“Dừng tay lại!” Tiếng động bên ngoài và tiếng rầm rầm của cửa bị phá vỡ, ngay sau đó ánh sáng chói lòa chiếu vào trong mắt Lâm Tuyết, cô khó nhọc mở mắt, chỉ nhìn thấy một thân ảnh đang đứng ngược sáng, hướng về phía này.

Mấy gã đàn ông canh gác ở bên ngoài toàn bộ đã bị người của Trần Huy hạ gục. Sau khi hắn bị thương, Từ Thanh Phong cũng không từ bỏ mà lập tức cho người truy tìm, lần theo dấu vết của Dương Thục Trinh. Bọn họ vất vả cả một đêm mới đuổi được tới nơi này, cảnh tượng trước mắt chính là Dương Thục Trinh đang phát cuồng khống chế Lâm Tuyết. Hai gã đàn ông tiến lên đã bị Trần Huy và Ngôn Giai Tuệ dễ dàng hạ gục, Từ Thanh Phong nhìn thấy cô ta đè Lâm Tuyết dưới sàn, thất thanh mà kêu lên.

“Thục Trinh. Em bình tĩnh lại. Thục Trinh.”

Dương Thục Trinh quay đầu nhìn thấy hắn, nhất thời vô cùng hoảng sợ. Bộ dạng xấu xí điên cuồng này của cô sao lại bị hắn nhìn thấy rồi? Cô ta lập tức tóm lấy Lâm Tuyết, ép cô ta nhìn về phía bên này, cảnh giác nói.

“Không được qua đây, các người không được qua đây.”

Từ Thanh Phong và những người khác đều không dám vọng động, chỉ sợ cô ta phát điên mà làm tổn thương Lâm Tuyết. Từ Thanh Phong hạ giọng, muốn khuyên nhủ cô ta.

“Thục Trinh, em hãy bình tĩnh lại. Đừng làm vậy.”

Dương Thục Trinh cười cười, hiện tại cô ta đã mất tất cả rồi, còn gì là cô ta không dám làm nữa đâu. Cô ta đã không được vui vẻ, vậy thì một người trong số bọn họ cũng đừng hòng được sống yên. Cánh tay trên cổ Lâm Tuyết không hề buông lỏng, mà còn tiến sâu hơn. Lâm Tuyết không cách nào cất lời, biểu tình thiếu không khí mà giữ chặt lấy tay cô ta.

“Thục Trinh!”

Người bên cạnh đều hoảng hốt, Từ Thanh Phong hô lớn một tiếng.

“Anh, anh có yêu em không?”

Đến lúc này đây vẫn là vấn đề mà cô ta vô cùng xoắn xuýt. Từ Thanh Phong bị hỏi như vậy thì cũng sững lại, không biết đáp thế nào. Dương Thục Trinh đột nhiên lại cười lớn, cô ta bắt đầu bộc bạch.

“Ngay từ khi còn nhỏ thì em đã thích anh rồi, thích anh đến không chịu được. Lúc nào em cũng chạy theo phía sau anh, muốn anh chú ý tới em. Nhưng anh lại không.”

Cô ta giống như đang hồi tưởng về quá khứ của mình, trong mắt tràn đầy bi thương. “Lúc đầu em còn tưởng là do anh lạnh lùng nên không để ý đến ai cả. Không sao, em có thể chấp nhận, em có thể chịu được. Em muốn lẳng lặng chờ anh quay đầu, đợi đến khi anh nhận ra em.”

Thế nhưng, khi cô ta từ nước ngoài trở về, lại chỉ nhìn thấy Từ Thanh Phong đã có người con gái khác. Từ trong ánh mắt và lời nói của hắn, Dương Thục Trinh biết người này với Từ Thanh Phong vô cùng quan trọng. Thậm chí đến lúc mất trí rồi mà vẫn không chịu buông tay cô ta. Bao nhiêu nỗ lực trước đó đều tan biến, đổ sông đổ bể. Dương Thục Trinh gào lên. “Em có chỗ nào không bằng cô ta? Em tốt hơn cô ta gấp trăm gấp vạn lần, chỉ có em yêu thương anh, luôn chờ đợi anh đằng đẵng, tại sao anh lại không nhìn em? Tại sao? Tại sao hả?”

