Một năm sau.
Từ Thanh Phong và Lâm Tuyết không bán đi căn biệt thự ở ngoại ô, hai bọn họ đã chuyển về biệt thự trong nội thành sinh sống, nhưng thỉnh thoảng vẫn ghé lại nơi này. Mỗi năm một vài lần, hoặc là chỉ cần có thời gian rảnh đều tới ngắm biển. Sức khỏe của Lâm Tuyết đã hoàn toàn khôi phục, Từ phu nhân sau khi biết Lâm Tuyết là đứa con gái thất lạc của Dương Tâm Lan, lúc này cũng không còn phản đối mối hôn sự của cô và Từ Thanh Phong nữa. Lâm Tuyết vẫn chưa nhận lại mẹ của mình, có lẽ do cách xa quá nhiều năm, Lâm Tuyết không cách nào liên tưởng bà với người mẹ tần tảo năm xưa của cô là một. Thế nhưng Dương Tâm Lan cũng không nản lòng, một lòng chờ đợi ngày Lâm Tuyết chịu nhận lại mình.
Bà vẫn một mình điều hành Dương gia, lèo lái công ty, một bên chăm sóc cho Dương Thục Trinh. Nửa năm trước, Dương Tâm Lan và chồng đã ly hôn, bị không thể chịu đựng cuộc sống hôn nhân ngục tù này nữa, mặc kệ sự phản đối của Dương lão gia, cũng mặc kệ miệng đời. Đến tận bây giờ bà mới hiểu, cuộc sống này vốn là sống cho mình.
"Lâm Tuyết, cuối tuần này con có muốn đến chỗ mẹ ăn cơm không?"
Qua điện thoại, Dương phu nhân giọng nói đầy mong chờ, bà chỉ hy vọng có thể gần với cô hơn một chút. Lâm Tuyết phân vân hồi lâu, đáp.
"Cuối tuần cháu bận mất rồi ạ."
"Vậy ư? Không sao, vậy khi nào con rảnh thì qua chỗ mẹ nhé, mẹ nấu cơm cho con ăn."
Giọng nói của Dương phu nhân có chút thất vọng, Lâm Tuyết có thể nghe ra được. Cô nói.
"Bên nhà hàng cháu mới có món mới, cô có muốn thử không ạ?" - Lâm Tuyết im lặng một chút rồi mới bổ sung - "Là món năm xưa mẹ dạy cháu làm ạ."
Dương Tâm Lan không tin vào tai mình, ngay sau đó bà vội đáp.
"Được, mẹ nhất định sẽ qua. Mẹ nhất định sẽ qua."
Cúp điện thoại, Lâm Tuyết cười cười. Nhìn thấy bên ngoài sau cơn mưa đã bắt đầu hửng nắng, liền cảm thấy tâm trạng tốt đẹp lên không ít.
***
Cuối tuần này hai bọn họ đều rảnh rỗi, cho nên Từ Thanh Phong như cũ đưa Lâm Tuyết đến biệt thự ven biển. Hai người ngồi lẳng lặng mà ngắm sóng biển, đúng lúc này, điện thoại reo lên, là Ngôn Giai Tuệ gọi đến. Trong thời gian này, Ngôn Giai Tuệ đã hoàn toàn quên hết chuyện xưa, đi ra nước ngoài du lịch, mỗi khi tới địa điểm nào thú vị thì đều gọi điện về cho Lâm Tuyết.
Qua màn hình, có thể thấy nơi cô đến phong cảnh cực kỳ đẹp, Ngôn Giai Tuệ mặc váy dày kiểu cổ trang, cười híp mắt giống như hướng dẫn viên du lịch giới thiệu cho cô.
Lâm Tuyết trò chuyện với Ngôn Giai Tuệ mấy câu rồi tắt máy. Cô biết Giai Tuệ vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho Trần Huy, thời gian này, hắn vẫn luôn tìm mọi cách để chuộc lỗi nhưng vẫn chưa đổi được cái gật đầu của Ngôn Giai Tuệ. Cái thai của Uyển Uyển xác thực không phải là của hắn. Bọn họ rình rất lâu mới bắt được gã bạn trai của cô ta, sau khi bị dọa, hắn cuối cùng cũng khai ra sự thật, đứa con là của hắn. Uyển Uyển vì muốn bước chân vào hào môn nên mới bày ra quỷ kế này, bắt Trần Huy phải chịu trách nhiệm với mình.
