Sự xuất hiện của Thẩm Chương khiến Nam Ly chợt cảm thấy bất an.
Cô chưa bao giờ biết Thẩm Chương lại là một trong những cổ đông của công ty.
Hoặc, cậu ta đã bí mật mua lại chuyển nhượng cổ phần từ người khác mà Nam Ly không hay biết.
Điều này vượt ra khỏi kế hoạch ban đầu để nắm giữ số phiếu nhiều hơn của Nam Ly. Cô không khỏi siết chặt nắm tay, nỗi bất an ngày càng lớn dần xâm chiếm lấy cô.
Ngoại trừ Khương Thất Thất, ngay cả những cổ đông khác cũng không hay biết gì về vị cổ đông mới tham gia này.
- Đừng nhìn tôi mãi thế, tôi chỉ là nhận được ủy thác của một cổ đông hợp pháp không thể xuất hiện ngày hôm nay nên mới có mặt ở đây mà thôi.
Vừa nói, Thẩm Chương vừa đưa giấy ủy quyền cho thư ký. Sau khi xác nhận cậu ta là người được ủy quyền hợp lệ, Thẩm Chương liền chễm chệ ngồi lên chiếc ghế gần đó.
- Cứ tiếp tục đi, đừng dừng lại.
- Hiện tại đã có kết quả tổng kết số phiếu bầu cho vị trí chủ tịch hội đồng quản trị, chỉ còn thiếu một phiếu của anh mà thôi.
Thẩm Chương bình thản nói.
- Ồ, tôi quan trọng vậy sao?
Khi nhìn sang Nam Ly, Thẩm Chương cố tình nói lớn.
- Chị dâu nhỏ, chị nói xem em nên bỏ phiếu cho ai thì được đây?
Thái độ bỡn cợt tùy ý của cậu ta khiến mọi người trong phòng cũng cảm thấy khó chịu.
- Nếu cậu đã được người khác ủy thác, thì cứ làm đúng phận sự của cậu là được.
- Chị nói vậy làm em phân vân quá, vốn dĩ em muốn đứng về phía chị, vì dù sao chúng ta cũng là người nhà. Nhưng mà xem ra hôm nay em đành phải học theo người xưa, làm một người chí công vô tư rồi.
Vừa nói, Thẩm Chương vừa đủng đỉnh bỏ lá thăm trong tay vào hòm phiếu.
Toàn hội trường đều nín thở chờ đợi cái tên vừa mới được thêm vào. Không hiểu sao, Nam Ly có dự cảm không lành.
Mà lúc này, thư ký cũng tiến hành kiểm lại số phiếu.
“Chị Nam Ly, em thât sự không biết việc cậu ta là thành viên hội đồng cổ đông. Tài liệu của mọi người em đều đã gửi qua hết rồi, chị cũng xem rồi mà.”
Tôn Triết gửi tin nhắn qua cho Nam Ly, cô siết chặt lấy điện thoại.
Từ lúc lên kế hoạch, bọn họ đã tìm hiểu kĩ các cổ đông, lựa chọn ra những người tin tưởng sẽ đứng về phía Nam Ly.
Lúc đó, trong danh sách có một người tên Lạc Vũ, là giám đốc của một doanh nghiệp nho nhỏ. Người này không thuộc về phe phái nào cả, Nam Ly không liên hệ được với anh ta nên từ đầu đã loại ra khỏi danh sách.
Hôm nay, trong cuộc họp người này cũng thông báo vắng mặt, Nam Ly không ngờ cuối cùng anh ta lại ủy thác cho Thẩm Chương.
Rốt cuộc giữa bọn họ là quan hệ gì?
Nam Ly càng lúc càng cảm thấy rối rắm, lúc này, cô nhìn thấy Khương Thất Thất đang nở nụ cười đắc ý, chẳng thèm che giấu mà hướng về phía Nam Ly.
- Các vị, sau khi đã kiểm tra lại, chúng tôi xin công bố lại kết quả như sau.
Tiếng thư ký lại vang lên bên tai.
- Với hơn 50% phiếu đồng thuận, tôi xin tuyên bố, cô Khương Thất Thất sẽ là tân chủ tịch hội đồng quản trị của công ty nhiệm kỳ 2024 - 2029.
Tiếng vỗ tay và reo hò vang lên không ngớt khi cái tên này được công bố.
