Sau hôm đó, Nam Ly bắt đầu tập trung vào thu thập bằng chứng ăn hối lộ, làm giả giấy tờ của Khương Thất Thất.
Cũng vì bận rộn nên cô cũng quên béng nỗi sợ với Thẩm Chương và con chó dữ tợn của cậu ta.
Thẩm Mặc thấy cô quyết tâm như vậy thì cũng rất tán thưởng, khích lệ Nam Ly.
- Cố lên nhé, cô mà thua cô ta thì mất mặt lắm đấy.
Nam Ly lườm anh.
- Vợ của anh giỏi giang hơn anh nghĩ nhiều đấy.
- Đúng là khiến tôi mỏi mắt mong chờ.
Nam Ly chẳng thèm để tâm đến lời kháy khỉa của anh. Thẩm Mặc lại không nhàn rỗi, vẫn tiếp tục trêu chọc Nam Ly.
- Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Khương Thất Thất đó chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà thu phục được không ít cổ đông, bản
lĩnh cũng không nhỏ.
Nam Ly thấy anh giở chứng đột nhiên khen cô ả thì tức điên. Cô trừng mắt.
- Anh nói gì đấy? Nói lại xem nào?
Thẩm Mặc thế mà dám ngang nhiên khen đứa con gái khác trước mặt cô, còn là con nhỏ mà Nam Ly hận đến nghiến răng nữa.
- Không phải sao, trông cô ta cũng khá là xinh đẹp nhỉ, chẳng trách chồng cũ của cô lại thích.
- Thẩm Mặc, anh là gián điệp của cô ta phái đến muốn tôi tức chếc đúng không?
Nam Ly gườm gườm nhìn anh, Thẩm Mặc lại cười.
- Nhưng mà…có một thứ tôi chắc chắn cô ta không bằng cô được.
Nam Ly tò mò hỏi, chẳng nhận thức được là mình đã bước vào bẫy của Thẩm Mặc.
- Thứ gì?
Thẩm Mặc ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho Nam Ly lại gần, cô cũng thành thật ghé tai vào, liền nghe thấy tiếng cười khiêu khích của Thẩm Mặc.
- Chính là…cao - thủ - tình - trường đó..
Cái tên què chết tiệt này, sao cứ lấy chuyện đó ra trêu tức cô thế hả.
Nam Ly tức giận dứ dứ nắm đấm, Thẩm Mặc thấy vậy liền đẩy xe lăn lùi về sau. Nam Ly đang dựa lên người anh vì vậy mà mất đi điểm tựa, lập tức ngã về phía sau.
Thẩm Mặc thấy cô sắp ngã thì cũng vội kéo tay cô lại, ai ngờ quán tính quá nhanh, chân Thẩm Mặc lại bất tiện nên chẳng kéo được cô mà còn khiến cả hai cùng ngã ra sàn.
- Ai…ui!
Nam Ly kêu lên một tiếng, Thẩm Mặc vẫn đè lên người cô. Nam Ly vừa cựa quậy định đứng lên thì lại nghe thấy giọng nói khàn khàn của Thẩm Mặc.
- Đừng động!
Cô còn chưa hiểu là chuyện gì, đột nhiên bên dưới liền xảy ra biến hóa.
Nguyên lại là lúc hai người ngã ra đất, Thẩm Mặc đè lên người cô, y phục mỏng mạnh không thể ngăn cản được hơi ấm da thịt.
Mà bên dưới, Nam Ly cảm thấy thứ đồ vật cứng cứng kia chọc vào người mình.
Khi ý thức được đó là cái gì, Nam Ly đỏ bừng mặt, vốn định lùi ra sau thì lại nghe thấy Thẩm Mặc khiêu khích.
- Có muốn chứng minh luôn bây giờ không?
Hàm ý chứng minh chuyện cô là cao thủ tình trường, giỏi hơn Khương Thất Thất. Nam Ly nghiến răng, mắng anh.
- Tên què d/âm d/ê.
Thẩm Mặc không những không tức giận mà còn trêu chọc lại cô.
- Chê tôi sao? Què cũng có điểm tốt của què.
Vừa nói, anh vừa kéo tay cô, đặt lên vật nóng hổi dưới thân, Thẩm Mặc ghé vào tai Nam Ly mà thổi một ngụm khí.
- Cô không biết à, đàn ông là loại động vật có ba chân đấy.
- Hai chân còn lại không dùng được, nhưng chân giữa thì công năng còn nguyên.
- Nam Ly, cô có muốn thử không?
–
Hôm đó, Nam Ly đến tối muộn thì mới được rời khỏi phòng, lúc đi ra, quản gia nghe thấy tiếng cô lầm bầm chửi Thẩm Mặc là cầm thú, không phải người. Tên què chết tiệt.
