Lâm Tuyết mơ mơ màng màng tỉnh dậy, mới hơi khẽ cử động, người bên cạnh liền phát hiện ra.
“Em tỉnh rồi?”
Giọng nói ấm áp trên đỉnh đầu truyền đến. Lâm Tuyết nhìn xung quanh một hồi, mới phát hiện ra mình ở trong bệnh viện. Cô nhớ đến buổi tối lúc mình về nhà, vì cảm thấy có hơi mệt mỏi nên về phòng nghỉ trước, sau đó cô liền cảm thấy choáng váng, rồi cứ vậy mà thiếp đi.
Một màn này chắc chắn đã dọa cho Từ Thanh Phong sợ khiếp vía, cô nhìn hắn, thỏ thẻ đáp.
“Em…”
“Đừng nhúc nhích, em còn chưa khỏe đâu.”
Nghe giọng nói của Từ Thanh Phong, có thể cảm thấy hắn đang rất không vui nhưng đang nhẫn nhịn để không bùng nổ trước mặt Lâm Tuyết. Nhớ tới lần trước hắn từng nói nếu cô còn để bản thân mệt mỏi, hắn sẽ nhốt cô ở bệnh viện cả tháng trời. Lời này thế mà đã nhanh chóng thành sự thật. Lâm Tuyết cảm thấy vô cùng bất lực, cũng vô cùng có lỗi. Lâm Tuyết biết bản thân mình không thể lừa dối hắn thêm nữa, cơ thể này đã sắp tới cực hạn rồi. Dạo gần đây, cô càng ngày càng hay đau đầu, choáng váng, thỉnh thoảng sẽ bị chảy máu cam. Chỉ là mỗi khi ngủ cùng hắn, Lâm Tuyết sẽ rất cẩn thận để hắn không phát hiện ra tình trạng của mình.
“Thanh Phong..”
“Năn nỉ vô ích, anh từng nói với em thế nào rồi? Có phải em đã quên rồi hay không?” Lâm Tuyết chớp chớp mắt, xem ra hắn thực sự giận rồi. Từ Thanh Phong ngoài mặt như thế, nhưng nhìn vẻ mặt cô trắng bệch thì lòng đau như cắt, chỉ hận không thể thay cô chịu đựng đau đớn này. Hắn cố nhịn đi ánh mắt đáng thương của Lâm Tuyết, nói.
“Em ngoan ngoãn nằm ở đây cho tôi. Tôi đã đề nghị làm xét nghiệm rồi, em không chạy được đâu.”
Điệu bộ này thật sự là không cho ai phản kháng. Lâm Tuyết xụ mặt, không nói thêm. Cô biết việc này không thể tránh được, chỉ cần làm xét nghiệm, Từ Thanh Phong sẽ phát hiện ra bệnh tình của cô, mà cô cũng không cách nào tiếp tục giấu diếm hắn nữa.
Từ Thanh Phong thấy cô mệt mỏi, nhìn sắc trời còn chưa sáng liền hôn lên trán cô.
“Em nghỉ thêm đi, khi nào đi làm xét nghiệm sẽ gọi em dậy.”
Lâm Tuyết ừm một tiếng, cơ thể cô quả thật cũng rất mệt mỏi, cho nên liền nhắm mắt, chẳng bao lâu sau đã thiếp đi.
Từ Thanh Phong ngồi bên giường, nhìn sườn mặt tiều tụy của cô, trái tim liền quặn thắt, hắn có cảm giác gần đây Lâm Tuyết luôn giấu diếm hắn điều gì đó. Thậm chí mọi việc đều chiều theo ý hắn, ngay cả những đòi hỏi vô lý Lâm Tuyết cũng không để tâm, giống như, giống như tận lực muốn được cho hắn vui vẻ. Điều này khiến Từ Thanh Phong hơi sợ, cảm giác cô đang âm thầm nói lời từ biệt với hắn. Từ Thanh Phong không dám tin nếu mình mất đi cô, hắn sẽ như thế nào.