Nhưng với Nam Ly thì chẳng khác nào sét đánh ngang tai. Ngay lập tức cũng có người phản đối.
- Sao có thể chứ? Tôi không tin, tôi muốn kiểm tra lại kết quả.
Những người đã đi theo ba Nam Ly, bọn họ đều biết Khương Thất Thất là loại người gì.
Cô ta không những trơ tráo mà còn không từ thủ đoạn để đạt được lợi ích. Thậm chí vì số phiếu bầu ngày hôm nay mà không ngại lên giường với những gã đàn ông khác.
Sao bọn họ có thể trơ mắt nhìn cô ta cướp đi công ty của chủ tịch Nam chứ.
- Đúng vậy, tôi phản đối.
Những tiếng nói liên tiếp vâng lên, yêu cầu thư ký công khai lại kết quả bầu chọn.
Nhưng lúc này, Nam Ly đã chẳng còn tâm tình gì nữa. Cô biết lá phiếu của Thẩm Chương chính là cọng rơm cuối cùng làm lệch đi cán cân.
Mà trên tấm phiếu đó, cô nhìn thấy một nét chữ vô cùng quen thuộc.
Bởi vì ba ngày trước, cô từng thấy Thẩm Mặc ở trong phòng luyện chữ, mà nét chữ trên tập giấy của anh và nét chữ trên tấm phiếu kia, thế mà lại giống y như đúc.
–
“Thiếu gia, cuộc họp đã kết thúc rồi nhưng phu nhân vẫn chưa về, có cần đi đón phu nhân không ạ?”
Thư ký ý nhị hỏi ý kiến của Thẩm Mặc.
Rõ ràng anh vẫn theo dõi tình hình từ đầu tới cuối, nhưng khi anh ta muốn báo cáo người chiến thắng hôm nay, Thẩm Mặc lại không hề quan tâm. Chỉ xua tay bảo anh ta đừng nói nữa.
“Bên ngoài hình như sắp mưa, lúc phu nhân đi cũng không mang ô.”
Cậu ta tốt bụng nhắc nhở thêm một lần nhưng Thẩm Mặc vẫn không phản ứng, lúc này, thư ký liền biết ý mà lui ra ngoài.
Bên ngoài cửa sổ, mây đen kéo đến ùn ùn, nhanh chóng che khuất bầu trời.
Dưới tầng một, đám người làm đã chuẩn bị một bàn đồ ăn thịnh soạn, chờ Nam Ly chiến thẳng trở về thì mở tiệc ăn mừng.
Nhưng bọn họ đợi mãi đợi mãi cũng không thấy cô đâu cả.
Tiếng chuông từ chiếc đồng hồ quả lắc đánh thêm bảy tiếng, trận sét đầu tiên cũng xé toạc không trung, hạt mưa ùn ùn trút xuống.
Hơn tám giờ, tiếng xe ô tô dừng lại trước cổng biệt thự, nhìn thấy người vừa bước vào, những người làm liền vui vẻ tiến lên.
- Phu nhân về rồi ạ!
- Phu nhân!
Thế nhưng Nam Ly chẳng hề đáp lại, cô đi thẳng một mạch lên lầu ba, tiến vào phòng của Thẩm Mặc.
Cánh cửa lớn vẫn khép kín bị một lực kéo cực kỳ mạnh mở ra.
Trong phòng không thắp đèn, chỉ có ánh sáng từ ban công hắt vào làm nổi bật một nửa sườn mặt của Thẩm Mặc.
Anh ngồi trong bóng tối, phía đối diện, Nam Ly một thân ướt luột tuột, nhếch nhác như vừa từ dưới vũng nước vớt lên.
Cô tiến về phía anh mang theo tiếng dày cao gót lộp cộp.
- Thẩm Mặc, rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Thẩm Mặc ngước lên nhìn cô, trong đôi mắt của Nam Ly giờ đây tràn đầy phẫn nộ nhưng vẫn cố gắng kìm nén lại. Cô gặng hỏi anh.
- Thẩm Mặc, tôi vẫn có quyền biết tại sao chứ, đúng không?
Thẩm Mặc thở hắt, anh biết Nam Ly không ngốc, chuyện này cô chỉ cần động não chút là sẽ biết lá phiếu kia là ai bỏ.
Ai có thể sai khiến Thẩm Chương, ai có thể đụng tay đến phiếu bầu để thay đổi kết quả.
- Thẩm Mặc!
