Kết quả xét nghiệm của Lâm Tuyết rất nhanh đã có. Lúc Từ Thanh Phong đi trao đổi với bác sĩ thì Lâm Tuyết vẫn còn đang mơ màng ngủ, mấy ngày nằm viện này, cô đã nôn mấy lần, còn có một lần bị chảy máu cam, vóc dáng xinh đẹp ngày nào giờ trở nên tiều tụy vô cùng, mặc áo bệnh nhân cũng rộng ra cả một vòng, lộ ra xương quai xanh gầy yếu.
Từ Thanh Phong đi nhận kết quả, hắn dường như đã lờ mờ nhận ra kết quả này tuyệt không tốt, nhưng vẫn không thể ngờ tờ xét nghiệm kia có thể làm hắn tuyệt vọng đến mức này. Mấy chữ “Ung thư giai đoạn cuối” khiến Từ Thanh Phong suýt thì khuỵu xuống, hắn còn cho là mình nhìn nhầm, hoặc là bệnh viện đưa kết quả nhầm.
“Không thể nào, đây tuyệt đối không thể nào. Nhất định là đã có nhầm lẫn.”
Trái với Ngôn Giai Tuệ, hắn không khóc lóc mà bình tĩnh đến cực điểm. Không nói không rằng đòi đưa Lâm Tuyết đến bệnh viện khác. Thế nhưng cho dù hắn có đưa đến đâu cũng vô dụng. Mà Lâm Tuyết lúc phát hiện ra sự thật này thì đau lòng không thôi, cô nói với hắn.
“Anh ..anh đừng như vậy nữa.”
Đến lúc này Từ Thanh Phong cũng hiểu ra, Lâm Tuyết đã biết rõ bệnh tình của mình từ lâu rồi. Hai mắt hắn dày đặc tơ máu, vì thiếu ngủ và kích động mà trông có vẻ dữ tợn. Từ Thanh Phong hỏi.
“Bao lâu rồi?”
Lâm Tuyết cụp mắt, mãi sau mới đáp.
“Từ lúc em nhận lời đến với anh.”
Lời nói này khiến cho Từ Thanh Phong chính thức sụp đổ, hắn không nghĩ tới, hắn ở bên cô lâu như thế, lại chẳng mảy may phát hiện ra điều gì. Từ Thanh Phong lạnh lùng độc đoán, lúc này đây cũng gục xuống, dùng hai bàn tay mạnh mẽ ôm lấy mặt mình. Trái tim Lâm Tuyết cũng vô cùng đau đớn, cô cuối cùng cũng đi vào bước đường giống như Trần Huy, khiến cho người yêu thương mình đau khổ.
Bác sĩ nói, hiện tại tình trạng của cô đã không thể cứu vãn được, nếu như tìm thấy tủy xương phù hợp để ghép thì may ra mới có cơ hội sống sót. Thế nhưng thời gian quá gấp rút, bọn họ biết đi đâu tìm người hiến tạng phù hợp với Lâm Tuyết đây?
Từ Thanh Phong mau chóng biến đau thương thành sức mạnh. Chỉ duy nhất một lần biết tin thất thố trước mặt cô, ngay sau đó, hắn đã trở về với dáng vẻ vốn có của mình. Sát phạt quyết đoán, ưu tiên hàng đầu là tìm được tủy phù hợp cho Lâm Tuyết. Thậm chí chính hắn cũng đi làm xét nghiệm một lần, đáng tiếc kết quả nói tủy không phù hợp, không thể hiến tặng.
Từ Thanh Phong gần như phát điên, hắn không quản khó khăn vất vả, dùng toàn bộ tâm trí và sức lực để cứu sống Lâm Tuyết.
Thế nhưng người ta đã nói, bệnh đến như núi lở, kể từ sau khi Lâm Tuyết phát bệnh, sức khỏe của cô mau chóng đi xuống, cũng có thể là đã nhẫn nhịn quá lâu, đến hiện tại không thể nào tiếp tục được nữa. Ngược lại, Từ Thanh Phong cũng không cho phép cô rời đi.