- Xem ra anh rất thích chị dâu nhỏ nhỉ?
Lúc này, Thẩm Chương đã ngồi vắt vẻo trên ghế, nói ra một câu không đầu không đuôi. Thẩm Mặc không đáp lại.
- Lạnh lùng thật đấy, chẳng bù cho lúc anh trêu chọc chị dâu.
Lúc này đây, Thẩm Mặc đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, không còn sự ngả ngớn như khi ở trước mặt Nam Ly nữa.
- Chị dâu nhỏ thật là đáng thương quá, bị lừa lâu như thế mà vẫn không biết gì.
Thẩm Chương chép chép miệng, khiêu khích Thẩm Mặc.
- Anh nói xem, nếu chị ấy biết chuyện anh làm với chị ấy, không biết sẽ có biểu tình gì ha?
Thẩm Mặc ngước mắt, con ngươi lạnh lùng mang đầy vẻ đe dọa. Thẩm Chương liền vội vàng xuống nước.
- Rồi rồi, trừng em như vậy làm gì? Em chỉ đùa thôi.
Thẩm Mặc nói.
- Đừng có chạm vào cô ấy.
- Được được, biết anh thương chị dâu nhỏ nhất rồi. Em làm sao dám động đến chị ấy chứ.
Thẩm Chương cười híp mắt, khóe mắt cong lại như con cáo gian xảo.
Lúc này, bóng đêm đã đổ xuống biệt thự, Thẩm Chương huýt sáo một tiếng, gọi con chó dữ tợn của mình đi dạo.
- Ra vẻ cái gì chứ? Loại người tàn độc như anh mà biết yêu người khác sao?
Thẩm Chương nhìn đám cỏ ngoài vườn, lại cười càng khinh miệt.
- Năm đó cũng là như vậy, lừa gạt những kẻ đáng thương khác nhỉ.
- Xem nào, Mao Cầu, hôm nay chúng ta lại đi săn tiếp ha.
Hắn tháo rọ mõm của con chó, cười càng sâu.
Mà lúc này, Nam Ly ở nơi khác liền chợt cảm thấy rùng mình.
Cô thầm nghĩ chắc là do mình bị lạnh vì vừa mới tắm xong, Nam Ly lắc đầu một tiếng rồi bước về phía trước.
Đúng lúc này, tầm mắt cô chạm phải một căn phòng khép cửa.
Từ lúc đến nơi này, Nam Ly đã nhìn thấy căn phòng này nhưng vì nhiều chuyện nên cũng quên béng mất. Nam Ly nhớ khi đó chỉ vì cô đi nhầm, Thẩm Mặc nhìn thấy cô đứng trước cánh cửa thì đã quát lớn.
- Không được mở cửa.
Nam Ly bị tiếng quát của anh làm cho giật bắn mình.
- Làm gì ghê gớm vậy chứ, tưởng bên trong giấu vàng không đó.
Cô lầm bầm, ra vẻ mình không thèm quan tâm rồi bỏ đi. Sau đó lại ít ngày, Nam Ly dò hỏi được người làm về căn phòng lạ mặt đó, chỉ thấy bọn họ lấm lét nói.
- Phu nhân…phu nhân tốt nhất là đừng đến gần căn phòng đó ạ.
Đó là cấm địa, không ai được phép lại gần.
Càng như vậy, Nam Ly lại càng tò mò.
Cô nhìn quanh một hồi, thấy không có ai, Nam Ly thử vận may đưa tay muốn mở cửa.
Cô cũng chỉ ôm tâm lý ăn may thôi, không ngờ khóa cửa lại kêu cạch một tiếng dọa Nam Ly giật mình.
Trước nay căn phòng này vẫn luôn khóa kín.
Nỗi tò mò thúc giục cô, Nam Ly thoáng suy nghĩ một chút, nhưng cảm thấy hành vi này của mình có chút vô lễ. Dù sao thì cô cũng được giáo dưỡng rất tốt từ nhỏ, phàm là đồ của người không thì không nên đụng chạm linh tinh.
Đã thế trong phim kinh dị, cứ đến cảnh nữ chính ngu ngốc mở cửa thì kiểu gì cũng gặp họa.
Nam Ly nghĩ một hồi, liền quyết định buông tay, đóng cửa lại như cũ.
Cô xoay người trở về phòng ngủ của mình và Thẩm Mặc.
Mà chính hành động này sau đó lại khiến cô hối hận không thôi.
Nếu như hôm đó Nam Ly mở cửa, sẽ phát hiện ra một bí mật kinh hoàng.
Vốn dĩ, cô không phải người vợ đầu tiên của Thẩm Mặc.
Nhưng sở dĩ không ai nói cho cô điều này.
Bởi vì tất cả những người trước kia gả cho anh, đều đã ch/ết rồi.