Ngày tôi và Lục Cảnh Thâm bước vào lễ đường cũng là ngày Liễu Như Yên bay sang nước ngoài chữa bệnh.

Cô ấy không tham dự hôn lễ của chúng tôi, chúng tôi cũng không kịp tiễn cô ấy.

Giống như bao lần trong mơ cuối cùng tôi đã trở thành vợ Lục Cảnh Thâm. Nhưng trong lòng hắn, tôi cũng chỉ là một kẻ xa lạ.

Tôi biết, ngày Liễu Như Yên rời đi đã mang theo trái tim hắn đi rồi.

Thời gian đầu mới kết hôn, Lục Cảnh Thâm thường xuyên không về nhà. Mà số ít lần hắn trở về đều trong bộ dạng say khướt. Mỗi lần như thế hắn đều ngồi dưới tán cây nguyệt quế trước cửa nhà, đau khổ gọi tên Liễu Như Yên.

Tôi siết chặt bàn tay, móng tay ghim vào da thịt đau nhói. Cố gắng đóng vai một cô vợ hiền mà nấu nước giải rượu cho hắn.

Lục Cảnh Thâm ném vỡ cốc nước tôi đưa, hắn chỉ vào mặt tôi, thoáng chốc như đã tỉnh rượu. Trong mắt chỉ có căm phẫn cùng sự chán ghét cực điểm.

“Cút đi! Tại cô mà Như Yên mới bỏ tôi. Như Yên của tôi… của tôi. Tại sao người chết không phải là cô?”

Tôi sững người trước câu hỏi của Lục Cảnh Thâm. Nếu người phải chết là tôi, liệu hắn có chút nào thương hại?

Tôi không ở đó nữa, thất thần về phòng. Đêm ấy tôi không ngủ, Lục Cảnh Thâm cũng không biết đã rời đi từ bao giờ.