Nhận ra mình có chút thất thố, Dương Tâm Lan vội vã điều chỉnh lại tâm trạng. Lâm Tuyết và nhân viên thì vội vàng lấy giấy ăn giúp bà lau bàn.

“Phu nhân không sao chứ ạ?”

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lâm Tuyết, Dương Tâm Lan cảm thấy trong dạ bồn chồn, cũng không còn tâm trạng ăn uống gì nữa. Bà vội viện lí do bản thân có việc gấp, sau đó thanh toán rồi rời khỏi nhà hàng. Lâm Tuyết và người xung quanh không hiểu ra sao, đã thấy Dương Tâm Lan giống như trốn tránh cái gì đó, vội vội vàng vàng mà đi mất dạng. Đợi đến khi bà ra được bên ngoài rồi, Dương Tâm Lan chống vào bức tường, thở dốc. Lúc nãy khi nghe Lâm Tuyết nói, bà cảm thấy trái tim thắt lại, đau đớn không thở nổi. Bà nhớ đến gia đình nhỏ của mình, nhớ đến chồng cũ và con gái nhỏ chết tức tưởi trong vụ tai nạn đó, tâm tình rốt cuộc không kiềm chế được.

Kí ức đó vô cùng đau khổ, Dương Tâm Lan vẫn luôn muốn quên đi, đột nhiên bị khơi dậy như vậy khiến bà khó mà bình tĩnh nổi. Sự đau đớn này giống như sâu mọt, chậm rãi đục khoét, ăn mòn tinh thần và thể xác của người phụ nữ. Dương Tâm Lan loạng choạng gọi tài xế đến đón mình, sau đó trở về biệt thự của Dương gia. Thực ra, nhiều năm này, bà vẫn chưa thôi ám ảnh, vẫn tin vào điều kì diệu, có lẽ chồng và con bà vẫn còn sống. Khả năng này quá mong manh, thậm chí còn có chút hoang tưởng, nhưng Dương Tâm Lan thà tin vào đó để níu kéo một tia hy vọng, khiến cho bà có thể chống đỡ những năm này.

“Phu nhân không khỏe sao, có cần tôi đưa phu nhân đến bệnh viện kiểm tra không?”

Dương Tâm Lan dùng tay bóp trán, bắt buộc bản thân mình bình tĩnh lại. Lúc nãy bà có chút thất thố trước mặt Lâm Tuyết, mấy chục năm nay, Dương Tâm Lan luôn khắc chế bản thân mình, chưa bao giờ khiến mình chật vật như vậy. Bà nói.

“Không cần đâu.”

Điện thoại của Dương Tâm Lan reo lên, bên kia là số điện thoại lạ. Mà bà chợt nhớ, đây hình như là số của Diệu Hoa, bà ta từng nói có việc muốn gặp mặt Dương Tâm Lan, mà Dương Tâm Lan cũng đồng ý rồi. Bởi vậy, Dương Tâm Lan liền bấm nhận.

“Dương…Dương phu nhân đúng không?”

“Là tôi. Có chuyện gì thế?”

“À, không có gì, tôi chỉ muốn xác nhận lại lịch hẹn với phu nhân vào ngày mai, phu nhân có thể đến được đúng không?”

Dương Tâm Lan đáp.

“Vâng, ngày mai tôi không bận.”

“Vâng vâng, vậy hẹn phu nhân ngày mai nhé.”

Dương Tâm Lan không có cảm tình với người phụ nữ này lắm, nhưng nghĩ tới bà ta là mẹ của Lâm Tuyết nên mới miễn cưỡng nhận lời. Dù sao Lâm Tuyết có ân tình với bà ta, có lẽ khoản tiền kia đối với Diệu Hoa hơi ít nên muốn đòi thêm một chút. Dương Tâm Lan nhíu mày, cô gái này đúng là số khổ, gặp phải một người mẹ nuôi như vậy. Bất giác, bà nhớ đến vẻ mặt Lâm Tuyết lúc nói ba mẹ mình đều đã qua đời, không khỏi cảm thấy trong lòng phiền muộn.

“Phu nhân, về biệt thự chứ ạ?”

Dương Tâm Lan xua tay.

“Thôi, tôi muốn đến công ty.”

Chiếc xe mau chóng hòa lẫn vào dòng người tấp nập, phóng về phía tập đoàn nhà họ Dương.

Ở bên này, Diệu Hoa cúp máy, cười. Khoản tiền này, bà ta ôm chắc rồi.