“Thục Trinh, em đừng kích động.”

Trạng thái của Dương Thục Trinh bây giờ không đúng lắm, cô ta đã hoàn toàn mất kiểm soát rồi. Mọi người đều không biết từ lâu Dương Thục Trinh đã dùng thuốc trị bệnh, cô ta thường xuyên bị kích thích, cũng thường xuyên phát cuồng, đối với sự việc không như ý muốn của mình đều dễ dàng nổi điên. Đây là hậu quả của gia đình không hạnh phúc, bố mẹ lại chỉ chú tâm đến bên ngoài mà không quan tâm đến cô ta. Bọn họ tưởng Dương Thục Trinh chỉ là có chút ngang bướng xấu tính, nhưng lại không biết con gái mình trở nên vặn vẹo, điên cuồng từ lúc nào.

Không ăn được thì đạp đổ, đây chính là lối sống của cô ta.

“Anh nói đi, anh có yêu em không?”

Dương Thục Trinh vẫn quyết truy hỏi vấn đề này tới cùng. Từ Thanh Phong nhìn thấy Lâm Tuyết yếu ớt trong tay cô ta, trái tim đều quặn thắt. Trần Huy đánh mắt với hắn, bọn họ biết giờ phút này không thể kích động Dương Thục Trinh thêm nữa. Hắn chỉ có thể gật đầu, hàm hồ nói.

“Anh thích em. Mau trở về bên cạnh anh, Thục Trinh.”

Một lời nói này khiến cho Dương Thục Trinh vỡ òa, cô ta mơ màng nhìn hắn.

“Có thật không?”

“Thật, em mau đến bên cạnh anh đi.”

Hắn đưa tay về phía cô ta, gắng sức khiến cho Dương Thục Trinh tin tưởng. Tất cả mọi người xung quanh cũng nín thở chờ đợi. Dương Thục Trinh lúc này cười khanh khách. Đúng vậy,

Từ Thanh Phong yêu cô ta, hắn chưa bao giờ thích Lâm Tuyết. Cô ta thắng rồi. Dương Thục Trinh nhìn xuống Lâm Tuyết thảm hại trong tay mình, lại nhìn Từ Thanh Phong đang kích động đưa tay về phía cô, đột nhiên, cô ta nói.

“Vậy anh còn thích Lâm Tuyết không?”

Câu hỏi này thật sự chí mạng, Từ Thanh Phong nhất thời đờ ra, không biết đáp thế nào. Sự im lặng này khiến cho Dương Thục Trinh chẳng mấy chốc đã mất kiên nhẫn.

“Anh lừa em sao?”

“Không, Thục Trinh, anh thật sự không lừa em.”

Dương Thục Trinh lắc lắc đầu. Cô ta không tin, Lâm Tuyết vẫn ở đây, cô ta sẽ vẫn bất an. Có một giọng nói không ngừng vang vọng trong đầu, nói với cô ta, mọi người chỉ lừa cô ta thôi. Mẹ cô chưa từng yêu cô, bà vẫn luôn tìm kiếm đứa con gái đã chết của mình. Từ Thanh Phong không yêu cô, hắn chỉ lừa cô để cứu Lâm Tuyết. Nếu cô ta thả Lâm Tuyết ra, chính là đường cùng, ngay sau đó cô ta sẽ mất tất cả.