“Cầu xin em, cầu xin em hãy vì anh mà gắng gượng thêm chút nữa.”
Hắn biết hóa trị rất đau, hắn biết Lâm Tuyết ghét bệnh viện, nhưng hắn không biết phải làm sao nữa cả. Hắn chỉ muốn kéo dài thời gian thêm một chút, mong chờ phép màu sẽ xuất hiện.
Sau khi Trần Huy và Ngôn Giai Tuệ nhận được tin thì cũng đã tới bệnh viện thăm Lâm Tuyết, tất cả đều âm thầm tự nói với nhau trước mặt cô tỏ ra bình thường, không để Lâm Tuyết vì bọn họ mà đau lòng.
Lần chạm mặt này cũng là lần hiếm hoi Trần Huy có cơ hội nhìn thấy Ngôn Giai Tuệ sau một tháng trời. Hắn đã khôi phục được bộ dạng cũ, không còn giống như kẻ đòi sống đòi chết muốn dùng rượu tự s.át nữa.
“Không phải là ba mẹ thì sẽ có khả năng có tủy xương phù hợp với con sao. Chúng ta có thể liên hệ với người thân của Lâm Tuyết mà?”
Trần Huy vừa cất tiếng, không khiến cho tình hình khá lên mà ngược lại làm cho bầu không khí càng trùng xuống.
“Cô ấy không có ba mẹ, người nhà Lâm Tuyết đều qua đời cả rồi.”
Từ Thanh Phong biết rõ, hai người kia chỉ là người nuôi dưỡng Lâm Tuyết, gã anh trai Tuấn Kiệt cũng không có chung huyết thống với cô. Nói cách khác, khả năng cứu được Lâm Tuyết đã mỏng manh giờ lại càng mỏng manh hơn.
Ba người như cũ không thể tìm ra được cách gì, chỉ có thể hy vọng vào những đơn vị hiến tạng, chờ đợi một cơ may nhỏ nhoi xuất hiện. Từ Thanh Phong bảo bọn Ngôn Giai Tuệ về trước, còn mình thì ở lại chăm sóc cho Lâm Tuyết. Lúc Trần Huy và Ngôn Giai Tuệ ra về, hắn muốn nói chuyện với Ngôn Giai Tuệ nhưng cô đã mau chóng lướt qua mặt hắn, giống như hai người xa lạ không hề quen biết.
Trần Huy không cam lòng, hắn tiến lên muốn nắm lấy tay cô, nhưng một giọng nói đã gọi giật hắn từ phía sau.
“Anh…”
Người này chính là Uyển Uyển. Cô ta giờ đây vô cùng bất lợi, nhà họ Trần không chấp nhận, cái thai lại sắp ra đời, nếu như không bám chặt lấy Trần Huy thì cô ta thật sự là xong đời rồi. Trần Huy cau mày, chưa kịp giải thích thì Ngôn Giai Tuệ đã bấm thang máy đi xuống tầng dưới, chỉ còn để lại cho hắn một cái bóng lưng vô cùng lạnh lùng.
“Sao cô lại tới nơi này?”
“Em đến khám thai định kỳ, bây giờ đã vào gần những tháng cuối rồi, bác sĩ nói em phải đến kiểm tra thường xuyên. Vì anh bận rộn cho nên em phải tự mình đến đây.”
Cô ta vừa nói, bộ dạng vừa có chút ủy khuất. Ý tứ chính là bởi vì Trần Huy có thời gian dây dưa với Ngôn Giai Tuệ, lại không có thời gian bồi cô ta nên Uyển Uyển mới phải đi một mình. Nơi này là bệnh viện, nhiều người qua lại, nghe thấy Uyển Uyển bụng to vượt mặt đứng bên cạnh nói vậy, người đàn ông vẫn không mặn không nhạt thì liền cảm thấy oan uổng thay cô. Xem, bọn đàn ông bạc bẽo như thế nào chứ? Hại người ta ễnh bụng rồi bỏ mặc người ta luôn.
“Tôi đã để người giúp việc cho cô rồi mà, cô có thể đi với bọn họ.”
