Sau khi Nam Ly và Thẩm Mặc xuất hiện thì lập tức thu hút ánh mắt của những người trong trường tập bắn. Một thầy dạy bắn súng nhanh chóng tiến tới tiếp đón hai người.

- Phòng vip ở bên này, mời hai vị theo tôi.

Nam Ly đảo mắt, đánh giá xung quanh. Trường bắn được chia làm hai khu riêng biệt, khu của Nam Ly ở bên phải có đặt bia ngắm và trang bị đầy đủ, phòng bên cạnh thì giống như một bảo tàng trưng bày các món đồ quý hiếm, Nam Ly nhìn mà hoa cả mắt.

- Hôm nay hãy dạy cho cô ấy những kĩ năng cơ bản.

Thẩm Mặc nói với thầy dạy rồi lại hướng Nam Ly, nói.

- Từ ngày mai mỗi tuần cô sẽ đến đây tập ba buổi.

Nam Ly vốn muốn phản đối nhưng thấy môn này cũng hay ho nên lại nhịn xuống.

Rất nhanh, thầy dạy đã tiến đến hướng dẫn cho Nam Ly các thao tác cơ bản. Giúp cô đeo đồ bảo hộ rồi bắt đầu giảng dạy về lịch sử các loại súng.

Nam Ly nghe đến nhập tâm, rất là chăm chú.

- Cô Nam Ly, cô có thiên phú trong bộ môn này đấy.

Thầy giáo khen ngợi cô, Nam Ly vừa học nhưng đã nắm bắt kiến thức rất tốt, nhanh hơn người thường gấp mấy lần. Nam Ly được khen thì vô cùng vui vẻ, hướng về phía Thẩm Mặc mà đắc ý.

- Chờ tôi học được rồi, nhất định sẽ khiến anh thua thảm.

Thẩm Mặc đang ở phòng bên cạnh gọi điện thoại, qua lớp kính mờ anh thấy cô nói gì đó nhưng lại không nghe được.

- Haha, cô Nam Ly thật là tự tin quá, ngay cả tôi cũng không dám chắc mình có thắng được cậu ấy không đâu.

Nam Ly nói.

- Thầy ơi, vì mấy đồng tiền mà thầy nỡ nói lời trái lương tâm vậy sao?

Thầy huấn luyện cười hắt.

- Không phải tôi đang khiêm tốn hay nịnh bợ cậu Thẩm đâu, ở nơi này cho dù cô Nam Ly có đi hỏi ai, bọn họ cũng đều nói vậy thôi.
Nam Ly nghi hoặc.

- Thật sao?

- Cô nhìn thấy tấm bia ở bên kia chứ?

Nam Ly nhìn theo hướng tay thầy ấy chỉ, gật đầu.

- Tuy là cũng xa nhưng khoảng cách này tôi vẫn dư sức bắn được mà.

Nam Ly thầm nghĩ chỉ cần cô cố gắng khổ luyện thì nhất định bắn trúng được.

- Đúng vậy, hồng tâm của tấm bia này tuy rất xa nhưng nếu chăm chỉ luyện tập, với thiên phú của cô Nam Ly đây thì chắc chỉ một thời gian ngắn là có thể học được.

- Vậy thì Thẩm Mặc có gì ghê gớm đâu?

Nam Ly lại nghe thấy thầy dạy bắn s/úng cười.

- Số học viên của chúng tôi rất ít người bắn trúng được, nếu có cũng vài luyện tập vài năm. Nhưng mà, ngày đầu tiên đến đây cậu Thẩm Mặc đã bắn trúng rồi.

Chiếc bia được kéo lại gần phía Nam Ly và thầy dạy, cô nhìn thấy trên đó có một vết đạn cũ kĩ, những nơi khác của tấm bia hầu như đều có vài vết đạn chồng chéo lên nhau, nhưng chỉ riêng nơi này thì chỉ có một vết đạn duy nhất.

- Thì…thì cũng chỉ là bắn trúng hồng tâm thôi mà, tôi cũng có thể làm được.

Nam Ly vẫn ngoan cố phản bác.

- Đúng vậy, bắn trúng một vài lần có thể xem là rất giỏi rồi. Nhưng sở dĩ vị trí này không có vết đạn nào khác đè lên, là bởi cậu ấy luôn nhắm trúng vào một điểm đó, chưa bao giờ lệch.

- Cô Nam Ly có biết xác để bắn một trăm lần đều không lệch như vậy là bao nhiêu phần trăm không?

Nam Ly lắc đầu.

- Một phần một triệu.

Đó là vết đạn hoàn hảo đến từng milimet, trăm phát như một chưa từng lệch dù chỉ nửa phân. Đây không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.

- Làm giỏi một thứ gì đó thì là tài năng, luyện mãi kĩ năng nào đó thì dần sẽ biết làm, nhưng mà với cậu Thẩm Mặc, kĩ thuật của cậu ấy là trời phú.

Thầy không khỏi cảm khái.

- Có những người, sinh ra đã là thiên tài ở một lĩnh vực nào đó rồi.

- Sao từ lúc ở trường bắn về nhìn cô cứ hậm hực thế?

Thẩm Mặc hôm nay sau khi đến trường bắn thì có một số việc của công ty cần phải giải quyết, anh chỉ đành để Nam Ly ở lại với thầy giáo rồi tự mình sang phòng bên xử lý công việc.

