Biệt thự lúc này vẫn vô cùng vắng lặng, chỉ có tiếng sóng vỗ rì rào. Lâm Tuyết nằm trên giường nhưng không tài nào ngủ được. Từ Thanh Phong cảm nhận được cô vô cùng bất an, liền vòng tay ôm lấy cô.
“Sao thế? Đang lo lắng sao?”
Lâm Tuyết cúi đầu, đáp “ừm” một tiếng. Thông tin Thanh Trúc mang đến quá sức khủng bố, dọa cho bọn họ đều sững sờ. Ai có thể tin được, người mẹ đã mất mấy chục năm của cô cư nhiên còn sống, hơn nữa còn là nữ chủ nhân của Dương gia. Điều này quá sức khó tin, cũng quá mức đột ngột, Lâm Tuyết chưa biết làm cách nào để tiếp nhận cả.
“Đừng lo, ngày mai Dương phu nhân sẽ tới đây, chúng ta sẽ có thể làm rõ mọi việc.” Sau khi nhận được tin của Thanh Trúc, cô ta nói mẹ và cô ta phát hiện ra bí mật này, mới muốn tìm Dương Tâm Lan trao đổi, chẳng ngờ người còn chưa gặp được thì mẹ cô ta đã mất tích. Ngay đến cả Thanh Trúc cũng không sống yên, buổi đêm thứ hai cô ta về nhà thì phát hiện ở ngoài cửa có mấy gã đàn ông cao to đứng chờ sẵn. Thanh Trúc vô cùng hoảng sợ, may mắn cứu lại được một mạng. Sau đó vội vàng chạy đến núp ở chỗ Tuấn Kiệt. Nhớ đến lời cảnh cáo của Dương Thục Trinh, Thanh Trúc sợ đến tái cả mặt, có lẽ một màn này đều là do cô ta gây ra, chỉ để ngăn cản Lâm Tuyết và Dương phu nhân nhận mặt.
“Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ? Cô ta sẽ không nổi điên làm gì mẹ đó chứ?
Huhu”
Ở một gian phòng khác, Thanh Trúc và Tuấn Kiệt cũng đang xoay mòng mòng, cô ta đi đi lại lại khiến anh vô cùng chóng mặt.
“Em bình tĩnh chút đi, em cứ rối lên như vậy không thể giải quyết được gì đâu.”
“Bình tĩnh, anh bảo em làm sao mà bình tĩnh được. Chỉ có anh thôi, từ nhỏ anh đã đâu quan tâm cái nhà này, anh chỉ biết đến Lâm Tuyết. Anh xem cô ta như báu vật, còn hơn cả mẹ ruột và đứa em gái này.”
Có lẽ vì quá căng thẳng, Thanh Trúc không nhịn được mà hét lên. Tuấn Kiệt lập tức sầm mặt.
“Em thôi đi.”
Tiếng động này đã lọt vào tai Lâm Tuyết. Từ Thanh Phong đang dìu cô vào nhà nghe thấy vậy cũng nhíu mày, nếu như không phải Lâm Tuyết muốn Thanh Trúc ở đây để đảm bảo an toàn, tránh cho cô ta gặp phải sự cố như Diệu Hoa, Từ chủ tịch đã lập tức dán cái miệng của cô ta lại rồi ném xuống biển.
Tất cả lực lượng đều nhanh chóng được huy động để tìm ra Diệu Hoa, Dương phu nhân nhận được tin thì cũng sửng sốt. Mấy ngày này, Dương Thục Trinh cũng không có nhà, điều tra hành tung đều không được. Cho nên, có khả năng rất cao cô ta trong lúc túng quẫn mà làm liều, đã làm hại đến mẹ nuôi của Lâm Tuyết rồi.
“Phu nhân đến đây một chuyến, liền sẽ biết được tất cả sự thật.”
Khi nghe thấy Từ Thanh Phong nói vậy, Dương Tâm Lan cũng rất bất an. Cảm giác bồn chồn và sợ hãi này không ngừng dày vò bà. Tựa như bà sắp mở ra được một bí mật to lớn mà bản thân không thể nào chịu đựng nổi. Dù thế Dương Tâm Lan vẫn đồng ý đến biệt thự ven biển của Từ Thanh Phong.