Khi bọn họ đưa gã bạn trai đến trước mặt Uyển Uyển, cô ta vẫn còn ngoan cố, hoảng loạn quỳ xuống níu tay hắn.
“Không phải đâu, anh, anh phải tin em, đứa con này thật sự là con mà.”
Sự đến mức này, cũng đã không còn ai tin cô ta nữa. Uyển Uyển bị đuổi khỏi Trần gia, cùng với gã bạn trai không nên thân của mình lưu lạc khắp nơi. Cuộc sống vô cùng cực khổ, có mấy lần Uyển Uyển chạy đến Trần gia tìm Trần Huy, nhưng đều bị người làm xua ra ngoài. Nghe nói, sau này cô ta sinh con, bởi vì cuộc sống vất vả, gã đàn ông kia cũng không chịu được lâu mà bỏ đi chơi gái. Uyển Uyển uất ức nên dần phát điên. Thần chí không còn rõ ràng.
Lâm Tuyết hỏi Ngôn Giai Tuệ. “Cậu vẫn chưa thể tha thứ cho anh Trần sao?”
Nghe thấy câu hỏi đó, Ngôn Giai Tuệ cũng không biết đáp thế nào. Cô chỉ im lặng, rất lâu sau mới nói.
“Lâm Tuyết, chuyện này không thể nói rõ ràng được. Mình cũng không biết nữa, có lẽ cứ để thời gian quyết định đi.”
Cho dù cái thai kia không phải là của Trần Huy, nhưng việc hắn lừa dối cô thì vẫn khiến Ngôn Giai Tuệ vô cùng tổn thương. Lâm Tuyết biết không thể miễn cưỡng cô nên cũng không nhắc lại chuyện đó nữa. Ngôn Giai Tuệ là người mạnh mẽ, có lẽ cô cũng tự có đáp án cho mình, chỉ hy vọng cô có thể mở lòng một lần nữa mà tiếp nhận người kia.
Sau khi Ngôn Giai Tuệ bỏ đi, Trần Huy cũng không còn la cà ăn chơi nữa, hắn đã hoàn toàn thu lại bộ dáng cà lơ phất phơ của mình, bắt đầu chú tâm vào sự nghiệp. Trần lão gia và Trần phu nhân nhìn thấy sự thay đổi của hắn thì đều không khỏi vui mừng, thầm nghĩ cuối cùng cũng có thể an tâm giao lại cơ nghiệp của Trần gia cho hắn.
Chỉ trong một năm không gặp, Trần Huy đã ra dáng người đứng đầu Trần gia, khiến cho Lâm Tuyết cũng phải nhìn hắn bằng con mắt khác. Bộ dáng thành thục ổn trọng của hắn, còn có thần thái nghiêm túc lúc làm việc, khiến cho rất nhiều nhân viên trong công ty không nhịn được mà xuýt xoa. Không ai nghĩ tới trước đây Trần Huy là một tên hoa hoa công tử ăn chơi, không làm nên nổi trò chống gì.
Thời gian này, nhà hàng của Lâm Tuyết vẫn phát triển rất ổn, còn có thể mở thêm hai chi nhánh. Từ Thanh Phong thường hay trêu đùa cô đã trở thành bà chủ lớn rồi, sau này hắn còn cần cô nuôi. Mỗi lần nghe thấy như vậy, Lâm Tuyết đều chỉ cười cười hôn lên trán hắn. Từ chủ tịch bây giờ cũng đã rất chuyên nghiệp, không còn làm cháy bánh trong bếp nữa.
Mùa hè thời tiết dễ chịu, Lâm Tuyết đi chân trần vào trong biệt thự, nhìn thấy rèm cửa bay phấp phới. Hôm nay bọn họ lại hẹn nhau đến đây, biệt thự này từ lúc nào đã trở thành chốn hẹn hò của Từ Thanh Phong và Lâm Tuyết. Bởi vì cô còn phải xử lý một số việc trong nhà hàng nên đành đến sau.
