Vốn dĩ Nam Ly muốn gọi xe cấp cứu đưa Thẩm Mặc đến bệnh viện, nhưng quản gia nói là không cần. Từ sau khi Thẩm Mặc bị què, Thẩm gia đã thuê riêng một bác sĩ tới chăm sóc Thẩm Mặc.

- Cậu ấy không thích đi bệnh viện.

Quản gia giải thích cho Nam Ly khi bác sĩ đang khám cho anh. Thẩm Mặc được hai người giúp việc khiêng lên giường, bác sĩ nhanh chóng gắn thiết bị theo dõi rồi làm một số kết quả cho anh.

- Phu nhân đừng sợ, chỉ là bệnh cũ thôi.

Bệnh cũ? Nam Ly nghe vậy thì càng kinh ngạc, từ khi đến đây, Nam Ly chỉ biết anh bị què, lại chưa từng nghe ai nhắc đến bệnh cũ của anh.

- Năm đó sau khi cậu ấy bị tai nạn rồi mất đi đôi chân, cơ thể vẫn luôn không khỏe mạnh, thường xuyên phát bệnh.

- Mấy năm nay vì vẫn luôn chăm sóc tốt nên bênh không tái phát, nhưng cứ khi nào thời tiết cực đoan hoặc là trời lạnh, chân cậu ấy sẽ đau mãi không thôi. Khi thì phát sốt khi thì đổ bệnh.

Người trong nhà đã nhìn thành quen, nên đều gọi là bệnh cũ.

- Đã có bác sĩ ở đây chăm sóc rồi, sẽ không có nguy hiểm gì đâu phu nhân đừng lo ạ.

Tuy nói là như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt tái nhợt của Thẩm Mặc, Nam Ly vẫn không nhịn được mà lo lắng.

Chuyện bệnh cũ của Thẩm Mặc qua lời của quản gia thì nhẹ nhàng, nhưng Nam Ly biết nếu năm đó không phải là tai nạn khủng khiếp đến cỡ nào thì mới lưu lại bệnh căn lâu như thế.

Hơn nữa hôm qua mưa lớn, cơn giông đầu tiên trước mùa đông, hèn chi Thẩm Mặc lại đổ bệnh.

- Tôi đã tiêm thuốc cho cậu ấy rồi, nhiệt độ cũng đã giảm chắc một chút nữa là sẽ tỉnh lại thôi.

Bác sĩ khám xong thì nói sơ qua tình hình, căn dặn mọi người chăm sóc Thẩm Mặc sau đó nhanh chóng ra ngoài.

- Nếu nửa đêm cậu ấy lại phát sốt thì cứ gọi cho tôi.

- Chúng tôi biết rồi ạ, cảm ơn bác sĩ Hứa nhé.

Bọn họ nhanh chóng tiễn bác sĩ ra ngoài, ai nấy đều rất biết ý mà để lại Nam Ly trong phòng, thành công đẩy trách nhiệm chăm sóc Thẩm Mặc lên người cô.

Nam Ly thật cạn lời.

Cô cũng chưa định sẽ ở lại chăm sóc cho anh đâu.

Nhưng mà nhìn thấy gương mặt mệt mỏi vì bệnh tật của Thẩm Mặc, Nam Ly rốt cuộc vẫn không đành lòng. Ít nhất trước kia anh cũng giúp đỡ cô không ít lần, thôi thì trả lại cho anh ta một lần này vậy.

- Hời cho anh rồi.

Nam Ly ngồi xuống bên cạnh giường, thay chiếc khăn đắp lên trán Thẩm Mặc.

Quản gia nhìn thấy một màn này thì liền ra hiệu cho người làm lui xuống, không cho phép ai vào phòng làm phiền hai người bọn họ.

Nam Ly chăm sóc Thẩm Mặc đến nửa đêm, vì mệt mỏi mà thiếp đi bên cạnh, cho đến khi cử động rất nhỏ bên cạnh đánh thức cô.

- Vẫn chưa đi à?

Thấy Thẩm Mặc vừa tỉnh dậy đã muốn đấu khẩu với mình, Nam Ly cũng không chịu lép vế mà cãi lại.

- Tôi còn ở lại chờ xem khi nào anh chếc thì tiện thể thắp cho anh một nén nhang.

Thẩm Mặc không nhịn được mà cười một tiếng, gương mặt tái nhợt vì vậy mà có chút hồng hào, không còn giống người chếc nữa.

- Vậy thì đúng là khiến cô thất vọng rồi, thấy tôi còn sống như vậy.

Nam Ly tức muốn chếc, con người này đúng là độc ác, với người ngoài thì cũng thôi đi, ai dè với bản thân mình cũng độc mồm độc miệng như vậy.

- Người ta nói kẻ ác thường sống lâu, cô không biết sao?

Thấy cánh tay Thẩm Mặc rơi ra khỏi chăn, Nam Ly dù tức giận nhưng vẫn giúp anh rém chăn lại, làu bàu.

