- Phu nhân đi đâu thế ạ?

- Phu nhân, bên ngoài đang mưa rất lớn.

Những người làm liên tục ngăn cản khi thấy Nam Ly bỏ ra ngoài, bọn họ cảm nhận được cô và Thẩm Mặc vừa mời bất hòa nên đều hết lòng khuyên nhủ.

- Cũng đã tối rồi, có việc quan trọng thì để mai có được không ạ?

Nam Ly chỉ cảm ơn bọn họ rồi mau chóng bước ra ngoài. Cô để mặc cho nước mưa xối ướt thân thể mình, như để rửa trôi đi Nam Ly ngu ngốc, mụ mị tin vào anh lúc đó.

- Thiếu gia, phu nhân hình như đã tức giận thật rồi.

Bên kia, thư ký cũng rất sốt sắng, muốn khuyên nhủ Thẩm Mặc nhưng anh vẫn bình tĩnh như cũ.

Anh ta cũng chỉ đành thở dài một tiếng rồi lui ra ngoài.

Lúc này, Nam Ly đã say khướt trong một quán bar. Việc bị Thiệu Quần phản bội cũng không khiến cô tức giận và đau lòng như hiện tại.

Có lẽ là do bản thân cô đã quá kỳ vọng vào con người Thẩm Mặc nên mới chuộc lấy hậu quả này.

- Mày đúng là con ngu.

Nam Ly cười tự giễu.

- Chị Nam Ly à, chị đừng uống nữa.

Tôn Triết nhìn thấy Nam Ly như vậy thì cũng rất đau lòng, cô biết Nam Ly đã dồn hết tâm huyết vào cuộc họp lần này, song cuối cùng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn công sức của ba cô rơi vào tay người khác. Cho dù là ai thì cũng không thể chịu nổi đả kích này.

- Chị Nam Ly, không chừng chồng chị có nỗi khổ gì thì sao?

Nam Ly cười khẩy.

- Anh ta thì có thể có nỗi khổ gì chứ?

Thẩm Mặc là người thế nào, chỉ cần phất tay một cái, nói một lời là có thể giải quyết được vấn đề. Có chuyện gì có thể làm khó được anh?

Chẳng qua là bởi vì trong mắt Thẩm Mặc, Nam Ly không xứng mà thôi, tâm huyết của ba cô rõ ràng chẳng thể nào quan trọng bằng tiền tài của anh.

- Anh ta thì có cái lí do chó má gì chứ.

Nam Ly lầm bầm chửi một tiếng, chiếc ly bị cô gõ mạnh lên bàn vang lên tiếng kêu ròn rã.

- Tôi hận anh, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.

Cuối cùng, Tôn Triết chỉ đành ôm cô say khướt mà về nhà. Nam Ly trong cơn say vẫn còn chưa hết tức giận, cứ lẩm bẩm chửi Thẩm Mặc không ngừng.

- Nghĩ mình có tiền thì hay lắm sao, lúc nào cũng bày ra cái vẻ mặt vênh váo với người khác. Mắt cao hơn đầu, ai cũng không bằng anh.

- Trong mắt anh từ đầu tới cuối chỉ xem tôi là con ngốc đúng không, thấy nực cười lắm đúng không?

- Thẩm Mặc, anh đúng là đồ không có tình người.

- Tôi đối tốt với anh như vậy, mà anh coi tôi là cái gì chứ? Thích thì gọi đến chán thì đuổi đi sao? Còn không bằng con chó anh nuôi ở ngoài cửa.

- Huhuhu, tên khốn Thẩm Mặc.

Nam Ly càng nói càng mất kiểm soát, Tôn Triết ôm cô đến loạng choạng, khó khăn lắm mới nhét được Nam Ly lên taxi.

Cô đang ủ rũ gục đầu bỗng dưng nấc một tiếng, sau đó gào lên.

- Đồ chó Thẩm Mặc.

- Tốt nhất đừng để cho tôi gặp lại anh.

- Rồi rồi rồi, không gặp nữa không gặp nữa.