Lúc Lâm Tuyết bước vào, trong biệt thự là một mảng tối om, Lâm Tuyết có chút nghi hoặc, thầm nghĩ không lẽ Từ Thanh Phong bận việc cho nên đã quay trở về mất rồi. Thế nhưng cô còn chưa kịp gọi điện cho hắn thì trong biệt thự đã vang lên tiếng nhạc du dương. Lâm Tuyết hơi sửng sốt, lúc này cô mới để ý từ trong đến ngoài biệt thự đã được rải một lớp hoa hồng. Lâm Tuyết ngạc, nhìn thấy trên mặt đất có tấm thiệp đang mở.
“Đi về phía trước.”
Trò quỷ gì đây?
Lâm Tuyết biết đây là chiêu trò của Từ Thanh Phong, nhưng cô vẫn không nhịn được mà tiến về phía trước, càng tiến vào trong, khung cảnh có chút khiến cho Lâm Tuyết sững sờ. Bên trong bày rất nhiều nến và hoa, tựa như một cánh cửa dẫn lối cho Lâm Tuyết. Cô hít một hơi, đẩy cửa, tiếng nhạc lúc này vang lên ngay bên tai. Ở giữa căn phòng, Từ Thanh Phong đã đứng đó chờ cô từ lúc nào. Hắn mỉm cười, chìa tay về phía Lâm Tuyết. “Em đến rồi.”
Lâm Tuyết nhìn một màn trước mặt này, trong lòng không khỏi có chút xúc động. Hắn đây là, muốn làm gì? Từ Thanh Phong bắt lấy cánh tay Lâm Tuyết, nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng.
“Thanh Phong, đây là….”
Bên trong tràn ngập nến và hoa, đây cũng là khung cảnh mà Lâm Tuyết từng mơ đến nhiều lần. Từ Thanh Phong bình thường vẫn ở bên cạnh cô, không rời một khắc, chẳng biết từ lúc nào đã chuẩn bị được một màn như vậy. Hắn nhìn thấy trong mắt Lâm Tuyết lấp lánh ý cười, Từ Thanh Phong hôn lên tay cô, sau đó không nói không rằng mà quỳ một gối xuống trước mặt Lâm Tuyết.
“Lâm Tuyết, em lấy tôi chứ?”
Lâm Tuyết sớm đã đoán ra hắn kì công chuẩn bị là vì cái gì, nhưng lúc chính thức nghe thấy lời kia, cô vẫn xúc động không nói nên lời. Từ Thanh Phong chìa ra cặp nhẫn trước mặt cô, lẳng lặng chờ Lâm Tuyết đáp lại. Hai bọn họ trải qua rất nhiều biến cố, khó khăn lắm mới có thể nhìn rõ lòng mình. Giọt nước mắt lấp lánh không nhịn được trượt khỏi khóe mi, Lâm Tuyết gật đầu, nói.
“Em đồng ý.”
Từ Thanh Phong mỉm cười trao nhẫn cho cô. Hắn hôn lên tay cô, thành kính và chân thành. Sau đó hai người ôm lấy nhau. Không cần phô trương, không màu mè, nơi đây chính là nơi chứng giám cho tình yêu của bọn họ, sóng biển vỗ dạt dào, như thể lời chúc phúc cho đôi tân lang tân nương trẻ.
Từ Thanh Phong ôm cô vào trong phòng, một năm này, vì điều dưỡng rất tốt nên Lâm Tuyết đã có da có thịt hơn rất nhiều. Cô vít lấy cổ hắn, hương hoa say mê và tiếng nhạc nhẹ nhàng dẫn dắt bọn họ. Từ Thanh Phong không thể tưởng tượng được giây phút này may mắn như thế nào. Nếu không phải ông trời thương xót, hắn làm sao có thể tìm được cô.
“Anh yêu em!”
Hắn hôn lên môi Lâm Tuyết, cô cũng cười, nhẹ nhàng đáp lại hắn.
“Em yêu anh.”