***

Trong biệt thự của nhà họ Trần là một mảng tăm tối vắng vẻ, lúc Từ Thanh Phong đẩy cửa bước vào, ngửi thấy trong phòng toàn là mùi rượu, vỏ chai lăn lóc trên sàn. Mùi vị này xộc lên mũi khiến hắn phải nhíu mày lùi về sau mấy bước. Từ Thanh Phong xua tay cho hơi rượu tan đi, sau đó mới tiến đến bên cạnh Trần Huy. Hắn bây giờ giống như một hình nhân, say không biết trời đất, y phục xộc xệch, bộ dạng tiều tụy chẳng giống như người sống. Từ Thanh Phong đá hắn.

“Dậy cho tôi, cậu định uống đến chết hay sao?”

Trần Huy mơ mơ màng màng nhìn lên, thấy Từ chủ tịch đang dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn mình. Nhưng hắn thật sự đã quá bất lực rồi, Trần Huy biết không thể nào hàn gắn được mối quan hệ với Ngôn Giai Tuệ, cả ngày chìm vào trong bia rượu. Ba mẹ hắn cũng hết cách. Bên phía Uyển Uyển, Trần phu nhân biết chuyện đã cảnh cáo cô ta, nói cô ta đừng mơ bước chân vào Trần gia. Đứa con kia, nếu như cô ta đồng ý, bọn họ sẽ cho nó vào gia phả của Trần gia, trở thành người nhà họ Trần, nhưng cô ta phải lập tức rời khỏi nơi này. Còn nếu Uyển Uyển không đồng ý, cô ta muốn ôm con đi đâu thì mang, nhà họ Trần bọn họ không quản. Lúc nghe thấy vậy, Uyển Uyển sắc mặt xanh xám, vội vã quỳ xuống van xin.

“Phu nhân, phu nhân, người không thể đối xử với con như vậy, đứa trẻ này là máu mủ của Trần gia mà phu nhân.”

Trần phu nhân làm sao không rõ Uyển Uyển là loại con gái gì, cô ta nếu không có tâm cơ, làm sao có thể lừa con trai bà quay mòng mòng, đến lúc lớn bụng rồi mới dắt về Trần gia ăn vạ. Trần phu nhân nói.

“Trần gia sẽ tuyệt không chấp nhận con dâu như cô.”

Uyển Uyển bất lực, cô ta không nghĩ đến phản ứng của Trần lão gia và Trần phu nhân như thế này. Vốn dĩ tưởng bọn họ cho dù không đành lòng thì cũng vì đứa con kia mà bỏ qua. Nhưng Trần phu nhân là người phụ nữ tinh tường, cùng chồng bôn ba vất vả gầy dựng cơ nghiệp bao nhiêu năm, làm sao có thể không thấu chút quỷ kế này.

“Cô đừng vọng tưởng dùng đứa con mà trở thành phượng hoàng, loại phụ nữ như cô ngay cả nửa bước chân cũng không thể bước vào Trần gia này.”

Trần phu nhân bỏ lại Uyển Uyển với sắc mặt trắng bệch không cam lòng rồi cho người tống cô ta về khu nhà trước.

Kế hoạch bước chân vào hào môn có khả năng đổ bể, mà lúc cô ta gọi điện cho Dương Thục Trinh, chỉ nhận được câu trả lời hờ hững. Dương Thục Trinh nói đây toàn bộ đều là việc của Uyển Uyển, bảo cô tự mình xử lý, không liên quan gì đến Dương Thục Trinh.

Tác phong lợi dụng xong liền vứt bỏ này đúng thực là phong cách của cô ta.

Dương Thục Trinh vô cùng phẫn nộ, sớm biết thì đã không chạy thay cô ta làm trò bậy bạ, cô ta giờ chỉ biết trông chờ vào Trần Huy. Thế nhưng Trần Huy đã hoàn toàn sụp đổ, cả ngày chỉ biết tìm đến rượu để giải sầu.

“Trần Huy, cậu phấn chấn lên cho tôi.”

Trần Huy vẫn ủ rũ ngồi ở trên ghế, hoàn toàn chẳng có chút cảm xúc nào. Hắn từng ghé qua Ngôn gia mấy lần nhưng đều vô dụng, sợ hãi bản thân bị Ngôn Giai Tuệ xua đuổi mà cuối cùng không dám đến nữa. Từ Thanh Phong thấy hắn như vậy thì chỉ có thể thở dài một tiếng.

“Cậu uống đến say chết ở đây thì có được tác dụng gì? Cậu nghĩ làm vậy Ngôn Giai Tuệ sẽ tha thứ cho cậu sao?”

Trần Huy cười nhạt. Tha thứ? Hắn làm sao còn dám nhắc đến hai chữ tha thứ nữa. Hắn định uống thêm một ngụm, ai ngờ chai rượu đã bị Từ Thanh Phong giật lấy.

