Lâm Tuyết bị bắt cóc, ngay trong chính căn nhà của hắn. Từ Thanh Phong không nói lời nào mà lập tức nhảy lên xe, phóng đuổi theo. Tiếng động này có vẻ đã kinh động đến cả Trần Huy và những người khác trong nhà. Bọn họ chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy Từ Thanh Phong phóng đi, điên cuồng đuổi theo chiếc xe phía trước.
Chiếc xe phóng đằng trước, mà từ khoảng cách này hắn có thể nhìn thấy hai gã đàn ông đang khống chế Lâm Tuyết.
Chết tiệt, là do hắn đã quá bất cẩn rồi.
Từ Thanh Phong không ngừng tự trách chính mình, bọn họ đã xem thường Dương Thục Trinh. Cô ta có lẽ đã nghe ngóng được tin tức, sau khi không bắt được Thanh Trúc để bịt miệng, liền biết cô ta sẽ đến tìm Lâm Tuyết. Bí mật mà Dương Thục Trinh muốn che giấu kiểu gì cũng lộ ra. Nhưng cô ta đã đi đến bước đường này, đánh đổi hết tất cả mà cuối cùng đều xôi hỏng bỏng không, Dương Thục Trinh làm sao có thể an tâm. Là lỗi của Lâm Tuyết, toàn bộ là tội lỗi của Lâm Tuyết.
Nếu không có cô ta, mẹ của cô sẽ không hướng về người khác. Gia đình sẽ êm ấm, hôn phu cũng là của cô. Cuộc đời mĩ mãn của Dương Thục Trinh đã bị Lâm Tuyết phá hủy hoàn toàn. Cô ta muốn Lâm Tuyết phải biến mất, muốn cô ta không còn cách nào phá hoại hạnh phúc của cô nữa.
Chiếc xe phía trước lao vun vút, mà Từ Thanh Phong phía sau cũng bám riết không tha. Hắn đạp ga, phóng với vận tốc ánh sáng. Nơi đây dân cư thưa thớt, địa hình cũng không quá thuận lợi, màn đêm giăng xuống khiến cho Từ Thanh Phong suýt mấy lần gây ra tai nạn, nhưng hắn đều trong phút hung hiểm mà né được.
Trên xe lúc này, Lâm Tuyết cũng mơ mơ màng màng, cô đang ngồi tự ngẫm thì đột nhiên có mấy ngày lạ mặt xông vào. Bọn họ rất chuyên nghiệp, đánh ngất Lâm Tuyết rồi lôi lên xe. Cả quá trình chỉ có mấy phút, Lâm Tuyết thậm chí còn chưa kịp kêu lên tiếng nào thì đã bị bọn họ lôi đi.
Cô cảm thấy đầu óc đau như búa bổ, vừa định tỉnh lại thì phát hiện ra tay chân đều đã bị khống chế. Gã đàn ông kia nói bằng giọng cực kỳ lạnh lẽo, cảnh cáo cô.
“Ngoan ngoãn nằm yên đó, ít nhất sẽ không phải chịu khổ.”
Trước mắt Lâm Tuyết bị bịt kín, chiếc xe di chuyển vô cùng nhanh khiến toàn thân xốc nảy, Lâm Tuyết đau đến quặn người. Bên tai cô nghe thấy tiếng Từ Thanh Phong thét gọi mình, nhưng cũng tựa như ảo giác xa xăm.
Hai chiếc xe đuổi nhau sát nút, đến gần khu vực hải đăng, đột nhiên có một người thò đầu ra. Hắn mặc y phục đen, ngay cả mặt cũng trùm kín chỉ lộ ra cặp mắt, nhìn trông vô cùng khả nghi. Người đàn ông nâng tay về phía hắn, ngay lúc đó, Từ Thanh Phong lập tức cảm thấy da đầu tê rần. Trên tay hắn là một khẩu súng.
“Pằng! Pằng!”
Hai tiếng súng liên tiếp vang lên, kế đó, bánh xe của hắn cũng trúng đạn. Chiếc xe quay hai vòng trước khi đâm sầm vào dải phân cách. Đầu của Từ Thanh Phong đập lên vô lăng. Hắn choáng váng mất nửa phút, chiếc xe cũng hoàn toàn vô dụng, hắn muốn nhào ra khỏi xe đuổi theo nhưng đã vô dụng, chiếc xe kia đã mất hút vào trong màn đêm, mang theo Lâm Tuyết của hắn mà đi mất dạng.
