Tôi cẩn thận đặt chiếc que thử thai đã hiện hai vạch đỏ chói mắt, cùng tờ giấy kết quả siêu âm vào một hộp quà nhỏ.

Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Lục Cảnh Thâm. Tôi muốn dành cho hắn một bất ngờ lớn. 

Bữa tối lãng mạn dưới ánh nến đã sẵn sàng, chỉ còn đợi Lục Cảnh Thâm tan làm.

“Chồng ơi, mấy giờ anh về nhà thế?”

Giọng nói ở đầu dây bên kia có chút mệt mỏi.

“Em cứ ăn trước đi, tối nay anh phải gặp đối tác sẽ về muộn.”

Tôi đáp lại một tiếng rồi tắt máy.

Trước đây, Lục Cảnh Thâm chưa từng quên kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi.

Tôi buồn chán mở điện thoại đăng nhập vào mạng xã hội. Muốn dùng nó phân tán sự suy nghĩ ẩm ương trong đầu.

Bình thường tôi rất hiếm khi dùng mạng xã hội, thời gian rảnh phần lớn dùng để chăm sóc Lục Cảnh Thâm cùng tổ ấm này. Thi thoảng vẫn ngồi đọc sách, hay xem tin tức trên truyền hình. Thế nên vòng tròn bạn bè trên mạng xã hội của tôi cũng không nhiều.

Vừa lướt chưa được bao lâu thì sự chú ý của tôi đã dừng lại ở một bài viết.

“Thật may mắn vì ông trời cho tôi cơ hội được sống một lần nữa, thật may mắn vì người tôi yêu vẫn luôn chờ đợi tôi.”

Phía dưới là ảnh chụp sân bay, thấp thoáng đâu đó là một bóng hình quen thuộc.

Khóe môi tôi bất giác run lên. Tôi hiểu ra rồi.

Vào ngày kỷ niệm kết hôn của chúng tôi, chồng tôi đã đi tìm mối tình đầu của hắn.