Cánh tay to lớn kia lập tức rời khỏi người Lâm Tuyết. Ngay sau đó, tên cầm đầu liền lãnh một cú như trời giáng vào mặt. Hắn ngã sấp lên kệ hàng, đồ đạc trong tiệm vì thế mà đổ ngã. Lâm Tuyết vẫn chưa hết sững sờ. Người bước vào không đi một mình, phía sau còn có hai người mặc đồ đen nhưng đã dễ dàng hạ hết được nhóm người đòi nợ. Sau đó, Lâm Tuyết nghe thấy một âm thanh không mấy cảm xúc vang lên bên tai.

“Không sao chứ?”

Giọng nói này khiến Lâm Tuyết nhớ đến người đàn ông trong quán bar ngày hôm đó. Lâm Tuyết hơi sững sờ, tầm mắt cô chạm phải đôi mắt đen lạnh lùng của người đàn ông kia.

Mặc dù hỏi vậy nhưng người đàn ông cũng không có ý định kéo cô lên, ánh mắt của Thanh Phong đảo trên người Lâm Tuyết, tựa như đang quan sát một món đồ chơi thú vị trên kệ hàng. Ánh mắt đó khiến Lâm Tuyết có chút chột dạ. Ở anh ta toát lên hơi thở nguy hiểm mà Lâm Tuyết không thể gọi tên.

“Có vẻ như lần nào tôi gặp em, em cũng đều gặp rắc rối nhỉ.”

Lâm Tuyết cảm ơn anh ta và đứng dậy. Dù vô tình hay cố ý, người đàn ông trước mắt này cũng đã cứu cô hai lần. Lâm Tuyết lí nhí nói.

“Cảm ơn ngài rất nhiều.”

Lúc này bốn tên đòi nợ đã bị hai vệ sĩ đi sau Thanh Phong đuổi ra bên ngoài. Thế nhưng cô vẫn chưa cảm thấy hết sợ hãi. Người đàn ông nhìn Lâm Tuyết giống như chú chim nhỏ bị giật mình, anh cười nhẹ.

“Lâm Tuyết tiểu thư đúng không?”

Lâm Tuyết hơi ngạc nhiên vì anh ta biết tên mình, nhưng thuận theo tầm mắt của Thanh Phong, cô thấy anh khẽ liếc qua chiếc biển tên trên áo đồng phục của cô. Có lẽ đây là lí do Thanh Phong biết mình. Lâm Tuyết gật đầu.

“Vâng, dù không biết bày tỏ thế nào nhưng thực sự cám ơn ngài.”

Tình trạng cửa hàng hiện tại khá lộn xộn, e rằng cũng không thể tiếp tục mở cửa đón khách nữa. Lâm Tuyết chỉ đành treo biển đóng cửa sớm để dọn dẹp lại. Thanh Phong vẫn không rời đi, sự xuất hiện của anh ta vốn đã là một bí ẩn, nhưng Lâm Tuyết không dám hỏi nhiều. Con người này có gì đó nguy hiểm, bản năng Lâm Tuyết mách bảo cô không nên cố gắng tiếp cận hay thâm nhập vào cuộc sống của anh. Thế nhưng Thanh Phong lại không nghĩ vậy.

“Không phiền nếu như lấy giúp tôi một điếu thuốc lá chứ?”

Vừa nói, anh ta vừa lấy bao thuốc từ trên kệ hàng và để lên quầy thanh toán. Có lẽ anh ta chỉ vô tình đi ngang qua nơi này, và bằng một cách nào đó, sự chính trực nổi lên khiến anh ta không nhẫn tâm nhìn Lâm Tuyết bị bắt nạt bởi vài gã đàn ông xấu xa. Lâm Tuyết chỉ có thể lí giải sự xuất hiện của người đàn ông trước mắt như thế.

“50 ngàn, thưa ngài!”

Lâm Tuyết quét thẻ.

Lúc này người đàn ông đột nhiên cất tiếng.

“Em đang nghĩ tôi là một quý ngài rảnh rỗi tình cờ ngang qua nơi đây chăng?”

Giọng nói của anh khiến Lâm Tuyết hơi sững lại, anh ta thật sự đi guốc trong bụng cô ư?

Đôi mắt của Lâm Tuyết mở lớn, cô gật đầu.

“Vâng, tôi e là không có cách giải thích khác.”

“Lẽ nào em không nghĩ tôi đến đây vì em?” Thanh Phong châm một điếu thuốc, dùng ánh mắt nguy hiểm để đánh giá Lâm Tuyết.

Người đàn ông vô thức mà kéo gần khoảng cách với Lâm Tuyết, lúc này đây trong mắt cô đã có chút sợ hãi.

