Tôi và Lục Cảnh Thâm kết hôn theo di nguyện bạch nguyệt quang của hắn.
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ cái ngày mà Liễu Như Yên quỳ xuống dưới chân tôi cầu xin.
“Cố Mạn, cậu là người bạn thân duy nhất của tớ, cũng chỉ có cậu mới giúp được tớ mà thôi. Hãy thay tớ kết hôn Lục Cảnh Thâm nhé.”
Tôi vội đỡ cô ấy dậy, Liễu Như Yên lại nắm lấy tay tôi rơm rớm nước mắt.
“Giúp tớ… tớ không muốn Lục Cảnh Thâm vì tớ mà bỏ lỡ hạnh phúc sau này.”
Ánh mắt tôi nhìn xuống mu bàn tay cô ấy. Bàn tay gầy gò chi chít vết kim đâm do truyền nước.
Liễu Như Yên bị bệnh tim bẩm sinh, bác sĩ từng nói cô ấy sẽ không sống quá năm 25 tuổi.
Tâm trạng tôi lúc này rất khó tả, thậm chí còn không thể nhìn thẳng vào cô ấy.
“Lục Cảnh Thâm… anh ấy sẽ không đồng ý đâu.”
Liễu Như Yên nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, trong giọng nói có mấy phần chắc chắn.
“Không, anh ấy nhất định sẽ đồng ý. Hơn nữa tớ biết người duy nhất có thể chăm sóc anh ấy là cậu.”
Tôi khẽ rụt người lại, cố gắng né tránh ánh mắt sáng như sao trời của Liễu Như Yên.
Lục Cảnh Thâm là bạn trai cô ấy, cũng là người tôi thầm thương trộm nhớ bấy lâu.
Lúc này tôi thấy mình thật hèn mọn, giống như một tên trộm lén lút từng chút giấu đi ngọt ngào giữa hai người họ. Nhưng một ngày kia tên trộm bị bắt rồi, lớp ngụy trang cũng vỡ vụn lộ ra con người thật xấu xí.
Cũng phải, dù tôi có đóng kịch giỏi đến đâu cũng chẳng thể qua mặt được thứ gọi là giác quan phụ nữ.
Mãi sau này Liễu Như Yên mới nói cho tôi biết, ánh mắt tôi nhìn Lục Cảnh Thâm giống hệt cái cách anh nhìn cô ấy. Tràn ngập ý tình.