Dường như không chịu nổi sự yên lặng của anh nữa, Nam Ly không nhịn được mà cao giọng.
- Cô muốn nghe cái gì?
Giọng nói lạnh lùng của anh khiến Nam Ly cảm thấy còn lạnh hơn cả cơn mưa ngoài kia.
- Tôi là người làm kinh doanh, mọi quyết định của tôi đều vì mục tiêu của công ty.
Anh thả ra một câu hờ hững. Nam Ly chợt cảm thấy bất lực. Suốt chặng đường, cô đã nghĩ ra rất nhiều lí do để giúp anh biện hộ.
Biết đâu Thẩm Mặc có nỗi khổ nào đó, biết đâu anh có chuyện gì khó xử nên mới làm như vậy.
Mặc dù vừa tức giận vừa thất vọng, nhưng Nam Ly vẫn nguyện ý nghe anh giải thích. Không ngờ chỉ đổi lại được một câu trả lời hờ hững, qua loa đến không thể qua loa hơn nữa.
Nam Ly cúi đầu cười, khóe mắt đã đỏ hoe.
Rõ ràng anh đã thấy cô nỗ lực như thế nào?
Rõ ràng bản thân anh biết chuyện này quan trọng với cô ra sao?
Rõ ràng Thẩm Mặc biết công ty là công sức của ba mẹ cô, hai người bị Khương Thất Thất hại thảm đến như vậy.
Anh nhìn cô vùng vẫy lâu như thế, cho cô hy vọng, rồi cuối cùng lại đơn giản dập tắt đi hy vọng đó. Không một lời giải thích, không một lý do.
Có phải trong lúc cô đang phấn đấu, anh cũng đang cười nhạo cô.
Nhìn cô như con ngốc bị anh xoay vòng vòng trong lòng bàn tay hay không?
- Thẩm Mặc, tôi vốn tưởng rằng tuy chúng ta quen biết nhau không bao lâu, nhưng ít nhất cũng có thể coi là tri kỉ.
Hôm đó Thẩm Mặc dành cả đêm để tâm sự với cô, cô còn tưởng trong lòng anh, ít ra mình cũng có một vị trí.
Cô chưa từng kỳ vọng quá nhiều, cô cũng biết Thẩm Mặc là người lạnh lùng, độc mồm độc miệng. Nhưng anh vẫn luôn bảo vệ cô, đứng về phía cô.
Cho đến hôm nay… Nam Ly mới phát hiện ra tất cả những thứ đó đều là do cô tự ảo tưởng.
- Nam Ly, trong mắt tôi chỉ có quan hệ có lợi và không có lợi, từ trước đến giờ chưa bao giờ có khái niệm bạn bè.
Một câu nói này của anh triệt để khiến Nam Ly thất vọng.
Thì ra đúng là cô ảo tưởng.
Nam Ly thấy mình hiện tại giống như con ngốc.
- Thẩm Mặc, lừa tôi khiến anh thấy vui vẻ lắm sao?
Đáp lại cô là sự im lặng đến khó chịu. Tiếng sấm chớp vang ầm ầm bên ngoài cửa sổ. Rõ ràng mấy phút trước, anh còn nói sẽ đợi cô về.
Nam Ly không ngăn được nước mắt tủi hờn mà cười lớn, cô ngước măt lên trời, cố ngăn những giọt lệ đang tràn ra khỏi khóe mi.
- Thẩm Mặc, anh được lắm, anh quả nhiên là người máu lạnh vô tình…
Tiếng cười chua chát của cô khiến người ta cảm thấy nghẹn lòng.
Nam Ly không muốn ở lại nơi này nữa, cô nhanh chóng đẩy cửa, bước ra ngoài.
- Thẩm Mặc, từ hôm nay tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.
- Chúng ta kết thúc rồi.
Tiếng đóng cửa vang lên nặng nề, Nam Ly lấy món quà ở trong túi xách, tự cảm thấy nực cười.
Vốn dĩ cô đã mua nó, dự định sau ngày hôm nay sẽ cảm ơn Thẩm Mặc vì đã giúp đỡ cô mấy ngày hôm nay.
Cô nhìn cái hộp đó, cay đắng nhận ra bản thân chả khác nào bản thân đang làm trò hề.
Nam Ly ném cái hộp vào thùng rác, sau đó quay gót rời khỏi biệt thự nhà họ Thẩm mà không quay đầu.