"Asaaaaa! Asaaaaa!"

Tiếng la hét vang lên trong căn phòng nhỏ, Nam Ly dùng chăn bịt kín mặt nhưng miệng thì vẫn hét không ngừng.

Thẩm Mặc rốt cuộc không chịu được nữa, lật chăn của cô ra mà mắng.

- Cô có để cho tôi ngủ không hả?

Mấy ngày nay Nam Ly chăm chỉ làm việc để chuẩn bị đối phó với Khương Thất Thất, vì căng thẳng nhiều ngày nên hôm nay cô quyết định ngồi xem phim ma để giải trí. Ai dè mới xem được 15 phút,
Nam Ly đã hét toáng lên mấy lần.

Thẩm Mặc thì bị cô la đến tỉnh cả ngủ, một bộ dạng rất không vừa lòng mà nhìn cô.

- Hu hu, Thẩm Mặc, tôi sợ quá.

Nam Ly bấu lấy tay áo anh, không hề e ngại mà bộc lộ nỗi sợ của mình.

Thẩm Mặc muốn câm nín luôn.

- Đã sợ thì đừng có xem nữa.

Nam Ly lắc đầu nguầy nguậy, từ nhỏ cô đã sợ ma, nhưng lúc nào cũng có ba mẹ xem cùng nên cô cũng không sợ lắm.

Khi đến đoạn nào quá kinh dị Nam Ly sẽ lấy tay che mắt. Ba của cô sẽ cười lớn, đợi đến khi qua cảnh kinh dị rồi mới báo cho cô.

- Hết rồi, hết rồi, con mở mắt ra đi.

- Lớn đầu rồi mà còn sợ ma. - Mẹ cô mắng yêu cô.

- Con vẫn là con nít mà.

- Thế này thì sau này làm sao lấy chồng được.

Nam Ly bảy tuổi bĩu môi.

- Con không thèm lấy chồng đâu, con sẽ ở bên ba mẹ cả đời, mãi mãi không bao giờ rời xa ba mẹ.

Nhớ đến kí ức vui vẻ hồi nhỏ, Nam Ly bất chợt bần thần. Nếu không phải có những chuyện đó xảy ra, hiện tại cô vẫn đang ở Nam gia, ở bên cạnh ba mẹ.

Gia đình ba người hạnh phúc đã chấm dứt kể từ ngày ba mẹ cô ngã bệnh. Mà bản thân cô thì chẳng có cách gì, chỉ có thể bất lực chờ bọn họ tỉnh dậy.

Thấy Nam Ly không nói gì nữa, Thẩm Mặc định xoay người đi ngủ, lại không ngờ thấy Nam Ly đưa tay lau nước mắt.

- Cô…

- Cô khóc đấy à?

Thẩm Mặc thầm nghĩ, anh cũng đâu có nặng lời với cô cho lắm.

Hơn nữa, bình thường anh nói một câu, Nam Ly cũng phải đốp chát lại bốn năm câu cơ mà.

- Tôi không sao.

Nam Ly đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Thẩm Mặc chờ cho đến khi tiếng xả nước vang lên, thấy anh không đi ngủ mà vẫn ngồi đó, Nam Ly nói.

- Xin lỗi, để tôi tắt đi cho anh ngủ tiếp nhé.

- Thôi, tôi cũng không ngủ được nữa rồi.

Thẩm Mặc là người rất khó ngủ, khi bị tỉnh giấc thì thường phải mất một lúc lâu mới vào lại giấc được. Anh vỗ vỗ bên cạnh giường, Nam Ly cũng tiến tới.

- Muốn xem tiếp? Tôi xem cùng cô.

Nam Ly trố mắt, cái tên què này hôm nay sao lại tốt bụng thế? Bình thường nếu bị Nam Ly làm phiền, Thẩm Mặc không chửi xéo cô một hồi thì là đá cô ra khỏi phòng.

Chẳng lẽ là do vừa rồi thấy cô khóc?

Nam Ly cười tủm tỉm, quả nhiên ai rồi cũng phải gục ngã trước nước mắt của mỹ nhân mà thôi.

Nam Ly không khách khí mà ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mặc, tiếng nói từ trong tivi lại phát ra. Nhưng không biết có phải vì có người xem cùng hay không, Nam Ly cũng cảm thấy đỡ sợ hơn chút đỉnh.

- Asaaa, ghê quá.

Trên màn hình chợt hiện lên một cái đầu lớn, hai mắt mở trừng dọa Nam Ly giật mình. Cô không nhịn được mà bịt mắt lại.

- Anh…anh không sợ sao?

- M*áu thì giả trân, mô hình làm cũng không được tỉ mỉ, không hiểu cô sợ cái gì nữa.

Thấy Thẩm Mặc chê cười mình, Nam Ly rất tức giận, đốp chát lại.