“Thưa ngài…”

“Có hai khả năng để tôi xuất hiện ở nơi này. Một là tôi thực sự rảnh rỗi đến mức chẳng có việc gì làm. Hoặc là, tôi là kẻ biến thái đã điều tra hết thông tin về em nên mới có thể xuất hiện tình cờ ở đây ngày hôm nay. Em nghĩ là khả năng nào?”

Lâm Tuyết hơi lùi về phía sau, tránh đi cảm giác áp bức của người trước mặt.

“Tôi…tôi hy vọng là khả năng thứ nhất.”

“Em đoán đúng rồi!”

Người đàn ông mỉm cười, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Lâm Tuyết. Lời nói của anh ta khiến Lâm Tuyết xoay vòng vòng, không biết câu nào mới là thật. Nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của Lâm Tuyết, Thanh Phong đột nhiên kéo gần khoảng cách với cô. Ngay khi ý thức được hành động này, Lâm Tuyết theo bản năng co rúm lại. Cô nghe thấy tiếng cười khẽ bên tai, thanh thúy như tiếng chuông gió treo ở ngoài cửa hàng.

Sau đó cũng không quấy rầy Lâm Tuyết, người đàn ông đến và đi nhanh như một cơn gió. Lâm Tuyết chưa hoàn hồn, khuôn mặt cô tái mét, lời nói trước khi đi của Thanh Phong như một hồi chuông đánh vào bên tai cô: “Tôi đùa đấy! Tôi sẽ không dùng thời gian rảnh rỗi để lang thang ở con phố này đâu.”

Những sự việc gần đây khiến Lâm Tuyết rất mệt mỏi, hiện tại cô chỉ muốn mau chóng trở về nhà. Sau khi mất khá nhiều thời gian để sửa sang lại quán, Lâm Tuyết khóa cửa và quay trở lại căn hộ của mình. Thế nhưng khi mở cửa, Lâm Tuyết hơi giật mình, căn phòng quen thuộc của cô giờ đã choán đầy những món nội thất xa xỉ. Nếu như không phải ngoài cửa vẫn treo chậu hoa lan quen thuộc do Lâm Tuyết tự tay trồng, cô nghĩ rằng mình đã đi nhầm nhà.

Vừa nhìn thấy Lâm Tuyết trở lại, Diệu Hoa và Thanh Trúc đã tươi cười với cô, trái ngược hẳn với thái độ ghét bỏ thường ngày.

“Về rồi đó à?”

Lâm Tuyết cởi giày, nhìn thấy ánh mắt cực kỳ bất lực của Tuấn Kiệt nhìn cô.

“Chuyện gì thế này?”

Ai có thể giải thích cho Lâm Tuyết đây là chuyện gì? Hai mẹ con Diệu Hoa lúc này vẫn còn đang chỉ huy bên vận chuyển đặt đồ đạc vào đúng vị trí, giữa phòng là một cái bàn ăn lớn đầy những món sơn hào hải vị mà Lâm Tuyết chưa từng nhìn thấy trong cuộc đời mình.

Sau khi đã vừa ý, Diệu Hoa mới tiễn người vận chuyển ra bên ngoài. Trong lúc thanh toán tiền công, bà ta cố ý rút lại hai tờ khiến cho người vận chuyển tức điên.

“Thật xui xẻo!”

Lâm Tuyết vẫn chưa hết thắc mắc, cô nhìn Tuấn Kiệt với hy vọng anh sẽ giải thích cho cô phần nào.

“Anh…chuyện gì thế này?”

Thanh Trúc ngồi xuống chiếc bàn sang trọng đã chất đầy những món ăn thượng hạng. Cô ta nhoẻn miệng cười.

“Nếu anh không tiện nói thì để em nói, chị Lâm Tuyết, tôi và mẹ sẽ chuyển đến ở nhà chị một thời gian.”

Tin tức này khiến Lâm Tuyết hơi choáng váng. Thái độ của Thanh Trúc cực kỳ khoa trương, chẳng có chút bộ dạng nào giống như người muốn đến nhờ cậy.

“Vì sao?”

Diệu Hoa lúc này đã bước vào trong nhà, bà ta ngồi bên cạnh đứa con gái quý hóa, cười hề hề.

“Người một nhà mà còn phải hỏi vì sao ư? Đừng đứng nữa, ngồi cả xuống đi.”

Những lời nói này khiến cho Lâm Tuyết cũng cảm thấy nực cười. Bao nhiêu năm nay đã khi nào Diệu Hoa coi cô là người một nhà đâu. Nhìn thấy Lâm Tuyết cứ đứng mãi như thế, Diệu Hoa cũng bắt đầu phật lòng.

“Được rồi, mày cũng biết tao và em mày gặp chút khó khăn, để bọn tao ở nhà vài ngày thì sao chứ?”