“Cậu tỉnh táo lại cho tôi. Cậu còn định ở đây đến bao giờ. Trần Huy, con người đâu phải thánh nhân, ai cũng có lúc sai lầm, cậu không đổi được tha thứ của Ngôn Giai Tuệ, trốn tránh mãi thì có ích gì. Hơn nữa, cậu cho rằng cậu như thế này là đang chuộc lỗi sao? Cậu chỉ là đang tự lừa mình dối lừa mà thôi.”

Trần Huy lảo đảo một cái, hai mắt dày đặc tơ máu ngẩng đầu lên, phẫn nộ gầm một tiếng.

“Vậy cậu nói tôi phải làm sao? Tôi phải làm như thế nào? Bây giờ ngay cả đến gần Giai Tuệ tôi còn không dám. Tôi làm gì có tư cách xin cô ấy tha thứ, cho dù tôi có quỳ đến chết thì cũng không thể đổi được cái ngoảnh đầu của cô ấy nữa rồi.”

Hắn nói xong thì hai tròng mắt đã hóa đỏ. Hắn thật sự sai rồi, là do bản thân hắn ích kỉ, lừa dối cô lâu như thế, vẫn cứ tự huyễn hoặc mình có thể xử lý tốt mọi việc. Nhưng vốn dĩ không có cách nào cả. Trần Huy đập vào đầu mình.

“Tôi là tên khốn, tôi là tên khốn. Tôi đã làm tổn thương người tôi yêu nhất rồi.”

Từ Thanh Phong thở dài, hoàn toàn bất lực. Nhưng hắn không muốn hai người bạn mà hắn trân quý cứ vậy mà chìm sâu vào địa ngục. Từ Thanh Phong nói.

“Tôi đến đây không phải để nhìn thấy bộ dạng này của cậu. Vốn tôi định để cậu tự mình phát hiện, nhưng xem cái bộ dạng này của cậu chắc không thể mong chờ gì được rồi. Trần Huy, cậu còn không đứng dậy đi tìm kiếm sự thật, cậu sẽ thật sự bỏ lỡ mất người cậu yêu đấy.”

Trần Huy nghe thấy hắn nói thì hơi ngẩng lên, hắn đã xay đến choáng váng, mơ hồ hỏi.

“Sự thật gì?”

Từ Thanh Phong nói.

“Uyển Uyển, cùng với đứa con chưa ra đời của cậu.”

Vấn đề này, Từ Thanh Phong đã có một chút nghi ngờ, nhưng trước kia hắn không tiện xen vào, sau này lại mất trí nhớ, cộng với tình cảm của Trần Huy và Ngôn Giai Tuệ vẫn luôn tốt đẹp nên đã quên bẵng đi. Hắn chưa dám khẳng định, nhưng có thể lờ mờ nhận ra Uyển Uyển này tuyệt đối có vấn đề.

“Ý cậu là sao?” - Trần Huy cũng bị hắn khiến cho mơ hồ, không hiểu ý của Từ Thanh Phong rốt cuộc là gì. Từ Thanh Phong ngồi xuống cái ghế trông có vẻ sạch sẽ hoàn hảo duy nhất trong phòng, châm một điếu thuốc.

“Chẳng lẽ cậu thật sự chưa từng nghi ngờ Uyển Uyển.”

“Nghi ngờ gì?”

“Nghi ngờ cô ta tính kế cậu” - Nói đoạn nheo mắt nhìn về phía hắn - “Hoặc là…nghi ngờ cái thai trong bụng cô ta vốn không phải của cậu.”

Trong lòng Trần Huy nổ ầm một tiếng, kinh ngạc há mồm. Hắn đương nhiên chưa từng nghĩ tới khả năng này. Ngay lập tức, thông tin này khiến cho Trần Huy luống cuống, hơi rượu cũng bay mất phân nửa. Từ Thanh Phong không nghĩ tới gã công tử sát gái như Trần Huy, lại có lúc bị người ta quay mòng mòng như vậy, thật không biết nói thế nào.

“Ý cậu là sao? Ý cậu là Uyển Uyển không có con với tôi. Sao có thể?”

“Sao lại không thể? Cậu có biết tất cả các mối quan hệ của cô ta không? Cậu có biết cô ta có phải là mối tình đầu của cậu không? Cậu làm sao chắc chắn cái thai đó là của cậu.”

Trần Huy cứng họng.