Trần Huy lạnh nhạt nói, nghĩ tới khả năng cái thai này có thể không phải của mình thì cũng rất không vui. Hắn vẫn đang tìm gã bạn trai kia của Uyển Uyển, gã này không có công việc ổn định, nhà cửa cũng không, cả ngày lêu lổng ở các sòng bạc. Muốn tìm ra hắn cũng phải mất chút ít thời gian. Trước khi xác định được rõ cái thai trong bụng Uyển Uyển là của người nào, Trần Huy cũng sẽ không trở mặt với cô ta.
“Anh…”
“Được rồi, tôi bận rồi, cô tự bắt xe về đi, nếu không thì gọi người làm đến đón.”
Nói dứt lời, Trần Huy chẳng thèm nghe cô ta nói thêm đã vội vã bấm thang máy đi xuống, đuổi theo lối Ngôn Giai Tuệ vừa mới đi mất. Uyển Uyển ở phía sau tức đến tím mặt, nắm tay cũng siết chặt đến nổi cả gân xanh. Khốn kiếp, đúng là thứ đàn ông bội bạc, mười người như một.
Trần Huy khó khăn lắm mới đuổi kịp được Ngôn Giai Tuệ, nhìn thấy bóng dáng cô phía xa, Trần Huy vội vàng vừa chạy vừa gọi.
“Giai Tuệ! Giai Tuệ!”
Ngôn Giai Tuệ đã nghe thấy rồi, nhưng cô vẫn không dừng lại mà bước càng nhanh hơn. Trần Huy đuổi kịp cô, vừa túm lấy tay Ngôn Giai Tuệ thì đã bị cô mạnh mẽ hất ra.
“Anh là ai? Chúng ta có quen nhau không?”
Biểu tình rét lạnh cùng với giọng nói hờ hững này khiến Trần Huy vô cùng sợ hãi. Hắn thà rằng Ngôn Giai Tuệ đánh chửi hắn, hoặc như cũ quyền cước đấm đá, cũng không mong cô sẽ lạnh lùng tỏ ra không quen biết mà đối với hắn như vậy.
“Giai Tuệ, anh thật sự sai rồi. Anh không thể cầu xin em tha thứ, nhưng xin em hãy cho anh một cơ hội.”
Ngôn Giai Tuệ như cũ không thèm đếm xỉa đến hắn.
“Anh nhận nhầm người rồi, tôi và anh không quen biết, anh tránh ra.”
Vừa nói vừa bước lên xe, mặc kệ cho Trần Huy gào thét đập cửa nhưng cũng vô dụng. Giữa hai bọn họ làm gì còn cơ hội nào nữa chứ? Ngôn Giai Tuệ nổ máy, chẳng nói chẳng rằng mà phóng đi, bỏ mặc Trần Huy bất lực đuổi theo phía sau. Hắn biết trước kết quả sẽ như vậy, Ngôn Giai Tuệ sẽ không tha thứ cho hắn, nhưng Trần Huy vẫn vô cùng đau lòng. Thế nhưng hắn đã hạ quyết tâm rồi, cho dù cả đời này Ngôn Giai Tuệ không tha thứ cho hắn, hắn cũng sẽ lẳng lặng ở phía sau theo dõi cô, bảo vệ cô, dùng cả đời mình bù đắp cho tổn thương mà hắn gây ra cho Ngôn Giai Tuệ.
***
Ánh đèn vàng vọt chiếu lên hành lang bệnh viện, Lâm Tuyết nằm trên giường bệnh, sắc mặt so với ga trải giường còn muốn trắng bệch hơn mấy phần. Cô vừa mới uống thuốc vào thì lại nôn ra, cả người xanh xao vàng vọt, đến ăn cũng không ăn được bao nhiêu.
Từ Thanh Phong giúp cô vỗ vỗ vai, để cô nằm xuống rồi giúp Lâm Tuyết xoa bóp chân tay.
“Anh đi nghỉ đi. Anh đã thức liên tục mấy ngày rồi. Em thật sự không sao.”