Hơi thở của bọn họ hòa lẫn vào nhau, Từ Thanh Phong nhẹ nhàng ôm lấy cô, để cô tựa lên người mình. Bàn tay nhẹ nhàng du ngoạn khắp thân thể Lâm Tuyết. Hắn hôn lên cổ cô, hôn lên mỗi tấc thịt, nụ hôn vụn vặt nhưng mang theo yêu thương và nhẫn nhịn, mỗi khi lướt đến đâu đều thắp lên lửa nóng. Làn da của Lâm Tuyết ửng đỏ, dấu hôn của hắn để lại tựa như đóa hoa kiều diễm nở rộ trong màn đêm.
Hai người ôm lấy nhau, sóng biển vẫn vỗ ào ào, tiếng thở dốc tan vào cùng vào sóng biển.
–
Nhiều năm sau, DC vẫn là tập đoàn đứng đầu thành phố A, sức ảnh hưởng lan rộng tới cả khu vực. Từ Thanh Phong đã lấn sang cả lĩnh vực giải trí và công nghệ, giúp cho danh tiếng DC ngày càng vươn xa. Hắn đã ngoài ba mươi nhưng bộ dáng vẫn còn vô cùng phong độ trẻ trung. Những nhân viên mới vào, chỉ cần gặp qua Từ chủ tịch một lần đều sẽ vương vấn khó quên.
“AAAA, Từ chủ tịch đẹp trai quá, chắc phải tu tám kiếp mới có được người yêu như Từ chủ tịch mất.”
“Huhu, đúng vậy, xin ông trời ban cho con người yêu chỉ cần bằng một nửa như vậy là con cũng mãn nguyện rồi.”
“Này, các cô đang làm cái gì thế? Không tập trung làm việc đi.” - Giọng nói nghiêm nghị này lập tức đập tan câu chuyện của mấy cô gái nhỏ. Bọn họ nhìn thấy Hình Lâm, thư ký sắt đá của chủ tịch thì không khỏi sợ méo mặt, vội vàng giải tán ai làm việc nấy. Thế nhưng sau khi cô đi rồi, ai nấy đều tỏ vẻ tiếc hận ra mặt.
Lúc này, cửa lớn của tập đoàn mở ra, một người phụ nữ đoan trang quý phái bước vào, vừa tiến tới liền khiến cho đại sảnh không nhịn được mà đưa mắt về phía này. Lễ tân bên cạnh hất tay cô nhân viên mới.
“Xem kìa, người tu tám kiếp đắc đạo tới rồi.”
Cô gái trẻ kia hướng ánh mắt nhìn lên, liền thấy người đến dùng một từ khí chất thì cũng khó mà hình dung hết được. Cô ta rất xinh đẹp, là loại xinh đẹp không phải khiến cho người ta choáng ngợp nhưng nhìn một lần tuyệt sẽ có ấn tượng rất sâu. Trên môi cô nở nụ cười duyên dáng, phối hợp với cử chỉ và phong thái trên người, đúng là kiểu mẫu tổng tài phu nhân mà các thiếu nữ luôn ngưỡng mộ. Cô nhân viên trẻ chớp chớp mắt.
“Đây là…”
“Phu nhân chủ tịch.”
Vừa nói dứt lời, vị phu nhân kia đã tiến tới trước mặt bọn họ. Mấy nhân viên đứng gần đó đều nhất loạt cúi đầu chào cô.
“Chào phu nhân.”
Phu nhân này đáp lại bọn họ bằng một nụ cười cực kỳ dịu dàng, khiến cho cô nhân viên mới kia cũng cảm thấy xúc động. Người đẹp nết na như thế, hèn gì có thể chiếm được trái tim của Từ chủ tịch. Cô không nhịn được mà len lén đưa mắt lên nhìn, sau đó thang máy Ting một tiếng, ở phía sau có một giọng nói vô cùng dịu dàng cất lên.
“Lâm Tuyết!”