***
Lâm Tuyết bị ánh sáng chiếu vào mắt gọi dậy. Cô mơ màng mở mắt, phát hiện ra mình đang ở một nơi cực kỳ xa lạ. Hai tay Lâm Tuyết vẫn bị trói nghiến ra phía sau, đau đớn nhắc nhở cô sự việc hôm qua không phải là mơ, cô bị người ta bắt lên xe, dẫn tới nơi này. Người này rốt cuộc là ai? Mục đích là gì? Lâm Tuyết đang giãy dụa thì tìm cách trốn đi, thì bên tai đã vang lên giọng nói khiến cô lạnh cả gáy.
“Đã lâu không gặp.”
Lâm Tuyết ngước mắt, liền nhìn thấy Dương Thục Trinh ở trước mắt mình. Quả nhiên là cô ta, bắt cóc Diệu Hoa, hiện giờ là tới Lâm Tuyết. Cô nhíu mày.
“Cô muốn gì?”
“Muốn gì à? Đương nhiên là muốn mày không được vui vẻ rồi.”
Ác ý của Dương Thục Trinh đối với Lâm Tuyết đã không có gì phải che giấu nữa, bao nhiêu đố kị, ghen ghét và không cam lòng đều hiện lên trên mặt cô ta. Lâm Tuyết cũng bị ác ý này đâm cho hoảng sợ. Nhưng cô vẫn lấy lại được bình tĩnh mà hỏi.
“Là cô đưa mẹ nuôi của tôi đi sao?”
Dương Thục Trinh không đáp, cô ta ngồi vắt chân lên ghế, quan sát Lâm Tuyết đang phủ phục ở dưới sàn. Rõ ràng là một đứa con gái thấp kém, thua xa cô ta ở mọi mặt, lấy tư cách gì mà tranh cướp người yêu với cô ta. Lấy tư cách gì mà vào Dương gia xưng em gọi chị với Dương Thục Trinh? Càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng điên cuồng. Dương Thục Trinh hiện tại không quan tâm mẹ cô hay ai phát hiện ra nữa, cô ta chỉ muốn Lâm Tuyết biến mất mà thôi.
“Sao mày không tự xuống địa ngục mà hỏi bà ta?”
Giọng của Dương Thục Trinh rét lạnh. Lâm Tuyết lúc này cũng đoán ra cô ta muốn làm gì mình, Dương Thục Trinh bị ép đến phát điên rồi, mất hết lí trí chỉ muốn giết chết Lâm Tuyết, độc chiếm mẹ cô. Lâm Tuyết vô cùng hoảng sợ, cô muốn lùi về phía sau nhưng cũng không kịp nữa. Đường đi bị hai gã cao to chặn lại. Bên ngoài sóng biển rì rào, Lâm Tuyết có thể khẳng định mình đang ở trên một ngọn hải đăng, bên dưới là mặt biển. Với người không có sức phản kháng như Lâm Tuyết, bị ném xuống dưới, chỉ chốc lát sau sẽ chìm xuống tận đáy biển, ngay cả xác cũng không tìm được.
“Sao hả? Không phải mày muốn tranh với tao sao? Mày biến mất rồi, tất cả sẽ là của tao.
Không cho phép mày cướp đi thứ gì hết, không cho phép.”
Dương Thục Trinh càng nói càng điên cuồng, cánh tay bóp chặt lấy cổ Lâm Tuyết, khuôn mặt dữ tợn. Lâm Tuyết thở không ra hơi, nhìn thấy sát ý trong mắt cô ta ngày càng gần. Cô muốn giãy dụa nhưng vô cùng bất lực.
Đau đớn nhấn chìm Lâm Tuyết, cô ngửa cổ, cố hớp lấy chút không khí ít ỏi. Lồng ngực bị thiếu khí mà quặn đau, Lâm Tuyết lúc này chẳng khác nào con cá mắc cạn sắp chết cả.
Thanh Phong, anh ở đâu? Cứu em với, Thanh Phong.