Thấy Dương Thục Trinh đột nhiên thay đổi, mọi người cũng vô cùng sợ hãi. Trạng thái này của Dương Thục Trinh e là đã bị ép đến điên rồi. Đúng lúc này, cửa lớn đột nhiên mở ra, Dương phu nhân và người nhà cũng xông vào. Bà ta đã nhận được thông tin, cũng thông qua lời kể biết được thân phận của Lâm Tuyết. Chưa kịp vui mừng vì tìm thấy đứa con tưởng chừng đã mất mạng, lại phải nhìn thấy bọn họ tương tàn, Dương Tâm Lan muốn ngã quỵ.

Đây là cái nghiệp gì chứ?

“Thục Trinh, là mẹ đây, con nghe lời mẹ, thả cô ấy ra có được hay không?” Dương Thục Trinh nhìn thấy người bước vào, thần tình cũng căng cứng. “Mẹ, tại sao mẹ lại ở đây?”

Dương Tâm Lan biết khiến cho Dương Thục Trinh trở nên giống như ngày hôm nay, tội lỗi lớn nhất chính là ở bà. Nếu không phải bà cứ mãi chìm trong quá khứ, vùi đầu vào công việc để quên đi, bỏ mặc Dương Thục Trinh thì cũng không khiến cho cô ta trở nên vặn vẹo như hiện tại. Tất cả tội lỗi là ở bà, bà còn dung túng, giúp cô ta che giấu chuyện kia, hại Lâm Tuyết bị người ta chửi rủa. Bà đã sai thật rồi, đối với cả hai đứa con, Dương Tâm Lan chưa từng hoàn thành nghĩa vụ của người mẹ. Bà đau đớn nói.

“Thục Trinh, mẹ sai rồi. Con đừng làm bừa nữa, mọi việc vẫn có thể cứu vãn. Mau về với mẹ, mau buông Lâm Tuyết ra.”

Dương Thục Trinh nhìn bà ta khóc lóc gọi tên mình, cô ta nói.

“Mẹ, mẹ đến để nhận lại Lâm Tuyết sao? Có cô ta rồi, mẹ sẽ không cần con nữa sao?” Dương Tâm Lan điên cuồng lắc đầu.

“Không, không có, làm sao có thể như vậy.”

Bọn họ đối thoại càng lâu, Lâm Tuyết càng đuối sức. Bệnh tình của cô không thể duy trì được, lại trải qua một ngày một đêm dày vò, giờ đây sắc mặt cũng trắng bệch, hơi thở thoi thóp tưởng chừng có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào. Trần Huy biết không thể chờ thêm được nữa.

Bọn họ phải mau chóng khống chế được Dương Thục Trinh, cứu Lâm Tuyết.

“Thục Trinh, con nghe mẹ, trở về bên cạnh mẹ được không?”

Dương Thục Trinh nhìn bà ta, rồi lại nhìn Từ Thanh Phong. Cô ta phát điên nhưng vẫn còn tỉnh táo. Sự đã đến nước này, tất cả đều sai rồi. Một bước sai là vạn dặm sai, chỉ cần cô ta thả Lâm Tuyết, cô ta sẽ bị người ta bắt lại, tống vào tù. Cô ta sẽ phải trả giá cho tội ác của mình. Mẹ cô không cần cô, Từ Thanh Phong cũng chỉ cần Lâm Tuyết. Cô ta đã không còn gì nữa rồi.

Nhìn bản thân mình thảm hại, Dương Thục Trinh cười lớn một tiếng.

“Mọi người đều lừa con.”

Nói dứt lời, tất cả mọi người đều hốt hoảng, sắc mặt trắng bệch. Dương Tâm Lan hét lên một tiếng, nhưng Dương Thục Trinh đã ở trước mắt mọi người, kéo theo Lâm Tuyết ngã về phía sau. Bọn họ rơi khỏi vách núi, nhào thẳng xuống mặt biển bên dưới.

Cùng với tiếng hét thất thanh, không ai kịp phản ứng. Dương Thục Trinh nhìn thấy mọi người lao về phía mình, trên môi nở nụ cười vặn vẹo.

Lâm Tuyết, cô phải cùng tôi xuống địa ngục đi thôi.