà nhớ lần trước từng hỏi về gia đình cô một lần, ba mẹ Lâm Tuyết mất sớm. Thấy cô hơi cúi đầu, ánh mắt mông lung giống như bắt đầu nhớ lại quá khứ.
Mặc dù năm đó hoàn cảnh gia đình Lâm Tuyết vô cùng khó khăn, ba mẹ đều bỏ đi sớm, nhưng tuổi thơ cô cũng được tính là êm đềm vui vẻ. Ba người trong căn nhà nhỏ không lúc nào vắng tiếng cười. Vào những ngày rảnh rỗi, cô sẽ phụ ba mẹ nấu cơm, cả nhà quây quần bên mâm cơm nhỏ, cho dù không có cao lương mỹ vị nhưng vẫn cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Tay nghề của Lâm Tuyết cũng chính là được kế thừa từ ba mẹ cô.
“Chúc quý khách ngon miệng.”
Món cuối cùng được bưng lên, đây cũng là món Lâm Tuyết dày công chế biến trong thời gian gần đây, lấy công thức cũ mà mẹ cô để lại. Lâm Tuyết cũng không giấu nghề mà vui vẻ chia sẻ.
“Phu nhân dùng thử món này xem, là món cháu mới thêm vào menu đó ạ.”
Đây là một món mỳ có vẻ đơn giản, sợi mì to được đặt giữa bát, xung quanh xếp các loại nguyên liệu, tôm, thịt, nước dùng thanh ngọt và điểm thêm trứng trần. Mùi thơm cực kỳ dễ chịu. Lâm Tuyết luôn muốn làm ra các món ăn có hương vị gia đình, đây cũng chính là điểm đặc biệt của nhà hàng cô so với các đối thủ cạnh tranh ngoài kia, tất cả các món ăn đều chứa đựng tâm huyết của Lâm Tuyết. Nhiều thực khách còn nói đến quán của cô có cảm giác như được ăn bữa cơm của gia đình, cảm thấy vô cùng ấm áp. Do vậy đối thủ cạnh tranh mọc lên san sát, quán của Lâm Tuyết vẫn đông vui tấp nập như thường.
Dương Tâm Lan thử một ngụm nước dùng trước tiên, ngay sau đó, bà lập tức cảm thấy hương vị quen thuộc lan tỏa trong khoang miệng.
“Món này cháu sử dụng nước hầm xương trong nhiều giờ, không sử dụng hương liệu mà giữ lại tối đa vị ngọt của xương. Sau đó lại chan thêm các loại gia vị, còn có rau húng để giữ vị thơm nữa.”
Lúc cô nói lời này, hai mắt đều sáng lên. Mà Dương Tâm Lan nghe thấy gia vị liền có chút bồi hồi. Rất lâu về trước, bà ta cũng đã từng tự tay vào bếp nấu cho gia đình nhỏ của mình một bữa cơm. Đứa con gái nhỏ của bà khi ấy đứng trên bệ bếp, luôn miệng hỏi mẹ mình món này là gì. Dương Tâm Lan khi đó kiên nhẫn giải thích cho cô từng loại nguyên liệu, cách làm, ánh mắt đong đầy trìu mến. Loại cảm xúc này khiến Dương Tâm Lan vô cùng bồi hồi. Đã lâu lắm rồi bà không còn vào bếp nữa, đồ ăn đều do người khác nấu, bữa cơm gia đình cũng chỉ còn một mình.
Dương Tâm Lam có chút xúc động không nói thành lời, cô gái Lâm Tuyết này, không hiểu sao lại mang đến cho bà nhiều sự quen thuộc đến thế. Còn có cảm giác vô cùng yên bình dễ chịu, thậm chí so với con gái ruột của mình còn có chút thân thiết hơn. Bà hỏi.
“Công thức này cũng là của ba cô dạy cho cô sao?”
Lâm Tuyết nghiêng đầu, cười cười.
“Dạ không, đây là công thức của mẹ cháu dạy. Cũng là công thức duy nhất mà cháu học được từ mẹ.”
Bởi vì không lâu sau đó, bà đã qua đời mất rồi.
Dương Tâm Lan nghe vậy, cánh tay chợt run rẩy, đánh rơi cả thìa canh vào trong bát canh. Nước canh lập tức bắn tung tóe ra sàn. Mà lúc này, vẻ mặt Dương Tâm Lan cũng vô cùng kỳ quái.