Trong bóng tối, Từ Thanh Phong nắm chặt lấy tay cô, cứ như vậy canh giữ cho tới khi trời sáng. ***
Sáng sớm, Diệu Hoa đã tất bật chuẩn bị để tới chỗ Dương Tâm Lan. Cứ nghĩ tới bí mật động trời mình sắp khui ra và khoản tiền kếch xù được thừa hưởng, Diệu Hoa đã mong chờ đến đỏ mắt. Bà ta không cho Thanh Trúc đi cùng, sợ cô ta làm hỏng chuyện, một mình bắt xe tới điểm hẹn trước. Dương Tâm Lan hẹn bà ta ở một quán cafe vào lúc 9:00, Diệu Hoa không muốn tạo ấn tượng xấu nên cố ý đến sớm một chút.
Đối diện với quán cafe là một cửa hàng thú cưng. Bên cạnh là quảng trường, bảng tin đang nhảy mấy đoạn quảng cáo các sản phẩm chăm sóc sắc đẹp. Diệu Hoa gọi một ly nước rồi bắt đầu chậm rãi chừ đợi. Lúc này, điện thoại của bà ta reo vang, Diệu Hoa vừa liếc thấy liền nhíu mày.
Trên màn hình hiển thị người gọi đến là Dương Thục Trinh.
Bà ta nhăn mày, giả vờ như không biết mà tắt chuông, ném điện thoại vào túi xách. Hôm trước, Dương Thục Trinh chuyển nốt số tiền còn lại cho bà ta, nhưng Diệu Hoa vẫn chưa đụng tới. Bà ta không muốn ăn con cá nhỏ này mà muốn con cá rô lớn nhà họ Dương cơ. Thầm nghĩ, một đứa nhóc như Dương Thục Trinh, cho dù ra oai thì cũng có thể làm được gì, đợi đến lúc mẹ cô ta biết Diệu Hoa là công thần nhà họ Dương, giúp bà ta tìm được đứa con thất lạc mấy chục năm, bà ta còn không hết lòng cảm kích Diệu Hoa à.
Quán cafe nằm trên trục đường chính, quanh đây có rất đông công ty nên người qua lại cũng đông. Có vài nhân viên chưa đến giờ làm thì đủng đỉnh vào quán uống nước. Diệu Hoa nhìn lên đồng hồ, thấy thời gian vẫn còn sớm. Bà ta kiểm tra lại thông tin trên ghế, may mắn còn tìm thêm được một bức ảnh ba của Lâm Tuyết năm xưa.
Đúng lúc này, ánh sáng trước mặt bị chặn lại. Một giọng nói ồm ồm vang lên từ trên đầu bà ta.
“Diệu Hoa đúng không?”
Diệu Hoa ngẩng lên, ngay lập tức bị dọa sợ. Trước mặt bà ta là hai gã đàn ông cao lớn bặm trợn. Từ vết sẹo trên mặt có thể đoán ra nghề nghiệp cũng không đàng hoàng gì. Không phải cho vay nặng lãi thì là tụi đòi nợ thuê, đâm thuê chém mướn. Diệu Hoa có chút cảnh giác, vội vã nói.
“Các người…các người muốn làm gì?”
Nhiều năm trời vật lộn trong sòng bài, cũng thường xuyên bị chủ nợ đuổi đánh nên Diệu Hoa cực kỳ mẫn cảm với nguy hiểm. Bản năng mách bảo bà ta nên bỏ chạy, thế nhưng hai gã đàn ông kia dường như cũng phát hiện ra ý định của bà ta.
“Bà muốn đi đâu?”
“Các người là ai? Các người muốn gì?”
Ở đây rất đông người, Diệu Hoa không tin bọn họ dám làm bừa. Thế nhưng bà ta còn chưa kịp lui về, đã bị một người đàn ông túm lấy. Cánh tay của hắn rất khỏe, Diệu Hoa chẳng mấy chốc đã không giãy ra được. Mặc cho bà ta kêu oai oái và ánh nhìn kì lạ của những người xung quanh, hai gã đàn ông đã túm lấy bà ta, bịt miệng, sau đó đưa ra chiếc xe đang đỗ gần đây. Sự việc chỉ xảy ra trong mấy phút, người bên trong đều sững sờ, cũng có người gọi điện báo cảnh sát. Nhưng lúc nhìn lại thì chiếc xe và bóng dáng hai người đàn ông đã mất dạng mất rồi.
***
Thân hình béo núc của Diệu Hoa bị người ta đẩy xuống sàn. Hai mắt bị bịt kín, Diệu Hoa vô cùng hoảng sợ, thân thể run lên nhưng miệng thì vẫn kêu la không ngừng.
