Lâm Tuyết cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, đầu cũng choáng váng. Ngay sau khi hai bọn họ rơi xuống nước, Lâm Tuyết và Dương Thục Trinh đã mau chóng tách ra. Nhưng hai cánh tay bị trói nghiến khiến cô không cách nào cử động. Không khí chui vào trong phổi, hô hấp toàn bộ bị chặn lại. Lâm Tuyết đã nghĩ, có lẽ cô sẽ phải bỏ mạng ở chỗ này. Đáng tiếc không thể nhìn thấy Từ Thanh Phong, không thể cùng anh sống vui vẻ những ngày cuối đời. Như thế cũng tốt, ít nhất hắn sẽ không đau khổ, không phải nhìn cô héo mòn trên giường bệnh nữa.
Lâm Tuyết nhắm mắt, nhưng cũng chính lúc này, bên tai cô nghe thấy một tiếng gọi thảng thốt, sau đó mặt nước rung động mãnh liệt. Trước lúc mê man, Lâm Tuyết nhìn thấy một người lao về phía mình, có lẽ đây là ảo giác trước khi chết. Lâm Tuyết nhìn về cái bóng cao lớn kia, mỉm cười mãn nguyện. Thế nhưng chính giây phút cô khép mắt lại, bờ môi lập tức run lên, có người ôm lấy cô, môi lưỡi quấn quýt, ngay sau đó, một luồng khí mát lành truyền vào trong cơ thể. Lâm Tuyết cứ thế mơ mơ màng mà mà thiếp đi.
Lâm Tuyết nhớ về rất nhiều sự kiện khi cô còn nhỏ. Khi đó một nhà ba người vô cùng hạnh phúc, nương tựa vào nhau. Thế nhưng một cơn ác mộng đột nhiên ập đến, mạnh mẽ xé rách khung cảnh hạnh phúc này. Ba của Lâm Tuyết bị tai nạn, mẹ cô cũng mất, Lâm Tuyết một mình ngồi khóc trong bóng tối. Kế đó, Tuấn Kiệt đến bên cô, ông Quân chìa tay đưa cô về gia đình họ, cho cô một mái ấm khác. Nhưng sau đó Tuấn Kiệt cũng bỏ đi, cô nhận được giấy phán tử cho mình.
Cuối cùng, ánh sáng này chập lại, khuôn mặt của Từ Thanh Phong hiện ra trước mắt cô. Lâm Tuyết vươn tay muốn bắt lấy hắn, ảo cảnh tan vỡ. Lâm Tuyết giật mình tỉnh dậy.
Cô như cũ nằm trong bệnh viện, mùi thuốc khử trùng và tiếng máy móc vang lên khiến Lâm
Tuyết nhất thời không biết mình đang ở nơi nào. Kế tiếp, một bàn tay nắm lấy tay cô. Từ Thanh Phong ở trong giấc mộng giờ đang đứng trước mặt Lâm Tuyết. Hắn hôn lên tay cô, nước mắt không ngăn được mà chảy dài.
“Thật tốt quá, em tỉnh rồi. Anh còn sợ em sẽ mãi mãi không tỉnh, cứ vậy mà bỏ anh ra đi.” Lâm Tuyết hôn mê tròn ba ngày, hơi thở yếu ớt, tưởng chừng như bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi dấu hiệu của sự sống.
Từ Thanh Phong nhớ đến khoảnh khắc cô ngã khỏi lan can mà trái tim thắt lại. Suýt chút nữa thì hắn đánh mất cô rồi.
Lâm Tuyết nằm ở phòng điều trị thêm nửa tháng nữa, cả cô và Dương Thục Trinh đều được cứu thoát. Nhưng Dương Thục Trinh không may mắn như Lâm Tuyết, lúc cô ta ngã xuống bị va đập khá mạnh, đầu chấn thương, bây giờ vẫn đang bất tỉnh ở trong bệnh viện. Bác sĩ nói, rất có khả năng cô ta sẽ trở thành người thực vật, mãi mãi không thể tỉnh lại.
Ngoại trừ Dương Tâm Lan, không còn ai thương xót cho cô ta. Mà kết quả này cũng chính là Dương Thục Trinh tự mình lựa chọn. Cô ta tự biến mình thành ác quỷ, đã bước vào con đường không thể vãn hồi.
Lâm Tuyết còn yếu nên phải ở viện theo dõi một thời gian. Khi cô tỉnh thì mọi chuyện đã ngã ngũ. Diệu Hoa may mắn giữ được một mạng, lúc đó Dương Thục Trinh phát cuồng, nhưng cũng chưa thực sự xuống tay. Bà ta và Thanh Trúc bị đuổi khỏi thành phố A, một đồng một cắc cũng không nhận được, chỉ có thể lang thang để kiếm sống. Nếu như không bỏ được cái tật bài bạc, e rằng ngày chủ nợ tìm đến bà ta cũng không còn xa.
Dương Tâm Lan tìm được kết quả xét nghiệm của mình và Lâm Tuyết, lúc này cũng ôm lấy cô mà khóc lóc. Đứa con số khổ của bà, chỉ trách bà không nhận ra cô, vô tình khiến cô phải vất vả suốt mấy chục năm này.
Năm ấy, sau khi Dương Tâm Lan và gia đình bị tai nạn, ba của bà là Dương lão gia vì muốn Dương Tâm Lan cắt đứt hoàn toàn với người chồng cũ, đã cố ý tạo ra một màn kịch. Ông ta đưa bố của Lâm Tuyết và cô đi nơi khác, ngụy tạo rằng bọn họ đã mất. Bởi vậy, Dương Tâm Lan vẫn đinh ninh chồng và con của mình đã qua đời. Lúc này đây, bà ta hoàn toàn suy sụp, chỉ có thể run run nắm lấy cánh tay của Lâm Tuyết, gục đầu nói.
“Lâm Tuyết, mẹ xin lỗi, mẹ thực sự xin lỗi con.”
Đối diện với người mẹ tưởng chừng đã mất này, Lâm Tuyết cũng vô cùng bối rối. Cô vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật này, cho nên vẫn đối với Dương phu nhân vô cùng lấy lệ. Bệnh tình của cô cũng không thể chờ thêm được nữa. Dương phu nhân đã làm xét nghiệm, kết quả cho thấy tủy của bà tương thích với Lâm Tuyết, độ phù hợp rất cao, hoàn toàn có thể hiến tủy.
Biết được tin này, người vui mừng nhất là Từ Thanh Phong. Hắn hôn lên trán cô, rơi nước mắt.
Cuối tháng đó, cuộc phẫu thuật của Lâm Tuyết cuối cùng cũng diễn ra. Từ Thanh Phong không dám nghỉ ngơi, túc trực ở bên ngoài phòng phẫu thuật cả ngày liền. Cho dù bác sĩ nói tỉ lệ thành công vô cùng cao, nhưng hắn vẫn không thể nào an tâm nổi. Bọn họ thấp thỏm canh giữ ở bên ngoài. Sau mấy tiếng đồng hồ vật lộn, đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, Lâm Tuyết hôn mê được đẩy ra ngoài, vẻ mặt trắng bệch. Ngôn Giai Tuệ và Trần Huy cũng có mặt, lúc nghe thấy bác sĩ nói cuộc phẫu thuật thành công, tất cả mới như trút được gánh nặng ở trong lòng, nhẹ nhõm thở ra một hơi.