- Loại người như anh chắc phải sống đến nghìn tuổi.

Thẩm Mặc ho khụ khụ hai tiếng. Thấy anh bị lạnh, Nam Ly không tình nguyện nhưng vẫn đứng lên khép cửa sổ lại.

Bên ngoài trời dường như lại sắp mưa, những cơn mưa đầu đông chưa lạnh nhưng vẫn mang theo ẩm ướt khó chịu.

- Người ta vẫn nói người tốt thường ch/ết yểu còn tai họa thì lưu ngàn năm.

Nam Ly vòng qua giường anh, lúc này mới thô bạo kéo cái khăn trên đầu Thẩm Mặc, nhúng vào nước lạnh nào ụp vào trán anh.

- Aisss..lạnh.

Thẩm Mặc kêu một tiếng, Nam Ly lại nhìn anh, biểu tình như muốn nói. “Đáng đời!”

- Xin lỗi.

Mất một lúc lâu Nam Ly mới nghe thấy giọng anh, cô còn tưởng là mình nghe nhầm.

Ô kìa xem ai đang xin lỗi kìa.

Cái kẻ lúc nào cũng mắt cao hơn đầu mà cũng biết xin lỗi người khác sao?

Nam Ly giỏng tai lên, cố ý nói lớn.

- Sao cơ, nói cái gì cơ, nói nhỏ quá tôi không nghe được.

Thẩm Mặc thở dài.

- Cô không cần giả bộ, tôi biết tai cô rất thính.

Nam Ly đen mặt, cái kiểu xin lỗi gì thế này? Nửa chút thành ý cũng không có. Thẩm Mặc ho khan hai tiếng, tiếp lời.

- Chuyện kia không phải tôi cố ý, tôi có lý do của mình, chỉ là nhất thời chưa thể nói với cô mà thôi.

Nam Ly nghe ra ý tứ anh đang giải thích nhận sai với mình, mặc dù trong lòng vẫn còn tức giận nhưng lại cứ như có sợi lông vũ quét qua, khiến cô cảm thấy vừa ngứa ngáy vừa mềm mại.

- Không nói trước với cô, để cô thất vọng là lỗi của tôi.

- Đừng giận tôi nữa nhé.

Nam Ly nhìn thấy vẻ mặt hiếm khi chân thành này của anh, rốt cuộc cũng thấy hơi nguôi ngoai. Mẹ nó, ai bảo anh đẹp trai như vậy làm gì, người đẹp làm gì cũng dễ được tha thứ.

Nam Ly vừa nghĩ như vậy thì lập tức muốn quăng cho mình hai cái bạt tai.

Sao cô có thể vì nam sắc mà dê dãi như thế chứ, Nam Ly hừ một tiếng.

- Đừng tưởng nói như vậy thì tôi sẽ bỏ qua cho anh.

Nam Ly thầm nghĩ không thể tha thứ cho Thẩm Mặ dễ dàng như thế, tránh cho lần sau anh lại tùy tiện làm sai rồi nhận lỗi.

- Chờ anh khỏi rồi, tôi sẽ tính sổ với anh sau.

Nam Ly đe dọa anh. Thẩm Mặc cũng cười cười, nói: “Được!”

Một đêm này mưa gió bão bùng, nhưng trong phòng lại yên bình đến lạ, giống như vừa trút được gắng nặng trong lòng, Nam Ly cũng thở phào một tiếng.

Lúc này, hai người đều bị tỉnh giấc, cũng không có tâm tình ngủ lại nữa.

Nam Ly lại bắt đầu nhiều chuyện.

- Nhưng mà cái chân của anh, họ nói là bệnh cũ, sao anh không nói cho tôi biết?

Thẩm Mặc nhẹ giọng nói.

- Cũng không có gì nghiêm trọng cả.

Lần trước, anh từng nói với cô là bị tai nạn, nhưng lý do qua quýt nên Nam Ly không tin. Cũng chẳng biết có phải vì hai người vừa mới cãi nhau hay không, hôm nay Thẩm Mặc phá lệ nói nhiều hơn thường ngày.

- Năm đó tôi bị người ta bắt cóc, đám bắt cóc bảo ba mẹ tôi mang tiền chuộc đến, lúc đó là mùa đông. Bọn họ nhốt tôi trong nhà kho, xung quanh đều là tuyết trắng. Tôi vẫn tưởng ba mẹ rất nhanh sẽ đến cứu tôi, nhưng chỉ là một khoản tiền nhỏ, bọn họ lại không chịu.

- Năm đó ba tôi và tôi bất hòa, ba tôi vốn dĩ không muốn có đứa con như tôi, tôi còn nghĩ là ông muốn nhân cơ hội đó, để Thẩm gia chỉ còn hai đứa con trai mà thôi.

Nghe thấy Thẩm Mặc nói như vậy, Nam Ly cũng sững sờ, cô không nghĩ quá khứ của anh lại như vậy, hèn chi Thẩm Mặc không bao giờ nhắc lại về tai nạn của mình.