Tôn Triết phải dỗ dành cô rất lâu mới có thể đưa được Nam Ly về nhà. Cô vừa về thì đã say mèm ngã lên giường. Tôn Triết nhờ giúp việc thay đồ và đắp khăn ướt cho Nam Ly, sau đó lại chuẩn bị sẵn cháo và nước để chút nữa cô tỉnh lại thì ăn lót dạ.

Cả tối nay Nam Ly đều chưa ăn gì, chỉ uống rượu đến khi gục xuống.

Lúc này, trong căn phòng vắng, Nam Ly nửa say nửa tỉnh nhưng khóe mắt đã đỏ hoe, hai dòng mắt mắt lăn dài trên gò má xinh đẹp.

- Ba, con xin lỗi, con không làm được gì cả. Con xin lỗi ba.

Cô cuộn mình, khóc như một đứa trẻ.

Tôn Triết nhìn thấy vậy mà đau lòng.

Suốt đêm đó, ở biệt thự Thẩm gia cũng là sự yên lặng bao trùm, nhưng đám người làm cũng ý thức được chuyện của gia chủ không nên can dự quá sâu, không ai dám to nhỏ gì nữa.

Tròn một đêm Nam Ly không trở về, trong nhà đều thiếu đi niềm vui. Nam Ly tính tình vui vẻ hoạt bát, đối xử với người dưới cũng rất tốt nên ai nấy đều quý mến vị phu nhân mới cưới vào cửa này.

- Trước khi phu nhân đến, nhà chúng ta vẫn luôn im ắng như vậy. Nhưng sau khi cô ấy đến rồi, giờ trở lại như cũ lại thấy không quen.

Đám người làm thở dài, thầm nghĩ không biết khi nào phu nhân mới nguôi giận mà trở lại.

Đối diện với Thẩm Mặc vừa lạnh lùng vừa nghiêm khắc, bọn họ thở mạnh cũng chẳng dám, lúc nào cũng sợ làm sai. Nhưng từ khi Nam Ly tới đây, cô sẽ thay bọn họ ra mặt, nói đỡ giúp bọn họ.

Khi một giúp việc vì quên mất mà bỏ rau thơm vào đồ ăn của Thẩm Mặc, quản gia đã căn dặn họ phải tuyệt đối ghi nhớ những thứ anh thích và ghét, nhưng giúp việc này vì bận rộn mà quên mất.

Khi cô ta còn tưởng sẽ bị la mắng một trận, thậm chí là đuổi ra khỏi nhà, ai ngờ Nam Ly đã tiến tới cầm cọng rau thơm mà Thẩm Mặc bỏ ra khỏi đĩa, không nói không rằng nhét vào miệng anh.

- Anh xem, cháu trai ba tuổi của tôi đã biết ăn rau rồi, anh còn kén chọn cái gì chứ?

Thấy Thẩm Mặc trừng mắt nhìn mình, Nam Ly vẫn không hề sợ hãi mà đốp chát lại.

- Anh coi anh lớn đầu như vậy mà còn thua đứa con nít, còn không biết xấu hổ mà trừng tôi.

Thế là giúp việc liền thoát được một kiếp.

Nhưng bây giờ phu nhân không ở đây nữa, bọn họ làm sai, cũng chẳng có ai xoa dịu Thẩm Mặc.

- Ước gì phu nhân trở về.

Người giúp việc vừa dứt lời, cánh cửa lớn đã uỳnh một tiếng mở ra. Nam Ly vừa mới biến mất cả đêm qua giờ đã đứng trước sảnh nhà họ Thẩm.

Những người làm vô cùng kinh ngạc cùng với vui mừng, nhưng chưa kịp chào Nam Ly thì cô đã gật đầu với bọn họ rồi đi lên tầng ba.

Nam Ly quay về là để dọn đồ.

Hôm nay Thẩm Mặc không đi làm nên khi Nam Ly vừa về nhà thì anh đã biết rồi. Nam Ly không thèm để ý đến Thẩm Mặc, không nói không rằng mà đi thẳng vào phòng ngủ của hai người.