Khi quay trở về, anh thấy mặt Nam Ly ủ rũ như vừa mất sổ gạo.
Thẩm Mặc nghi hoặc.

Chẳng phải lúc nãy còn vui vẻ lắm sao?

Thấy cô ngồi trên xe cả buổi cũng không nói câu nào, chỉ gác cằm nhìn ra ngoài trời rồi thở dài thườn thượt, Thẩm Mặc rốt cuộc không nhịn được mà rời tầm mắt từ chiếc ipad về phía cô.

- Không có gì cả.

Thấy Nam Ly không định nói tiếp, Thẩm Mặc cũng không hỏi thêm nữa. Không ngờ một lúc sau, Nam Ly lại lên tiếng.

- Thẩm Mặc, rốt cuộc có cái gì là anh không giỏi, không làm được không hả?

Thấy câu hỏi không đầu không đuôi của cô, Thẩm Mặc cũng ngạc nhiên. Anh ngẫm nghĩ một chút, đáp.

- Có.

- Chuyện gì vậy?

Mắt Nam Ly liền sáng lên, sấn đến hỏi anh, thầm nghĩ con người hoàn hảo như anh thế mà cũng có việc phải bó tay à? Ai ngờ Thẩm Mặc nói.

- Chuyện tôi không làm được, chính là kéo IQ chạm đáy của cô lên đấy.

Cái tên khốn Thẩm Mặc này.

Đúng là giỏi hơn một tí, có nhiều tiền hơn người khác một tí thì ghê gớm lắm sao?

Nam Ly xì một tiếng rõ to, dứt khoát không thèm để ý đến anh nữa.

Nhưng được một lúc, máu hơn thua của cô lại trỗi dậy.

- Tôi không tin đâu, thầy đã nói tôi có thiên phú, tôi nhất định sẽ thắng anh.

Thẩm Mặc nhìn cô, tán thưởng.

- Rất mong chờ.

Nam Ly thấy anh hời hợt như thế thì càng tức giận, cô dí ngón tay lên ngực anh, chỉ chỉ.

- Con người anh đúng là giỏi làm cho người ta tức ch/ết. Anh cứ chờ đó mà coi, đợi tôi giỏi rồi, sẽ có ngày tôi dí lại anh, lúc đó anh sẽ phải cầu xin tôi mới thôi.

Nam Ly đe dọa anh.

- Sau này anh còn dám chọc tức tôi, tôi sẽ cho anh nếm thử.

- Có ai học xong lại đòi bắn thầy của mình chứ hả?

- Tôi mặc kệ, anh có phải là thầy của tôi đâu.

Lúc này ngón tay cô vẫn đang đặt trên ngực anh, từ đầu ngón tay, Nam Ly cảm nhận được nhịp tim đang đập dưới lồng ngực. Rất nhẹ nhàng, rất bình tĩnh, cô ngẩng mặt lên, vì lúc nãy hấp tấp nên sấn tới, giờ mới nhận ra khoảng cách giữa hai người đã rất gần.

Nam Ly chỉ cần ngẩng đầu là nhìn thấy khuôn mặt đẹp như tạc tượng của anh. Lông mi của Thẩm Mặc rất dài, đuôi mắt cong lên, nếp mí rõ ràng ôm lấy đồng tử màu hổ phách, mang một vẻ vừa quyến rũ lại vừa lạnh lùng.

Đôi mắt này đúng là khiến phái nữ như cô cũng phải ghen tị.

- Nam Ly, cô giỏi lắm, tôi nuôi cô, cho cô bao nhiêu thứ, cô trở mặt liền muốn bắn tôi.

Nam Ly nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh thì cảm thấy hơi ngứa ngáy, cô lắp bắp.

- Tôi...tôi là người có thù tất báo đấy, anh dám làm chuyện có lỗi với tôi, tôi nhất định sẽ không để anh yên đâu.

- Chỗ này, tôi sẽ cho anh nếm thử.

Nam Ly cố ý nhấn một cái lên ngực anh như cảnh cáo, sau đó liền rút tay lại, không ngờ Thẩm Mặc lại đột nhiên kéo tay cô.

- Nhầm rồi!

Bàn tay anh bao lấy tay cô, đưa ngón tay đã rút về của Nam Ly lên ngực, Thẩm Mặc đặt tay cô vào giữa trái tim, nói.

- Chỗ này mới đúng.

Anh nhìn Nam Ly, khuôn mặt vẫn luôn tràn đầy sự mỉa mai giờ đây lại nhìn cô cực kỳ chăm chú, ngay cả giọng nói của Thẩm Mặc cũng không hề mang theo chút bông đùa nào.

- Nếu sau này cô muốn gi/iết tôi, vậy hãy nhắm vào đây, chỗ này.

Giọng của anh lúc này bình tĩnh như đang nói về một chuyện cỏn con chẳng hề đáng nhắc đến chứ không phải là việc sinh t/ử.

Cô vô thức muốn rút tay về nhưng Thẩm Mặc lại giữ chặt tay cô không buông.

Nam Ly thấy hình ảnh mình phản chiếu trong đôi mắt Thẩm Mặc, bờ môi anh khép mở, nhẹ nhàng nói ra một câu.

- Nam Ly, tôi sẽ đứng yên, cho nên đến lúc đó, cô cũng tuyệt đối đừng bắn lệch.