Từ chủ tịch bước ra khỏi thang máy, mang theo ánh mắt cực kỳ ôn nhu mà bước về phía này. Thậm chí, bọn họ có chút ảo giác, Từ chủ tịch của bọn họ có chất giọng nhẹ nhàng đầy cưng chiều như thế này à? Chứ không phải là giọng nói hờ hững lạnh nhạt hay sao? Cô nhân viên dụi dụi mắt, đã thấy người phụ nữ tên Lâm Tuyết kia mỉm cười, bước về phía hắn. Nghe nói phu nhân và chủ tịch tình cảm rất tốt, cưới nhau mấy năm rồi chưa có con nhưng không ảnh hưởng gì tới tình cảm của bọn họ. Phu nhân rất hay ghé qua đây cùng chủ tịch đi ăn trưa, mà những cô gái khác ở chỗ này đã nhìn quen rồi, chỉ có thể âm thầm ăn cẩu lương của bọn họ, ngưỡng mộ đôi tiên đồng ngọc nữ này.
“Em chờ anh lâu chưa?”
“Em mới tới thôi.”
Từ Thanh Phong mỉm cười dịu dàng, mười ngón tay lồng vào nhau, hai người cứ thế mà rời khỏi tòa nhà, bỏ lại phía sau những ánh mắt ngưỡng mộ. Đã mấy ngày rồi Lâm Tuyết bận bịu nên không tới đi ăn cùng hắn, Từ Thanh Phong ngoài mặt không nói gì nhưng thực ra trong lòng đã có chút giận dỗi. Có điều, vợ hắn làm sao không nhìn ra trong nội tâm chủ tịch đang kêu gào. Vì thế lúc hai người vào trong xe, cô liền lớn mật vít lấy cổ hắn, sau đó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Từ Thanh Phong.
“Sao hả? Hết giận chưa?”
Từ Thanh Phong ngay lập tức ôm lấy cô, đổi quyền chủ động mà tiếp tục hôn sâu. Lâm Tuyết của hắn bây giờ càng bạo dạn rồi, còn biết chủ động lấy lòng hắn nữa. Hai người hôn đến say mê, hoàn toàn quên mất địa điểm và thời gian. Đợi đến lúc môi lưỡi tách ra, gò má Lâm Tuyết đã đỏ bừng. Từ Thanh Phong lâu rồi không được gần gũi với vợ yêu, tâm tình chẳng mấy chốc cũng bốc hỏa. Hai người vừa mới tách ra, hắn đã ôm lấy cô, tiếp tục khuấy đảo khoang miệng của cô.
“Ưm..”
Trên xe phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ. Từ Thanh Phong đắc ý, mà Lâm Tuyết cảm nhận được cánh tay xấu xa của hắn đang lần xuống bên dưới, không khỏi đỏ mặt đánh lên vai Từ Thanh Phong.
“Anh..chú ý chút.”
Từ Thanh Phong cười đắc ý, làm gì có người đàn ông nào nhịn được khi ôm vợ trong tay như thế chứ. Hai người mới cách xa nhau mấy ngày, hắn đã cảm thấy không chịu nổi. Từ Thanh Phong đè lại cánh tay của cô, thì thầm vào tai Lâm Tuyết.
“Hôm nay không đi ăn nữa, tôi dẫn em ăn thứ khác.”
Lúc này cánh tay của cô đang đè lên món đồ kì lạ kia, cảm nhận được sức nóng của nó, còn có Từ Thanh Phong ở bên tai cô cười gian. Lâm Tuyết mặt đỏ bừng, nhân vẫn nhịn cho hắn làm bừa. Từ Thanh Phong ôm lấy cô, hai người trao nhau nụ hôn rồi lái xe thẳng về biệt thự.
Chiều hôm đó, lễ tân và đám nhân viên mới ngóng mỏi mắt cũng không thấy Từ chủ tịch trở về, Hình Lâm cũng chỉ nhận được tin báo chiều nay Từ chủ tịch không đi làm, bảo cô mang hết tài liệu về nhà cho hắn.
Mà lúc này, ở biệt thự, Từ chủ tịch và phu nhân vẫn còn bận giải quyết chính sự. Đến tận khi hoàng hôn giăng xuống, Lâm Tuyết mới có thể rời giường. Cô đánh lên vai hắn, mà Từ chủ tịch rất hưởng thụ cái đánh yêu này, cười hì hì hôn chụt lên gò má của vợ yêu.