“Các người đang làm gì vậy? Đây là phạm pháp sao?”
Mãi đến khi có một người tiến đến, giật chiếc khăn che mắt của bà ta, Diệu Hoa mới kịp thời nhìn rõ xung quanh. Đây là một căn nhà rách nát phổ thông, muốn xác định được địa chỉ cũng khó.
Ánh sáng lờ mờ chiếu vào trong mắt bà ta, kế tiếp, một đôi giày cao gót đỏ thắm xuất hiện.
“Định chơi trò hai mang với tôi sao?”
Giọng nói này khiến Diệu Hoa cảm thấy không rét mà run. Mà lúc này, gương mặt trang điểm xinh đẹp của Dương Thục Trinh cũng hiện ra trước mắt bà ta. Diệu Hoa vô cùng sợ hãi, lắp bắp nói.
“Cô cô Dương….đây là sao?”
“Còn hỏi tôi, nhận tiền rồi thì không nghe điện thoại của tôi nữa, bà tưởng tôi là con ngốc hay sao?”
Diệu Hoa quay sang, nhìn thấy điện thoại của mình bị rút ra, mấy cuộc gọi nhỡ gần đây đều là Dương Thục Trinh gọi đến. Cô ta không nghĩ Diệu Hoa lại tham lam như thế, ăn được tiền rồi vẫn không cam lòng, còn muốn có nhiều hơn. Dương Thục Trinh cười nói.
“Tôi quả nhiên đã đánh giá thấp lòng tham của bà.”
“Cô Dương, cô hiểu lầm rồi. Tôi không phải là không nghe, chỉ là lúc nãy chú tâm quá nên không để ý. Cô Dương, tôi đã nhận lời với cô rồi, làm sao có thể nuốt lời được chứ.” Bà ta không ngừng giải thích, nhưng Dương Thục Trinh đâu phải đứa trẻ lên ba. Cô ta cười cười.
“Vậy sao? Vậy hôm nay bà hẹn gặp mẹ tôi là muốn làm gì?”
Diệu Hoa lập tức nín bặt, không biết giải thích như thế nào. Dương Thục Trinh thực ra cũng không ngạc nhiên lắm, cô ta hiểu rất rõ bản chất con người, sau lần trước bị Ngôn Giai Tuệ đâm một nhát, cô ta đã luôn đề phòng, cho người để ý nhất cử nhất động của Diệu Hoa. Quả nhiên nhìn thấy bà ta ngoài mặt đồng ý sẽ giữ kín chuyện đứa con riêng Lâm Tuyết, nhưng mặt khác lại âm thầm liên hệ với Dương Tâm Lan, thậm chí còn hẹn bà ta ra ngoài nói chuyện riêng. Nếu không phải cô ta nhanh tay, thì e rằng giờ này mẹ cô đã biết mình có một đứa con gái từ trên trời rơi xuống. Chỉ sợ sẽ lập tức mừng mừng tủi tủi chạy đến nhận mẹ con với Lâm Tuyết.
“Chuyện đó….chuyện đó…”
Diệu Hoa còn chưa giải thích xong, điện thoại đã bị Dương Thục Trinh ném xuống đất, kính bể tan tành, linh kiện văng ra. Diệu Hoa sợ đến tái mặt, vội vàng cầu xin Dương Thục Trinh. “Cô Dương…tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi xin thề tôi sẽ nghe lời cô, sẽ giữ kín chuyện này. Cô Dương, tôi thật sự biết sai rồi, xin cô tha cho tôi.”
Thế nhưng Dương Thục Trinh chỉ cười cười, cô ta làm sao có thể tin tưởng vào Diệu Hoa lần nữa. Hiện tại cô ta đã không còn gì, hôn phu đã mất, danh tiếng cũng bị hủy, ngay cả người mẹ yêu thương cô cũng sắp biến thành mẹ của người khác. Dương Thục Trinh đã bị oán hận khiến cho mất hết lí trí. Cô ta muốn bí mật này phải chôn vùi mãi mãi, không ai được phát hiện. Diệu Hoa nhìn thấy Dương Thục Trinh giống như con rắn độc tiến tới bên mình càng gần, nụ cười âm hiểm phản chiếu trong mắt Diệu Hoa.
“Muộn rồi, đối với tôi, chỉ có người chết thì mới nghe lời thôi.”