Hôm nay Nam Ly lại đến sân tập bắn để luyện bắn s/úng. Thẩm Mặc không đi cùng cô mà chỉ dặn Nam Ly đi sớm về sớm, trước khi đi Nam Ly có ghé qua bệnh viện thăm ba mẹ.

Gần đây bác sĩ nói các chỉ số của ba mẹ cô đều rất tốt, không chừng trong thời gian tới có thể tỉnh lại.

Nghe thấy tin mừng này Nam Ly vô cùng vui vẻ, liên tục cúi đầu cảm ơn bác sĩ.

- Ba, mẹ, hai người có nghe thấy không? Bác sĩ nói hai người có thể tỉnh lại đấy.

Nam Ly áp tay mẹ cô đặt lên má mình, thủ thỉ.

- Con biết là hai người không nỡ bỏ con lại một mình mà.

Cô nắm tay ba mẹ giống như hồi bé, cảm nhận được ngón tay của mẹ cô khẽ cử động.

Nam Ly lau nước mắt, thủ thỉ với hai người nhiều chuyện khác cho tới khi người chăm sóc vào thay ca giúp cô.

Khi rời khỏi bệnh viên, Nam Ly vô tình đụng phải Khương Thất Thất. Vốn dĩ sau cuộc họp kia Nam Ly đã không gặp lại cô ta nữa. Nhưng Khương Thất Thất hôm nay ăn mặc quá nổi bật, khiến cho Nam Ly không muốn chú ý cũng không được.

Cô ta đội một chiếc mũ rộng vành che gần hết gương mặt, nhưng Nam Ly vẫn nhận ra trên mặt cô ta có không ít vết bầm tín.

- Khương Thất Thất!

Nam Ly chủ động gọi Khương Thất Thất, cô ta nhìn thấy Nam Ly thì khuôn mặt liền co lại, dường như không mấy vui vẻ vì gặp phải cô.

- Khương Thất Thất, cô đến đây làm gì?

Nam Ly dĩ nhiên không tin cô ta có ý tốt muốn đến thăm ba mẹ của cô. Từ lúc bọn họ vào viện, Khương Thất Thất đã biến mất rồi.

- Tôi đến đây tìm chị.

- Tìm tôi?

Nam Ly bán tín bán nghi, hai người ra quán nước gần đó để nói chuyện.

Khương Thất Thất rất nhanh đã đẩy một chiếc phong bì về phía mặt cô, nhìn thấy Nam Ly nghi hoặc, cô ta nói.

- Đây là toàn bộ tài sản và giấy tờ của Nam gia, tôi trả lại cho chị.

Nam Ly mở phong bì kia ra, xác thực trên đó đều là giấy tờ mà Khương Thất Thất đã trộm lấy. Nam Ly khó hiểu nhìn cô ta.

- Cô có ý gì?

Cô vừa dứt lời, Khương Thất Thất liền đứng dậy, cô ta không nói không rằng mà quỳ xuống trước mặt Nam Ly.

- Cô làm cái gì vậy?

Trong quán rất đông người, nhưng Khương Thất Thất chẳng hề e ngại những ánh mắt xung quanh, cúi thấp đầu, nói.

- Chị Nam Ly, trước đây đều là tôi sai, là tôi có lỗi với chị và Nam gia, nhưng tôi thật sự biết lỗi rồi, cầu xin chị bỏ qua cho tôi.

- Cô..

Nam Ly chưa kịp phản ứng, Khương Thất Thất đã cúi thấp đầu, gần như đụng cả trán lên mặt sàn.

- Mong chị đại nhân không chấp tiểu nhân, buông tha cho tôi có được không.

Tiếng dập đầu rất lớn khiến cho những người trong quán cũng không nhịn được mà ngoái lại nhìn. Nam Ly nghi hoặc nhìn cô ta, cau mày.

- Khương Thất Thất, rốt cuộc cô lại muốn giở trò gì nữa hả?

Khương Thất Thất ngẩng đầu, giờ đây Nam Ly mới nhìn thấy trong mắt cô ta giờ đây không còn kiêu ngạo như lúc trước, thậm chí là còn có vài tia hoảng hốt cùng sợ sệt.

Cô ta túm lấy tay của Nam Ly, nói.

- Tôi thật sự biết sai rồi, chị tha thứ cho tôi đi có được không?

Nam Ly hất tay cô ta, hoàn toàn không hiểu Khương Thất Thất đang phát điên cái gì.

Cô cầm lấy phong bì ở trên bàn, nói.

- Tôi không biết cô muốn giở trò gì, nhưng tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho cô. Những thứ này tôi sẽ nhận lại, đây là cô nợ Nam gia chúng tôi.

Nam Ly xoay người bỏ đi.

- Chị Nam Ly, chị Nam Ly….

Khương Thất Thất vừa bò vừa đuổi theo cô nhưng Nam Ly đã bỏ đi rất xa.

Sau khi lên xe, Nam Ly gọi điện cho Tôn Triết.