Lâm Tuyết nhìn vẻ mặt tiều tụy của hắn mà lòng đau như cắt. Từ Thanh Phong trăm công nghìn việc, cũng không phải yêu quái ba đầu sáu tay, hắn phải tận dụng từng phút để chạy đua với thời gian, cố gắng kéo cô trở lại từ trong tay Tử thần. Xưa nay hắn làm việc sát phạt quyết đoán, chưa từng phải chịu thua trước bất kì đối thủ nào. Thế mà giờ đây lại có nguy cơ mất trắng, phải chịu thua trước vận mệnh, nhìn người con gái mình yêu thương rời xa khỏi vòng tay của mình.
“Anh không mệt, em nghỉ đi, anh ở đây bồi em.”
Lâm Tuyết lắc lắc đầu, chỉ vào chỗ bên cạnh mình, muốn Từ Thanh Phong nằm xuống. Hắn không muốn trái ý cô, liền vén chăn ra, chui vào. Chiếc giường nhỏ nhưng có thể miễn cưỡng chứa được hai bọn họ. Lâm Tuyết xoa khuôn mặt phong trần vì vất vả mà tiều tụy không ít của hắn, nhỏ giọng.
“Em xin lỗi, em thật sự xin lỗi.”
Từ Thanh Phong nắm lấy tay cô, hắn biết cô đang áy náy vì chuyện che giấu bệnh tình, nhưng Từ Thanh Phong thương cô như thế, cho dù cô làm bất cứ điều gì cũng không nỡ trách móc cô. Hắn hôn lên trán cô.
“Là anh sai, anh không nhận ra sớm, là anh không tốt với em.”
Hắn vừa nói vừa vòng tay ôm Lâm Tuyết, thân thể run nhẹ. Có lẽ giờ phút này hắn cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cho dù hắn vẫn luôn không thể hiện ra, luôn làm như mình mạnh mẽ trước mặt Lâm Tuyết, nhưng cái cảm giác nhìn người mình yêu thương ngày một tiều tụy khô gầy, bản thân lại bất lực không thể làm gì khác đúng thực dày vò người ta. Lâm Tuyết níu lấy vạt áo hắn. Nếu như đây đã là số phận của hai bọn họ, vậy chi bằng hãy chấp nhận nó, miễn cưỡng mà tận hưởng khoảng thời gian cuối cùng này.
“Anh có nhớ không? Trước khi anh đi Châu Phi, đã hứa sau khi trở về sẽ dẫn em đến một nơi.”
Từ Thanh Phong hôn lên tay cô, nói. “Nhớ.”
Lâm Tuyết mỉm cười. “May quá, em còn tưởng anh sẽ thất hẹn, không chịu đáp ứng em.”
Từ Thanh Phong: “Sao có thể?”
“Vậy ngày ai anh đưa em đi được không? Em muốn đi ngắm biển, muốn đến nơi mà anh hứa đưa em đi.”
Từ Thanh Phong lắc đầu, với tình trạng này của Lâm Tuyết, hắn làm sao dám để cho cô đi chứ. Nhưng Lâm Tuyết đã chặn môi hắn lại. Cô biết cho dù níu kéo hơn nữa cũng không được gì, chi bằng nhân lúc cô còn có thể đi lại, tận lực nhìn ngắm thế gian này một phen.
“Anh đã hứa với em rồi mà? Anh muốn thất hứa sao?”
Từ Thanh Phong đau lòng nhìn cô, hắn biết điều này biểu thị cho cái gì, có lẽ tự bản thân Lâm Tuyết đã ý thức được thời gian của mình không còn bao nhiêu nữa. Nhưng hắn cũng không muốn Lâm Tuyết héo mòn ở trong bệnh viện.
“Nơi đây rất ngột ngạt. Em không muốn ở lại nơi này nữa, em muốn đến nơi nào đó chỉ có anh và em, hai chúng ta cùng nhau sống ở đó, có được không?”
Nhìn bàn tay yếu ớt xanh xao đầy những mũi kim của cô, Từ Thanh Phong cố ngăn dòng nước mắt mặn chát, hắn hạ mắt, nói.
“Được.”