- Sau đó, tôi ở trong tuyết lớn chờ vài ngày, chờ đến sắp đông cứng rồi, bọn họ không cho tôi chạy, cũng không cho tôi ăn uống. Chân tôi bị chôn vùi trong tuyết lạnh đến mức mất cảm giác. Đến khi tôi được cứu ra, bác sĩ nói đôi chân này nhiễm lạnh quá lâu không cứu được nữa, cứ vậy mà tàn phế.

Lời anh nói nhẹ bâng nhưng Nam Ly biết lúc ấy Thẩm Mặc phải trải qua thời gian kinh khủng như thế nào.

Tuyệt vọng chờ đợi người khác, ngay cả trái tim cũng dần trở nên chết lặng.

Nam Ly nắm lấy tay anh, muốn an ủi Thẩm Mặc nhưng lại phát hiện ra lời lẽ của mình không nhiều, không biết làm sao để xoa dịu anh. Không ngờ Thẩm Mặc lại chủ động cười với cô.

- Không sao đâu, đều đã qua rồi, với tôi không còn quan trọng nữa.

Nam Ly nhìn anh, rốt cuộc không nhịn được mà ôm chầm lấy Thẩm Mặc, giống như muốn dùng hơi ấm của mình để xoa dịu đi cái lạnh năm đó mà anh từng phải chịu đựng.

- Tôi…tôi sẽ luôn ở đây cạnh anh.

Hai người ôm lấy nhau, mặc kệ mưa gió vẫn đang vần vũ ngoài trời.

Những ngày sau đó, Nam Ly không còn nhắc đến việc rời khỏi Thẩm gia nữa, quản gia và đám người làm lúc này mới thở phào.

- Phu nhân và thiếu gia làm hòa rồi, thật là tốt quá.

Vốn dĩ Nam Ly không phải là người thù dai, sau đêm hôm đó, cô vẫn còn tức giận nhưng cũng dần nguôi ngoai. Chuyện của Khương Thất Thất, Nam Ly sẽ tự mình nghĩ cách đối phó.

Cô cũng nguyện chờ một ngày Thẩm Mặc mở lòng, chịu nói ra nguyên nhân với cô, giống như chuyện tai nạn của anh đêm hôm đó vậy.

Thẩm Mặc bị ốm nên mấy ngày sau đó đều không đến công ty, chỉ ở trong phòng giải quyết công việc. Sau ba ngày mưa dầm, đến ngày thứ tư bầu trời cũng quang đãng, nắng rọi vào phòng ngủ.

Nam Ly từ sáng đã tràn đầy sức sống mà chạy xuống vườn, còn cố ý làm một bàn đồ ăn cho Thẩm Mặc tẩm bổ, lúc làm còn rất vui vẻ vừa làm vừa nhảy chân sáo.

Thẩm Mặc nhìn cô qua khung cửa sổ, rốt cuộc cũng mỉm cười.

- Cậu Mặc, đến giờ uống thuốc rồi ạ.

Quản gia đặt thuốc lên bàn, Thẩm Mặc gật đầu, ra hiệu cho ông lui ra.

Anh nhìn Nam Ly đang hát hò vui vẻ với đám người làm bên dưới, một tay gác lên cằm, tay còn lại mang đống thuốc ném vào trong thùng rác.

Bác sĩ Hứa vốn là bạn của anh Thẩm Mặc, lúc này liền gửi tới một tin.

“Sao hả? Dỗ được vợ chưa?”

Thẩm mặc chẳng thèm rep lại, tin nhắn thứ hai lại nổi lên.

“Cho dù cậu không bệnh nhưng thuốc tôi kê cho là thuốc bổ, cậu phải uống hết đấy đừng có vứt vào thùng rác.”

Thẩm Mặc không nhanh không chậm chụp lại cái thùng rác với một đống viên màu xanh đỏ gửi lại cho bác sĩ Hứa.

“Đã biết!”

Không cần rep lại nhưng anh cũng biết người ở bên kia đang chửi ầm ầm.

Thẩm Mặc có bệnh cũ là thật, nhưng chẳng qua, mấy năm nay dưới sự chăm sóc của Hứa Thần, anh đã không còn thường xuyên phát bệnh nữa. Huống hồ cơn mưa hôm nọ cũng chẳng đủ để người ta cảm lạnh.

Thẩm Mặc nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nở nụ cười.

Đúng là con nhỏ dễ dỗ.

Anh biết Nam Ly là người miệng cứng lòng mềm, cho dù hay đốp chát lại nhưng kỳ thực vẫn rất dễ thương người. Cô là kiểu vừa mau nước mắt lại vừa lương thiện.

Cho dù người khác đối xử tệ với cô như thế nào, nhưng chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt, Nam Ly vẫn sẽ tha thứ.

Cho nên, chuyện cái chân bị liệt gì gì đó, ngâm mình trong tuyết gì đó, còn có ba mẹ không yêu thương gì đó, đều là Thẩm Mặc tùy tiện bịa ra lừa cô mà thôi.