Nhìn thấy cô xếp đồ, đám người giúp việc lại càng khẩn trương, nhưng không thể làm được gì cả.

Sau khi thu dọn hết đồ vào vali, Nam Ly hướng Thẩm Mặc nói.

- Tôi đã dọn hết đồ của mình rồi, còn những thứ khác, cảm phiền anh gọi người giúp việc ném ra thùng rác cho khỏi chướng mắt.

- Nếu anh ngại thì chút nữa tôi sẽ thuê người dọn đồ đến dọn dẹp.

Nói đoạn, Nam Ly lại tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út xuống.

Mặc dù cuộc hôn nhân của bọn họ rất thần kỳ, giống như một trò đùa nhưng Nam Ly vẫn là người rất xem trọng nghi thức. Sau hôm đó, cô nhất quyết bắt Thẩm Mặc mua nhẫn cưới, từ sau kết hôn Nam Ly vẫn luôn đeo nhẫn trên ngón áp út.

Lúc này, cô không hề lưu tình mà tháo chiếc nhẫn ra, đặt lên chiếc bàn cẩm thạch trước mặt Thẩm Mặc.

- Thứ này trả lại cho anh.

Nam Ly xoay người, xách theo vali muốn rời khỏi biệt thự, lúc này, cánh tay của cô bị người ta giữ lại.

- Nam Ly!

- Buông tay!

Nam Ly hất tay của Thẩm Mặc, giờ phút này cô chẳng muốn ở lại đây thêm phút nào nữa. Sáng sớm nay khi vừa mới tỉnh rượu, Nam Ly đã ngay lập tức quay về đây thu dọn đồ.

Chiếc xe lăn của Thẩm Mặc bị cái hất tay của cô khiến cho hơi lùi về phía sau.

Vốn dĩ Nam Ly đang tức giận nên sức lực cũng chẳng hề nhẹ tay, thấy Thẩm Mặc hơi cúi đầu, Nam Ly nói.

- Tôi và anh đã chấm dứt rồi.

Có lẽ bởi vì tức giận, Nam Ly không nhận ra được nét mặt của Thẩm Mặc hôm nay có chút khác thường, còn có cánh tay hơi phát run của anh khi chạm vào cô.

Nhưng Nam Ly không có tâm sức để để ý. Cô xoay người rời đi, ngay khi Nam Ly vừa đi khỏi, cô bỗng nhiên nghe thấy một tiếng rầm.

- Anh đừng có giở trò trước mặt tôi.

Nam Ly cố ý nói vọng vào, cho dù bây giờ Thẩm Mặc giở trò gì, Nam Ly nhất định cũng không hồi tâm chuyển ý. Nam Ly siết chặt nắm tay, nhưng đáp lại cô lại là tiếng rên rỉ rất nhỏ vang lên sau cánh cửa.

- Ưm…

Nam Ly nhìn qua khe cửa vừa mới khép lại, thấy xe lăn của Thẩm Mặc ngã chổng chơ trên đất, còn anh thì đã ngã ra sàn, mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt.

Trái tim Nam Ly giống như bị hẫng một nhịp, vô thức gọi:

- Thẩm Mặc?

Đáp lại cô là sự im lặng ngột ngạt. Nam Ly lúc này mới phát hoảng, cô vội vàng đẩy cửa, nhìn thấy Thẩm Mặc đã bất tỉnh nằm trên sàn đất lạnh.

Nam Ly vội vàng chạy tới lay anh.

- Thẩm Mặc! Thẩm Mặc!

Nhưng Thẩm Mặc chẳng hề nhúc nhích, lúc này, cánh ty cô chạm đến da thịt anh liền cảm thấy lạnh lẽo dọa người. Nhiệt độ này chẳng hề giống nhiệt độ của người sống. Nam Ly hoảng sợ, không ngừng lay gọi anh nhưng vô dụng.

- Người đâu! Có ai không? Giúp tôi với!

- Thẩm Mặc! Anh tỉnh lại đi Thẩm Mặc!