Lâm Tuyết phút chốc cảm thấy rất mệt mỏi. Cô chưa bao giờ quên những tháng ngày giống như địa ngục khi sống cùng Diệu Hoa và Thanh Trúc. Hiện tại cô không muốn không gian riêng của mình cũng bị chiếm mất.

“Con không đồng ý!”

Lâm Tuyết vừa cất lời, Diệu Hoa đã trợn mắt nhìn cô.

“Mày nói cái gì? Sao mày không nghĩ tới bao nhiêu năm qua chúng tao nuôi dưỡng mày. Lâm Tuyết, mày đúng là đồ vô lương tâm. Nếu không phải có gia đình tao thì hiện tại mày đã ở nơi đầu đường xó chợ nào rồi. Mày mới kiếm được chút tiền thì đã không muốn nhận gia đình nữa rồi à?”

Đây là lí lẽ mà Diệu Hoa luôn dùng để mạt sát Lâm Tuyết mỗi khi cô cự tuyệt yêu cầu của bà ta. Thế nhưng hiện tại Lâm Tuyết không còn hơi sức để tranh cãi với Diệu Hoa nữa.

“Con sẽ gửi tiền để dì trả nợ, nhưng hai người không thể ở đây được. Còn nữa, những nội thất này sao đây?”

Vừa hỏi đến nội thất, Diệu Hoa và Thanh Trúc đã nhăn mặt lại, mất hẳn khí thế hùng hổ lúc nãy.

“Hừm, còn sao nữa, là bạn của mày gửi đấy.”

Lâm Tuyết liếc nhìn Tuấn Kiệt, ai cũng biết mối quan hệ của cô rất ít. Sau khi ra trường Lâm Tuyết gần như không qua lại với bạn bè cũ, người cô biết chỉ là đồng nghiệp ở quán làm thêm mà thôi. Lúc này Tuấn Kiệt nhìn thấy vẻ khó hiểu trên gương mặt cô, anh liền đưa vali đến trước mặt Lâm Tuyết.

Nhìn thấy vali toàn là tiền mặt, Lâm Tuyết cũng sững người.

“Đây…đây là..”

Thanh Trúc và Diệu Hoa lúc này mới ậm ờ lên tiếng.

“Người đàn ông này tự đến nơi rồi nói là bạn của mày, còn nói biết hoàn cảnh gia đình ta khó khăn nên đã đưa một khoản tiền để hỗ trợ. Ông ta nói có thể giúp đỡ thêm, còn để lại cả danh thiếp nữa.”

Vừa nói, bà ta vừa vứt tấm danh thiếp đến trước mặt Lâm Tuyết.

Thông qua những thông tin trên đó, Lâm Tuyết biết được đây là Thanh Phong, hiện là chủ tịch của tập đoàn DC, một trong những doanh nghiệp đầu ngành thâu tóm kinh tế của thành phố A. Lâm Tuyết bắt đầu xâu chuỗi những hình ảnh trong đầu mình, cùng với người đàn ông bí ẩn đã hai lần giúp đỡ cô. Lúc này Lâm Tuyết có thể lờ mờ đoán ra anh ta chính là chủ nhân của tấm danh thiếp này.

Mặc dù Lâm Tuyết không quá quan tâm đến những tin tức bên ngoài, nhưng cô vẫn biết thành phố này có một người mà không ai mong muốn đắc tội với hắn. Thỉnh thoảng mỗi khi đi qua quảng trường, Lâm Tuyết sẽ bắt gặp hình ảnh của anh ta trên màn hình lớn, hoặc là trong trang báo mà chủ cửa hàng của cô vẫn đọc mỗi ngày. Hôm đó trong quán bar quá tối nên Lâm Tuyết không chắc chắn, nhưng gương mặt trong cửa hàng tiện lợi hôm nay với người đàn ông trên trang nhất rõ ràng là cùng một người.

Đó là người đàn ông thành đạt, kẻ khiến người ta khiếp sợ khi nghe tới tên và cũng là người nắm giữ vận mệnh của thành phố A này.

Lúc này trong đầu Lâm Tuyết giống như có một tiếng nổ lớn.

Tấm danh thiếp kia cùng với giọng nói nguy hiểm của Thanh Phong vang lên trong đầu Lâm Tuyết.

“Tôi đến đây là vì em!”

Ở nơi cao nhất trong thành phố, người đàn ông kia cũng đang chậm rãi thưởng thức rượu vang. Chiếc ly trong tay anh ta ánh lên sắc đỏ ma mị, người đàn nuốt xuống một ngụm, rượu không kịp uống chảy ra ngoài khóe miệng, chui tọt vào cổ áo sơ mi đang rộng mở. Anh ta nở nụ cười ma mị.

“Lâm Tuyết, hy vọng em thích món quà của tôi!”