Đây quả là một đêm khó ngủ, đột nhiên phát hiện mẹ mình chưa chết, còn sống sờ sờ, hơn nữa cô và mẹ còn gặp nhau mấy lần. Sau đó lại phát hiện mình còn có một người chị em cùng cha khác mẹ, mà người này lại hận Lâm Tuyết thấu xương. Tất cả những thứ đó khiến cho Lâm Tuyết không tài nào ngủ được. Vị phu nhân xinh đẹp kia, vị phu nhân đoan trang hiền hậu kia lại chính là mẹ của cô sao?
“Lâm Tuyết, ngủ đi.”
Từ Thanh Phong nhỏ giọng nhắc nhở cô, Lâm Tuyết gối đầu lên cánh tay hắn. Thế gian này thật sự nhiều việc thần kỳ quá. Chẳng lẽ đây là ân huệ ông trời ban cho cô lúc cuối đời, giúp cô trước khi buông tay có thể hoàn thành hết các tâm nguyện.
“Nếu…nếu như là thật…”
Cô chưa hề sẵn sàng đối mặt với biến cố này, càng không biết nên làm gì với người mẹ xa cách mấy chục năm không gặp. Từ Thanh Phong thấu hiểu lo lắng và bất an ở trong lòng cô, hắn nắm tay cô.
“Đừng lo, cho dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Lời nói này còn hơn vạn lời khích lệ thông thường, Lâm Tuyết chẳng mấy chốc đã được tiếp thêm sức mạnh. Cô xoa xoa gò má hắn, nói.
“Em muốn ngồi ở đây thêm một lát, anh về nghỉ trước đi.”
“Buổi tối lạnh.”
Lâ Tuyết siết chặt áo khoác của hắn, mỉm cười để hắn an lòng. Từ Thanh Phong biết trong lòng Lâm Tuyết hiện giờ rất hỗn loạn, cho nên vẫn gật đầu đồng ý để cô ở lại, để Lâm Tuyết có không gian riêng của mình.
Hắn trở về phòng, liên hệ với đội tìm kiếm thông tin, còn muốn bọn họ điều tra chuyện năm xưa của ba mẹ Lâm Tuyết. Hắn không quan tâm Dương Thục Trinh bày trò gì, cũng không quan tâm Diệu Hoa, điều hắn quan tâm duy nhất là Lâm Tuyết có thể tìm được người thân.
Có người thân thì sẽ có tủy phù hợp, đây chính là mạng sống của cô.
Từ Thanh Phong cúp điện thoại, hắn bước vào nhà tắm rửa mặt, trong gương phản ánh gương mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt vô cùng kiên định. Đây chính là món quà ông trời ban cho hắn, tia sáng cuối cùng ở dưới đường hầm. Từ Thanh Phong nhất định phải nắm lấy, hắn nhất định phải cứu được Lâm Tuyết.
Một đêm dài đằng đẵng, Từ Thanh Phong giúp Lâm Tuyết hâm lại chút sữa nóng và cháo, sợ cô đói bụng nên muốn mang đến cho cô. Chẳng ngờ hắn đang ở trong bếp thì đột nhiên nghe thấy tiếng bàn ghế ngã đổ. Từ Thanh Phong có dự cảm chẳng lành, hắn lập tức vòng chạy ra ngoài. Thế nhưng cảnh tượng trước mắt khiến hắn vô cùng kinh sợ. Chiếc ghế nằm hướng ra biển ngã chỏng chơ, cửa lớn bị mở khiến cho rèm cửa bay tứ tung, đồ đạc ngã đổ. Mà Lâm Tuyết vốn đang ngồi ở nơi đó giờ cũng không còn thấy tăm tích. Từ Thanh Phong hoảng sợ, vội vàng chạy ra ngoài, ngay sau đó hắn nghe thấy tiếng xe con nổ máy, phóng vụt đi.