- Biết anh ghê gớm rồi, thần tiên còn phải sợ anh, ma quỷ cũng không dám đắc tội anh.

- Không chừng ma quỷ thật sự sợ tôi đấy.

Thấy Thẩm Mặc đột nhiên không tiếp lời nữa, Nam Ly chợt giật mình, còn chưa kịp hỏi thì đã thấy anh nói.

- Nếu đã từng sống trong địa ngục, tự khắc sẽ không sợ mấy thứ này nữa.

Lời nói này của anh giống như một câu tự thuật, không nghe chút ý tứ mỉa mai nào trong đó.

Nam Ly chớp chớp mắt nhìn Thẩm Mặc, rốt cuộc không nhịn được mà hỏi ra thắc mắc trong lòng.

- Thẩm Mặc, chúng ta cũng kết hôn được một thời gian rồi, nhưng mà..nhưng mà chúng ta vẫn chưa biết nhiều về nhau nhỉ.

- Cô muốn biết cái gì?

Nam Ly gãi gãi đầu.

- Tôi hỏi ra anh sẽ không giận chứ?

- Không giận.

Nam Ly nhịn suốt một thời gian dài nên đã không chịu nổi nữa, cô liền chỉ vào chân anh mà hỏi.

- Chân anh..chân anh làm sao mà què vậy?

Nam Ly nghe người nhà nói, Thẩm Mặc không phải bẩm sinh đã tàn phế, trước năm 25 tuổi anh vẫn là một người bình thường khỏe mạnh, sau đó, vì một biến cố mới khiến anh trở nên như hiện tại.

- Không cẩn thận, bị ngã, sau đó thì què luôn.

Nam Ly còn đang dỏng tai chờ đợi một câu chuyện cẩu huyết, đẫm máu tranh chấp gia tộc gì gì đó, không ngờ câu trả lời của Thẩm Mặc lại khiến cô chưng hửng.

Có cần phải qua loa vậy không?

- Vậy không thể chữa khỏi được sao? Anh nhiều tiền như vậy mà, chẳng lẽ không có cách nào khác.

Thẩm Mặc nói.

- Vô dụng, bọn họ nói không cứu được nữa.

Nam Ly thấy bản thân đã đụng trúng vết thương của anh nên cũng không truy hỏi sâu thêm nữa.

- Được rồi, giờ đổi lại là tôi hỏi cô.

Quả nhiên là Thẩm Mặc, chưa bao giờ để mình chịu thiệt. Nam Ly cũng khẳng khái nói.

- Anh hỏi đi, tôi nhất định sẽ nói thật. Gia đình, người yêu cũ, kẻ thù anh muốn hỏi gì tôi đều trả lời hết.

Thẩm Mặc:

- Tôi không hứng thú với mấy thứ đó.

- Thế anh muốn hỏi gì?

- Hôm qua cô đã cho gì vào canh của tôi vậy?

Nghe đến đây, nụ cười trên mặt Nam Ly vụt tắt.

Hôm qua vì tức giận chuyện anh chê cười mình rồi lại còn dày vò Nam Ly cả buổi, lúc ăn cơm Nam Ly đã cố ý xuống bếp nấu cơm, rồi tranh thủ động tay động chân vào đồ ăn của Thẩm Mặc, muốn trị cho anh một trận.

Ai dè Thẩm Mặc động đũa qua hết các món, đến món canh của
Nam Ly thì chỉ đưa lên mũi, sau đó không chịu uống nữa.

Nam Ly chột dạ nên cũng không dám làm ra hành động gì, sợ anh phát hiện mình dở trò.

Cô tưởng mình đã giấu kín kẽ, không ngờ lại bị anh phát hiện ra, chẳng lẽ là người trong nhà bán đứng cô rồi.

- Nam Ly?

Nghe thấy Thẩm Mặc gọi cả họ cả tên của mình, Nam Ly mếu máo.

- Một ít…thuốc nhuận tràng thôi mà.

Nói trắng ra là thuốc xổ mà cô mua sẵn, định để cho Thẩm Mặc ôm bụng ngồi cả ngày trong nhà vệ sinh.

Ai dè anh không mắc mưu.

Thấy Thẩm Mặc nheo mắt nhìn mình, Nam Ly vội la lên.

- Thẩm Mặc, anh đã kêu là sẽ không giận mà.

- Tôi nói lúc nào, hử?

- Đù má, tôi biết ngay là anh sẽ nuốt lời mà, anh đúng là đồ nhỏ nhen, lật mặt hơn lật bánh tráng.

Thấy Nam Ly định chạy trốn, Thẩm Mặc đã nhanh tay bắt lấy tay cô. So với chân thì anh không bằng cô, nhưng thể lực của Thẩm Mặc vẫn luôn áp đảo.

Chẳng mấy chốc Nam Ly đã bị anh đè ra giường, cô la bai bải.