- Khương Thất Thất gần đây ở công ty có xảy ra chuyện gì không?

Tôn Triết nói.

- Chị đã biết rồi sao?

Nam Ly khó hiểu.

- Biết cái gì?

Tôn Triết giải thích cho cô.

- Mấy ngày nay chị không đến công ty, em còn đang muốn gọi thông báo cho chị đây. Hiện giờ bên phía công ty rất loạn, nhất là Khương Thất Thất.

Tôn Triết nói.

- Hôm trước có người gửi video nặc danh Khương Thất Thất ngủ với đàn ông, gửi vào họp mail toàn công ty, ai nấy đều biết chuyện xấu hổ của cô ta rồi.

Đám cổ đông trong công ty có liên hệ với cô ta không ít, sự việc vừa nổ ra, lập tức có người xóa đi nhưng video vẫn lan truyền với tốc độ chóng mặt.

Khương Thất Thất bị hội đồng cổ đông yêu cầu kỷ luật vì có hành vi không đứng đắn ở công ty. Những cổ động khác có dính líu tới cô ta cũng vì chuyện này mà lao đao.

Nam Ly nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, là chuyện xảy ra lúc nào, tại sao cô lại không biết?

- Em vừa nhận được tin thì báo cho chị luôn nè, giờ Khương Thất Thất thảm rồi, ai cũng biết chuyện xấu hổ của cô ta.

Nam Ly nhớ đến bộ dạng trùm kín mặt của Khương Thất Thất sáng nay, liền không khỏi hiểu ra. Nhưng mà cho dù chuyện xấu của cô ta bị lộ, tại sao Khương Thất Thất lại đến cầu xin Nam Ly tha thứ.

Cô rõ ràng còn chưa làm gì cả.

Sống cùng nhau nhiều năm, Nam Ly hiểu rõ con người Khương Thất Thất, cô ta là người vô cùng kiêu ngạo, cho dù có chết cũng không bao giờ cúi đầu.

Sao lại dễ dàng quỳ xuống trước mặt cô như vậy?

Dù nghi hoặc nhưng Nam Ly không tìm được đáp án, chiều hôm đó cô trở về biệt thự, muốn hỏi Thẩm Mặc xem anh có can dự vào việc này không nhưng Thẩm Mặc không có nhà.

Khi Nam Ly đi tắm trước, điện thoại của Nam Ly liên tục reo vang. Sau khi không được, Nam Ly lại thấy tin nhắn liên tiếp nhảy đến.

Tiếng ting ting vang lên liên tục khiến người ta rất phiền, rốt cuộc Nam Ly không thể nhịn được nữa mà mở ra xem.

Người gửi tin nhắn đến là số máy lạ, nhưng Nam Ly biết đó là ai.

“Tôi đã cầu xin chị rồi, tại sao chị vẫn không buông tha tôi.”

“Chị là đồ khốn kiếp, sao chị có thể làm với tôi như vậy?”

“Tôi sẽ không bỏ qua cho chị đâu.”

“Chị Nam Ly, tôi thật sự sai rồi, tôi sẽ chuộc lỗi, xin chị hãy tha cho tôi có được không.”

“Tôi cầu xin chị, tôi cầu xin chị, tôi cầu xin chị.”

Nam Ly nhìn những tin nhắn nhảy lên liên tục, cảm thấy Khương Thất Thất giống như biến thành người đa nhân cách. Cô ta một bên chửi mắng cô, một bên không ngừng xin lỗi.

Nam Ly nhíu mày, cô gọi lại cho Khương Thất Thất nhưng đầu dây bên kia không ai nhấc máy. Cô chỉ muốn nói Khương Thất Thất bày trò đủ chưa, đừng có điên khùng trước mặt cô nữa.

Thế nhưng người vừa mới điên cuồng nhắn tin cho cô giờ đây lại im lặng, tin nhắn cuối cùng là từ 30 phút trước.

Nam Ly định gọi cho Tôn Triết, không ngờ cậu ta đã gọi sang cho cô. Nam Ly bắt máy, nghe thấy giọng nói gấp gáp của Tôn Triết.

“Chị Nam Ly, xảy ra chuyện rồi.”

Nam Ly mơ hồ có dự cảm không lành, cô nhìn ra bầu trời bắt đầu kéo mây đen, chợt cảm thấy tâm tình khó yên.

“Chị Nam Ly, nhà Khương Thất Thất cháy lớn, em đang ở chỗ cô ta. Bên này đang rất loạn, một chút nữa em mới về được.”

Nam Ly nghe thấy tiếng còi xe cứu hỏa và xe cứu thương đang kêu từ đầu dây bên kia, cùng lúc đó, trên mạng cũng đang lan truyền video người dân quay được một căn nhà bốc cháy.

Nhưng cũng không bằng tin tức mà Tôn Triết nhắn cho cô.

“Chị Nam Ly, Khương Thất Thất ch/ết rồi.”

“Cô ta ch/ết cháy, thảm trạng rất kinh khủng, chị đừng đến đây thì hơn.”