“Cái đó…”

Hắn nhớ lại sau khi hắn và Uyển Uyển phát sinh quan hệ, sau đó chia tay. Không lâu sau thì Uyển Uyển muốn tự sá.t, Trần Huy vì trấn an cô mà ở bên cạnh cô một thời gian, cuối cùng phát hiện ra cô có bầu. Cái thai này, Trần Huy muốn không nhận cũng khó. Nhưng hắn quả thật chưa từng nghĩ tới khả năng này. Có lẽ lúc đó tâm lý Trần Huy sợ Uyển Uyển tiếp tục nghĩ quẩn, hoặc là biểu hiện chỉ có một mình hắn, sống chết yêu hắn khiến Trần Huy mắc lừa, luôn tin tưởng Uyển Uyển chỉ có một mình hắn mà thôi, do vậy, cái thai đương nhiên cũng là của hắn rồi.

Từ Thanh Phong nói.

“Cô ta là nhân viên cũ dưới trướng của tôi, điều tra tư liệu về cô ta không khó.”

Sự nghi ngờ này, Từ Thanh Phong đã gieo vào đầu từ rất sớm, chẳng qua vẫn chưa chính thức khẳng định được. Vốn còn định điều tra rõ ràng mười mươi mới tới gặp Trần Huy, ai dè tên bạn của hắn lại không có tiền đồ như vậy. Từ Thanh Phong nói.

“Cô ta trước kia có không ít bạn trai, nhưng đều chia tay trong một thời gian ngắn. Có điều, vẫn còn một người dây dưa với Uyển Uyển, mà thời gian cậu mới về nước, hai người này cũng chưa chính thức chia tay.”

Từ Thanh Phong ném cho hắn một tập tài liệu, để hắn tự mình xem. Trần Huy luống cuống vội vã bắt lấy, lúc liếc qua, đôi lông mày không khỏi nhíu chặt lại.

Cho nên là nói, rất có thể Uyển Uyển phát sinh quan hệ với người đàn ông này, sau đó đổ sang cho mình? Trần Huy cảm thấy sương mờ bao quanh lấy mình đột nhiên tan đi không ít, nhưng hắn vẫn chưa dám khẳng định. Cho dù Uyển Uyển có lăng nhăng, cái thai kia vẫn có khả năng là của hắn.

“Sao hả? Vẫn muốn ở trong phòng uống đến chết sao?”

Từ Thanh Phong khiêu khích nhìn hắn. Hắn làm đến đây là đã hết nghĩa rồi, mọi việc phía sau, quyết định thế nào đều là phụ thuộc vào Trần Huy. Hắn có thể điều tra tới cùng, tìm ra cha ruột của đứa bé, đối mặt với cơn phẫn nộ của Ngôn Giai Tuệ thế nào là việc của hắn, nhưng ít nhất cũng không thể tự giày vò mình trong căn phòng thế này. Từ Thanh Phong thấy Trần Huy đã tỉnh táo lên rồi, biết cũng không cần khuyên can gì nữa nên đứng dậy. Trần Huy gọi với theo.

“Cậu đi đâu?”

Từ Thanh Phong không thèm trả lời hắn, quay đầu đi thẳng. Hắn còn có thể đi đâu. Đương nhiên là về với Lâm Tuyết của hắn rồi.

***

Lúc Từ Thanh Phong về nhà thì trong nhà đã sáng đèn. Từ sau khi hắn nhớ ra Lâm Tuyết, Từ Thanh Phong muốn đưa cô về biệt thự, nhưng Lâm Tuyết nhớ đến Từ phu nhân thì không chịu, cho nên hắn chỉ có thể ngày ngày lái xe đến thăm cô. Có những hôm sẽ ngủ lại. Trên đường, Từ Thanh Phong đã tranh thủ mua chút đồ ăn mà Lâm Tuyết yêu thích. Thấy cửa không khóa, Từ Thanh Phong liền trực tiếp đẩy cửa đi vào, lớn tiếng gọi.

“Lâm Tuyết!”

Hắn tháo giày, treo áo khoác. Nhìn thấy cửa phòng ngủ khép hờ, thầm nghĩ có lẽ Lâm Tuyết về trước, vì mệt mỏi nên đi ngủ rồi. Hắn khe khẽ đặt đồ lên bàn, nhẹ nhàng đi vào trong phòng cô, không muốn để Lâm Tuyết phát hiện. Nhìn thấy cô cuộn người nằm trên giường, trong lòng Từ Thanh Phong có một loại xúc cảm ngọt ngào, trái tim mềm nhũn như vừa ăn một viên kẹo đường.

Hắn tiến tới định hôn Lâm Tuyết, thế nhưng vừa chạm tới, Từ Thanh Phong liền sững sờ. Người cô lạnh ngắt. Từ Thanh Phong đẩy thử một cái, gọi.

“Lâm Tuyết!”

Người trên giường hoàn toàn không có phản ứng. Từ Thanh Phong tức khắc sợ đến tái mặt, hắn vội vã ôm cô lên nhưng Lâm Tuyết đã mềm nhũn, mất tri giác gục trong lòng hắn.