- Biến thái, trời ơi có biến thái cứu tôi với.

- Cô đừng có la nữa được không?

Thẩm Mặc toan lấy tay bịt miệng cô, nhưng Nam Ly vẫn vùng vẫy không thôi. Cô có phải con ngốc đâu, dễ gì mà nằm im cho anh trừng trị.

Thấy cô cứ giãy giụa không ngừng, hay tay Thẩm Mặc giữ tay cô cũng sắp không nổi nữa. Anh hết cách, chỉ đành dùng môi chặn môi cô lại.

- Ưm….!

Nam Ly cũng không nghĩ tới anh lại làm như vậy, hai mắt cô mở lớn, nhưng đã nhanh chóng bị Thẩm Mặc dẫn dắt, chỉ có thể nằm yên chịu trận.

Khi hai người tách nhau ra, Nam Ly thở gấp, vì thiếu dưỡng khí mà khuôn mặt đỏ bừng.

Cô chớp chớp mắt nhìn Thẩm Mặc.

Ai dè đúng lúc này Nam Ly lại cảm thấy bên dưới có biến hóa. Cô lập tức đen mặt. Cái tên này sao cứ hở tí là lại động dục thế hả?

- Anh đúng là đồ què mà không nên nết. Đồ què dâm dê.

Sáng sớm hôm sau, Nam Ly bị Thẩm Mặc kéo dậy từ lúc tờ mờ sáng. Cô lết cái thân rất là mệt mỏi vì không được ngủ đủ của mình, càu nhàu anh.

- Làm cái gì thế, anh cháy nhà hay là ở bên ngoài kia có người phải cứu gấp thế hả?

- Đến cả con heo nhà tôi cũng dậy sớm hơn cô nữa.

- Thế anh cứ coi tôi như con heo đi không cần gọi tôi dậy nữa.

Nam Ly dụi dụi mắt, thấy chồng mình đã ăn mặc chỉnh tề đang ngồi trên xe lăn đợi cô.

Hôm nay Thẩm Mặc ăn vận rất bắt mắt, áo ghile cài thẳng thớm, bên trong mặc áo trắng, hai hàng khuya trên cùng được thả ra vừa lịch lãm lại vừa phong tình.

Nam Ly chớp mắt hỏi.

- Nhà ai có đám cưới sao?

Thẩm Mặc nhìn cô.

- Không có đám cưới nào cả, cô nhanh nhanh thay đồ đi.

Đầu Nam Ly hiện lên toàn dấu hỏi.

- Chúng ta đi đâu sao?

Thẩm Mặc nhìn cô, cười bí hiểm.

- Dẫn cô đến một nơi.

Nam Ly ù ù cạc cạc nhưng vẫn nghe theo lời anh đi lên phòng thay đồ. Cô rất nhanh đã chọn được một bộ váy dài hồng phấn đến ngang bắp chân, tôn lên nước da trắng nõn và vẻ ngoài dịu dàng.

Thẩm Mặc đưa tay nắm tay cô.

- Đi thôi, dậy cô một thứ hay ho.

Nam Ly không nhịn được tò mò mà hỏi.

- Thứ gì vậy?

- Bắn s/úng!

Nam Ly trố mắt, gì cơ, học cái gì cơ. Thẩm Mặc nói.

- Ở bên cạnh tôi, cô nên biết một vài kỹ năng phòng thân.

Dường như nghĩ ra cái gì đó, Thẩm Mặc bổ sung.

- Tránh cho sau này bị bắt làm con tim tôi lại phải chạy đến cứu.

Nghe anh nói vậy, Nam Ly không nhịn được nghĩ đến mấy bộ phim tình cảm, nữ chính bị một đám kẻ thù của nam chính bắt cóc, bọn bắt cóc lấy nữ chính ra uy hiếp nam chính đưa tiền trao người.

Cô không nhịn được mà hỏi Thẩm Mặc.

- Nếu ví dụ, tôi nói là ví dụ nhé, tôi bị người ta bắt cóc rồi đám bắt cóc kêu anh bỏ ra 100 tỷ để chuộc tôi, anh có cứu tôi không?

Cô nghĩ nghĩ, 100 tỷ này với Thẩm Mặc chỉ là muỗi thôi, mặc dù giả thuyết này khá là vô lý nhưng cô vẫn không nhịn được tò mò muốn biết câu trả lời.

Ai ngờ, Thẩm Mặc chỉ liếc nhìn cô, ánh mắt lộ vẻ coi thường.

- Nam Ly, cô đang sỉ nhục bọn bắt cóc đấy à?

Nam Ly: “??”

- Nhìn cô là biết không bán nổi một tỷ rồi, thằng ngu nào mà đi bắt cóc cô chứ.

Nam Ly: “...”

Nam Ly: "????"